Biết Vị Ký

Chương 171




Uyển Hoa quận chúa ngồi im, cắn môi nhìn Đan Dương công chúa duy trì trật tự, lại nhìn các tiểu thư đang bỏ phiếu, cười lạnh rồi quay đầu phân phó với thị nữ tên Ngọc Lan vài câu.

Ngọc Lan nghe xong, nhìn ra ngoài cửa một cái rồi nhanh chóng cầm cái đĩa trống trên bàn, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo bóng dáng lục sắc đang đi phía trước.

Thân ảnh mặc xiêm y màu lục đúng là Lâm Tiểu Trúc. Vừa rồi thấy mọi người bắt đầu bỏ phiếu, nàng cũng lập tức lui ra, còn hai món điểm tâm nữa phải đưa lên, nàng muốn đi xem mọi việc chuẩn bị thế nào. Nhận lời thách đấu của Uyển Hoa quận chúa thì phải thập phần cẩn thận. Bánh kem bơ là món chủ đạo của cửa hàng sau này, vì thế nàng phải tự mình ra mặt, bây giờ đã xong nhiệm vụ, đương nhiên phải lui về để chuẩn bị tốt hai món còn lại, tránh xảy ra sơ suất.

Nơi tiếp đón nữ khách là nhà thủy tạ, đương nhiên là xây trên mặt nước, giống như một ngôi đình giữa hồ, có cầu thang uốn lượn lên xuống. Lối đi cũng không rộng lắm, chỉ đủ để hai người song song. Lâm Tiểu Trúc đang từ trên cầu thang bước xuống liền nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo nàng, chưa kịp nghiêng người nhường đường thì vai trái đã bị đụng một cái thật mạnh, thân thể nghiêng ngả, hướng về phía lan can bên phải mà rơi xuống. May mắn lan can này khá cao, gần đến ngực nàng cho nên nàng còn chưa bị rơi xuống hẳn. Tuy nhiên, Lâm Tiểu Trúc chưa kịp mừng lâu thì eo bỗng bị người ta nhắc lên, chân liền hỏng đất, thân hình cũng thẳng tay bay qua lan can, thẳng tiến xuống mặt hồ. Lại may là Lâm Tiểu Trúc có luyện công, phản ứng nhanh nhạy, lập tức bình tĩnh lại, ngay lúc thân thể bay lên đã kịp đưa một tay nắm lấy lan can, tay kia thì quơ ra sau nắm chặt đai lưng của người phía sau, miệng thì la to” a, sao ngươi lại xô ta?”

Mặc kệ tình huống thế nào, có người muốn xô nàng xuống nước là sự thật. Nàng biết bơi, sẽ không bị chết đuối, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy cũng sẽ không để nàng bị chết đuối. Cho nên lúc này, bắt lấy người hại nàng, kêu to để mọi người chú ý mới là chuyện quan trọng nhất.

Người xô Lâm Tiểu Trúc chính là thị nữ Ngọc Lan, nàng có võ công hơn nữa công phủ còn rất cao, nghĩ muốn xô một tiểu cô nương yếu đuối xuống nước sẽ không có gì khó, trong lúc mọi người mải thưởng thức điểm tâm sẽ lập ra tay, đợi khi mọi người phát hiện ra Lâm Tiểu Trúc rơi xuống nước thì nàng đã sớm quay về bên cạnh Uyển Hoa quận chúa. Không ngờ chơi dao có ngày đứt tay, Lâm Tiểu Trúc này lại ở thời điểm mấu chốt mà bắt được vạt áo của nàng, còn la hét ầm ỹ khiến mọi người chú ý, làm nàng không thể thoát thân.

“A, mọi người mau tới hỗ trợ.” Cũng may nàng còn lanh trí, thấy dù bây giờ điểm huyệt cho Lâm Tiểu Trúc buông nàng ra thì mọi người cũng đã bắt được nàng ra tay vì thế lộ ra biểu tình lo lắng, giả bộ đang giúp đỡ Lâm Tiểu Trúc, còn la lớn kêu cứu. Mặc kệ vừa rồi mọi người có nghe tiếng la của Lâm Tiểu Trúc hay không thì có đánh chết nàng cũng không thừa nhận mình đã đẩy Lâm Tiểu Trúc xuống nước.

“Đừng hoảng hốt, ổn định.” Thanh âm nam tử vang lên, ngay sau đó là bóng dáng màu thiên thanh vọt đến bên cạnh các nàng, vươn tay níu lấy Lâm Tiểu Trúc đang sắp rơi xuống nước lên.

