Biết Vị Ký

Chương 151




Hai người cầm này nọ cùng trở về phòng bếp nhỏ, vừa lúc Lý bà tử đem rau sam đi rửa, Lâm Tiểu Trúc nói” Lý thẩm, có thể đem rau sam này làm gỏi, như vậy hương vị sẽ ngon hơn, đứa nhỏ cũng thích ăn”

Lý bà tử do dự một lát rồi cười mỉa nói” làm thế nào, lão bà tử ta cũng không rõ. Tiểu Trúc cô nương là đầu bếp, không biết có thể làm phiền ngươi làm mẫu một lần không?” nói xong đem bốn rổ rau sam đã rửa sạch đưa tới trước mặt Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc nhìn Lý bà tử, trong lòng thiểu não. Nàng có hảo tâm tìm cách chữa bệnh cho cháu bà ta, bà ta lại muốn tính kế nàng. Cho dù ờ trong phủ không có nói cho nàng biết quy củ nhưng lúc ở sơn trang cũng đã được học qua, làm đầu bếp, không thể dùng phòng bếp nhỏ của chủ tử là thức ăn cho mình. Nếu hôm nay nàng vì lòng tốt mà làm món rau sam cho tôn tử của Lý bà tử, quay lưng lại, bà ta có thể đi tố giác nàng, nói nàng lạm dụng phòng bếp nhỏ ah.

“Ta vốn là nấu cơm, hướng dẫn cho các ngươi một lần cũng không sao”, không đợi cho bà tử cao hứng, nàng lại bổ sung” nhưng muốn dùng dụng cụ trong phòng bếp nhỏ còn phải được sự đồng ý của công tử hoặc Trương quản gia, ta không dám tự tiện làm chủ”

Lý bà tử sắc mặt thay đổi, cười gượng nói” Tiểu Trúc cô nương dùng vật dụng của phòng bếp nhỏ cũng đâu ai dám nói gì, hơn nữa cũng không chỉ rau sam, không phải ngươi cũng muốn làm món chuối tây sao?”

Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, thản nhiên nói” nếu công tử muốn ta làm bữa tối, ta sẽ làm món hoa chuối tây cho hắn ăn, nếu không ta đâu dám động đến phòng bếp nhỏ. Còn về rau sam, ta đã nói cho ngươi biết, có muốn làm hay không, làm như thế nào, ngươi tự nghĩ cách đi” nói xong liền quay người đi

Nàng muốn quan hệ tốt với hai bà tử này, chứ không phải là kẻ ngốc vừa để bị sai sử còn để các nàng tính kế mình

Lâm Tiểu Trúc đi tới cửa, dừng bước, xoay người lại nhìn Lý bà tử, nói:” Đúng rồi, vừa rồi ta đã quên nói cho ngươi, bệnh giun móc này sẽ lây. Chuyện này cũng không thể gạt công tử, nếu Lý thẩm tử không tiện nói, lát nữa có gặp công tử ta sẽ nói giúp, để hắn cho ngươi nghỉ ngơi chăm sóc cho tôn tử của mình. Phòng bếp trọng địa, không thể lây bệnh cho công tử, ta cũng không đảm đương được tội danh này”

“Lý thẩm, còn không mau giữ Tiểu Trúc cô nương lại, cầu xin nàng” Mã bà tử vội vàng đẩy Lý bà tử còn đang sững sờ. Vừa rồi Lý bà tử cùng Lâm Tiểu Trúc đến vườn rau, nàng đã nghe người trong phòng bếp nói Ngô ma ma và hai tiểu nha đầu vì Lâm Tiểu Trúc mà bị công tử đuổi ra sân, chứng tỏ địa vị của Lâm Tiểu Trúc ở trong lòng công tử không nhẹ. Mà vừa rồi Lâm Tiểu Trúc cũng không giống như nói đùa, ngay cả Ngô ma ma còn bị đuổi, còn ai dám trêu chọc nàng, Lý bà tử này lại muốn đắc tội với nàng sao?

Lý bà tử phục hồi tinh thần, tuy nàng không biết chuyện Ngô ma ma bị đuổi nhưng nàng biết địa vị của Lâm Tiểu Trúc ở trong lòng công tử, ngay cảm Thính Vũ cô nương cũng không bằng. Nếu Lâm Tiểu Trúc thực sự tố giác nàng với công tử, đuổi nàng ra ngoài thì lúc đó nàng đến đường sống cũng chẳng còn, còn quan tâm gì tới mặt mũi. Vội chạy tới giữ Lâm Tiểu Trúc lại, nói liên thanh” Tiểu Trúc cô nương, chúng ta lão hồ đồ, đã làm sai chuyện, ngươi tha cho ta lần này đi. Ta không dám qua mặt ngươi nữa. Chuyện trước kia đều do lão Vương ép buộc chúng ta làm, đã bị đánh rồi, nếu còn bị đuổi ra ngoài thì ta không còn mặt mũi để gặp ai nữa. Tiểu Trúc cô nương, ngươi thiện tâm, tha thứ cho ta lần này đi” nói xong còn liên tục vả vào miệng mình ‘ta sai rồi, ta không dám nữa”

“Được rồi.” Lâm Tiểu Trúc thực ra cũng không phải muốn tố giác nàng, bệnh giun móc cũng không dễ dàng lây nhưng nếu muốn an ổn trong phòng bếp thì phải dùng cả ân lẫn uy mới được. Vừa rồi đã thi ân nhưng người ta lại không cảm kích, nếu nàng không cứng rắn một chút, người khác lại tưởng nàng dễ khi dễ nha

Nhưng nàng không thể nhìn một lão nhân đã năm mươi tuổi tự vả miệng mình được, liền ngăn Lý bà tử lại” được rồi, ngươi cho tôn tử ngươi ăn thử rau sam trộn giấm chua ba ngày, xem thế nào đã. Nếu không hiệu quả thì phải đi cầu công tử, lúc đó thì phải bẩm báo rõ mọi việc. Trong ba ngày này, nhớ rõ đừng cho tôn tử ngươi tùy ý đại tiểu tiện, tốt nhất là phải chôn sâu trong đất nha” nói xong xoay người đi ra cửa

“Dạ, dạ, Tiểu Trúc cô nương yên tâm, ta nhất định chú ý, cảm ơn Tiểu Trúc cô nương” lần này Lý bà tử là nói lời thật lòng, cũng dám chần chờ, sợ làm Lâm Tiểu Trúc mất hứng, xoay người qua lại chỗ của mình, dùng một bếp lò nhỏ làm món rau sam trộn giấm đường cho tôn tử của mình ăn

Ngày hôm qua Lâm Tiểu Trúc rời khỏi phủ của Chung Ngọc Quý trời đã chạng vạng, ở trên xa lại bị Viên Thành dùng mê dược làm choáng váng, về tới Viên phủ ngủ một đêm mới tỉnh lại. Cho nên lúc này ép buộc một hồi mà cũng chỉ mới tới giờ ăn sáng nàng nhìn trời thấy không còn sớm nên không quay về tiểu viện của mình mà đến phòng bếp lớn

“Tiểu Trúc cô nương đến ah” chuyện của đám người Ngô ma ma đã sớm truyền khắp trong phủ, cho nên lúc này mọi người đang ở trong phòng bếp lớn ăn cơm, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, thái độ liền khác so với khi gặp nàng lần đầu tiên. Khi đó Lâm Tiểu Trúc vừa tới, mọi người thấy nàng chỉ là một đầu bếp, lại là lính mới, ỷ mình là lão làng lại hầu hạ công tử lâu hơn, cũng có chút mặt mũi vì thế mới dám đùa giỡn nàng vài câu. Lần thứ hai, thấy Thính Vũ và lão Vương bị đánh, mọi người thấy Lâm Tiểu Trúc, tuy vẫn tươi cười, ánh mắt có chút sợ hãi nhưng không xa cách, còn bây giờ là lấy lòng. Vị cô nãi nãi có thể coi như là một nửa chủ tử trong phủ, lúc này còn không nịnh bợ thì đợi tới khi nào?

Xu lợi tị hại là chuyện thường tình của con người, Lâm Tiểu Trúc cũng không thấy có gì không tốt. Nàng vốn muốn mua chuộc lòng người, lúc này người ta lại chủ động nịnh bợ, coi như là buồn ngủ gặp chiếu manh, rất hợp ý nàng. Lần này nàng không mang cơm về tiểu viện của mình ăn nữa mà cầm chén, ngồi xuống cùng ăn với mọi người, còn tươi cười ngọt ngào tán chuyện với bọn họ, làm cho mọi người cảm giác Tiểu Trúc cô nương là một cô nương bình dị, gần gũi, đáng yêu, khiến người ta yêu thích hơn Thính Vũ cô nương mắt cao hơn đầu nhiều.