Lâm Tiểu Trúc mặc kệ là ai tới cứu mình, tay chỉ lo nắm chặt vạt áo người phía sau, hai chân vừa chạm đất đã quay đầu nhìn đối phương, thấy người nọ là thị nữ của Uyển Hoa quận chúa, nàng lúc này mới dời tầm mắt đến chỗ nam tử mặc áo dài màu thiên thanh, vừa nhìn thấy, lòng không khỏi nao nao, không ngờ người cứu nàng là Thẩm Tử Dực.

“Ngươi... ngọc bài của ngươi” Thẩm Tử Dực miệng thì thào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngực Lâm Tiểu Trúc, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Lâm Tiểu Trúc giật mình, vội đưa tay sờ ngực liền đụng phải một vật cứng rắng lóng loáng. Thì ra vừa rồi nàng rơi xuống, ngọc bài vẫn giấu trong ngực liền rơi ra ngoài, vội nhét ngọc bài vào cổ, nhìn Thẩm Tử Dực nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngọc Lan vẫn đang suy nghĩ nên tìm cách nào để giải vây cho mình và có thể rút vạt áo ra khỏi tay Lâm Tiểu Trúc vì vậy không có chú ý đến hai người.

Tiếng kêu sợ hãi của Lâm Tiểu Trúc đã kinh động đến quan khách trong nhà thủy tạ cũng như trên thuyền hoa, lúc này Viên Thiên Dã cũng đã chạy tới, trầm giọng hỏi” Tiểu Trúc, sao lại vậy?'

Ngọc Lan đang chờ câu này, Viên Thiên Dã còn chưa dứt lời, nàng đã cao giọng nói” vừa rồi ta đi đến sau vị cô nương này liền thấy nàng trợt chân, chuẩn bị rơi xuống nước, ta vội đưa tay kéo nàng lại, không ngờ nàng lại vùng vẫy khiến ta suýt chút nữa bị rơi xuống nước theo, may mắn Dực công tử ở gần đây đã cứu được hai chúng ta”

Nói xong lại sửa sang lại quần áo, cung kính thi lễ với Thẩm Tử Dực” nô tỳ là thị nữ Ngọc Lan của Uyển Hoa quận chúa, Ngọc Lan xin cảm tạn đại ân của Dực công tử”

Thanh âm của nàng vừa dứt, Uyển Hoa quận chúa vẫn luôn chú ý bên này đã đi tới” Ngọc Lan, nha đầu này, bảo ngươi đi lấy ít điểm tâm, ngươi lại gây ra chuyện như vậy. Người ta ngã thì kệ đi, liên quan gì tới ngươi, bây giờ cứu người không được còn bị đổ oan là ngươi xô người ta, ta xem ngươi làm sao để rửa sạch tiếng oan nha”

Từ ngày gặp nhau ở Thẩm viên, địch ý của Uyển Hoa quận chúa đối với Lâm Tiểu Trúc biểu hiện rất rõ ràng. Hôm nay lại tỷ thí với nhau, tuy kết quả còn chưa công bố nhưng bánh bơ ngọt được mọi người tán thưởng hơn hoa hồng bách quả mật cao nhiều, cho nên vừa rồi nghe tiếng kêu của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã đã biết xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc đối mặt với Uyển Hoa quận chúa ngôn từ hàm hồ, muốn cùng nàng phân biệt thị phi đúng sai không phải là chuyện dễ. Hơn nữa Viên Thiên Dã cũng không muốn cùng nàng tranh cãi đúng sai.

Hắn không hề hỏi Lâm Tiểu Trúc, cũng không nhìn Uyển Hoa quận chúa, chỉ chắp tay nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử, đa tạ ngươi vừa rồi đã cứu Tiểu Trúc”

Dực công tử cũng vội hoàn lễ” thật hổ thẹn, mọi người đến Thẩm viên du ngoạn nếu để xảy ra chuyện rơi xuống nước, ta cũng khó thoát khỏi thất trách, vừa rồi chẳng qua là đang bỏ phiếu nên đứng gần chỗ này,mới kịp thời ra tay, không dám nhận lời cảm ơn của Viên thần y”

Viên Thiên Dã cười, thanh âm cũng cao hơn” nhưng mà Dực công tử, để tránh những chuyện như rơi xuống nước sẽ lại xảy ra, ta đề nghị ngươi nên nâng lan can cao thêm chút nữa. Ngươi xem, lan ca này chỉ mới tới thắt lưng của ta, nếu trợt chân thật dễ bị rơi xuống nước”

Nói xong hắn còn đi đến trước lan can khoa tay múa chân.

Hắn nói như vậy còn khoa tay múa chân minh họa, mọi người nhất thời hiểu ra, quay sang nhìn Lâm Tiểu Trúc, cuối cùng thì ánh mắt rơi xuống người Ngọc Lan.

Viên Thiên Dã thân hình cao lớn, ước chừng tới 1m8 mà Lâm Tiểu Trúc chỉ cao khoảng 1m66, cho nên lan can tủy chỉ tới eo của Viên Thiên Dã thì cũng đã cao đến ngực của Lâm Tiểu Trúc, cho dù nàng có trượt chân cũng không có khả năng ngã bổ nhào về vào trong nước. Như vậy lại liên tưởng đến tiếng kêu sợ hãi của Lâm Tiểu Trúc ban đầu, đáp án liền có và chỉ có một: Ngọc Lan xô Lâm Tiểu Trúc xuống nước. Nếu không, nữ đầu bếp của một lang trung cũng không dám vu oan cho tỳ nữ của Đoan vương phủ.

Nghĩ như vậy ánh mắt mọi người nhìn Uyển Hoa quận chúa liền khác hẳn.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng hiểu được vì sao Uyển Hoa quận chúa lại sai người xô Lâm Tiểu Trúc xuống hồ, còn không phải vì điểm tâm làm không bằng người ta, thẹn quá thành giận sao? Đường đường là một quận chúa, theo lý nàng đã không nên cùng Viên Thiên Dã tỷ thí. Muốn đấu thì cũng thôi đi, cho dù thua thì cũng phải có khí độ dám chơi dám chịu chứ, dù sao nàng là quận chúa của một nước, ai dám giễu cợt nàng đâu, ngược lại còn khen nàng rộng lượng a. Không ngờ nàng lòng dạ hẹp hòi như vậy, kết quả còn chưa có, đã muốn mạng của đầu bếp đối phương. Hơn nữa còn ở trước mắt nhiều người, ở ngay trong địa bàn của Thẩm Tử Dực làm ra loại chuyện như vậy, thật quá ngu xuẩn nha. Viên Thiên Dã trị bệnh cho Hoàng thượng, cho Đoan vương, nàng làm như vậy không sợ người khác mắng nàng bất hiếu sao?

Cảm giác được ánh mắt của mọi người, Uyển Hoa quận chúa tức giận đến phát run. Cứ tưởng Ngọc Lan có võ công, xô ngã Lâm Tiểu Trúc xuống nước, khiến nàng xấu mặt trước mọi người là chuyện rất đơn giản không ngờ chuyện dễ như vậy, Ngọc Lan cũng làm không xong.

Mà hiện giờ, Viên Thiên Dã cũng chỉ đề nghị với Thẩm Tử Dực chứ không có nói gì nàng. Nếu nàng lên tiếng, chẳng phải là chột dạ sao? cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm lại khiến mọi người nhìn nàng như thế, nàng không chịu được, cho nên đưa tay tát Ngọc Lan một cái” nô tài thối tha này, nhìn xem ngươi làm chuyện tốt lại bị người ta hoài nghi đi. Lần sau nếu ngươi còn xen vào chuyện của người khác, đừng trách ta phạt ngươi” nói xong xoay người đi lên nhà thủy tạ.

Viên Thiên Dã làm như không nghe Uyển Hoa quận chúa nói gì, quay đầu ân cần hỏi Lâm Tiểu Trúc 'thế nào? có bị thương ở đâu không? đi thôi, ta đỡ ngươi qua bên kia ngồi”

“Không có, ta không sao.” Lâm Tiểu Trúc cười nói, đi theo Viên Thiên Dã đến ngồi dưới tàng cây cổ thụ.

Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới quay sang nói với Viên Thiên Dã” công tử, ta không sao, ngươi vẫn nên lên thuyền ngồi đi, ta xem hai món điểm tâm còn lại làm thế nào rồi”

Viên Thiên Dã thấy nàng không sao cũng yên tâm hơn.

Biết nàng không phải là nữ tử nhát gan lại sợ phiền phức, chuyện vừa rồi dường như không làm nàng kinh hãi quá độ nên cũng yên lòng, gật đầu rồi xoay người đi thế thuyền hoa. Theo quy củ của các công tử thế gia, vừa rồi hắn chỉ cần để Viên Thập đến hỏi thăm mà không nên tự mình đi tới. Bây giờ chuyện đã xử lý xong, nếu hắn lại theo Lâm Tiểu Trúc đến chỗ làm điểm tâm sẽ khiến người khác dị nghị. Hắn thì không sao nhưng không muốn Lâm Tiểu Trúc bị người ta bàn tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.