“Tiểu Trúc cô nương, giấy mực ta giúp ngươi mua xài tốt không? nếu dùng hết cứ nói một tiếng, lần sau ta lại mua cho ngươi” Chu Vân lên tiếng

“Rất tốt, cảm ơn ngươi” Lâm Tiểu Trúc nhìn Chu Vân, ánh mắt lóe lên, trong lòng nghĩ lúc này nàng vừa hoàn thành nhiệm vụ, có sai thì phạt, có công được thưởng, đây là quy củ do Viên Thiên Dã đề ra, nàng có thể yêu cầu hắn cho nàng xuất phủ cùng Chu Vân nha.

Lâm Tiểu Trúc lấy lại tinh thần, nói chuyện với vợ chồng Chu gia và Chu Vân cũng nhiều hơn, đến hết bữa cơm, vợ chồng Chu gia hận không thể nhận nàng làm con

Ăn cơm xong trở lại tiểu viện, Lâm Tiểu Trúc tắm rửa, giặt quần áo xong thì ngoài cửa viện vang lên thanh âm sợ hãi của Tảo Tuyết” Tiểu Trúc cô nương có ở đây không?”

“Đến đây.” Lâm Tiểu Trúc đi mở cửa.

“Đường công tử đến mà sáng sớm công tử đã đi ra ngoài, Đường công tử nói muốn gặp ngươi” Tảo Tuyết nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt có chút phức tạp

“Đường công tử?” Lâm Tiểu Trúc vẻ mặt kinh hỉ,” Hắn ở đâu?”

Vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên thanh âm của Đường Viễn Ninh” Tiểu Trúc Tử, coi như ngươi còn có lương tâm, không quên bản công tử”

“Đường công tử, sao ngài lại đến đây?” Lâm Tiểu Trúc vươn đầu nhìn thấy Đường Viễn Ninh đang đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn nàng, trong lòng tràn đầy vui sướng. Nàng vô cùng hoài niệm cuộc sống ở sơn trang lúc trước, bây giờ có người quen cũ tới thăm đương nhiên là cao hứng vô cùng

“Sao? ta không thể tới sao?” Đường Viễn Ninh vẫn bộ dáng tươi cười vô tâm vô phế, đánh giá Lâm Tiểu Trúc một lượt, thấy nàng mặc xiêm y tơ lụa màu xanh nhạt như một đóa không cốc u lan đang lẳng lặng nở ra, khoe dáng người và khí chất lịch sự, tao nhã, thoát tục, hoàn toàn khác bộ dàng khi mặc xiêm y xanh đen ở sơn trang, hài lòng gật đầu” không tệ, không tệ. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ngươi mặc quần áo như vậy, dễ nhìn hơn nhiều”

Lâm Tiểu Trúc đến Viên phủ, Viên Thiên Dã liền bắt các bà tử chuyên lo việc châm tuyến làm cho nàng mấy bộ xiêm y bằng tơ lụa rất đẹp nhưng khi làm xong thì Lâm Tiểu Trúc lại đến chỗ Chu Nhu thi hành nhiệm vụ, Viên Tam Nương liền mang theo cho nàng. Mặc xiêm y tơ lụa xinh đẹp ngồi đối diện với Chu Nhu thưởng trà, phẩm trà là chuyện cảnh đẹp ý vui nhất, cho nên Lâm Tiểu Trúc rất thích mấy bộ quần áo phù hợp với mình.

Hôm qua vì làm ra vẻ mình là nha hoàn nên nàng mới mặc quần áo cũ của nha hoàn. Nàng luôn cho rằng khi mặc quần áo đẹp lên người, tâm tình cũng sẽ tốt hơn, mà hôm nay bị Duệ vương phi phát tác một trận, cãi nhau với Viên Thiên Dã, đến tiểu phòng bếp lại bị Lý bà tử tính kế nên nàng quyết định thay đổi xiêm y để cải biến tâm tình

“Đa tạ Đường công tử khen ngợi.” Nàng tự nhiên rộng rãi vén áo thi lễ, trên mặt cười dài, đánh giá Đường Viễn Ninh vài lần, nói:” Chúc mừng, chúc mừng, Đường công tử gần đây lại mập ra.”

Đường Viễn Ninh trừng mắt nhìn nàng” Lâm Tiểu Trúc, ta khen ngươi xinh đẹp, ngươi lại nói ta mập, thật không phúc hậu mà” nhưng trên mặt tràn đầy ý cười. Đã lâu không gặp, hắn thật sợ nàng đối với hắn cung kính quy củ, không phải bộ dáng hoạt bát như trước kia

“Sao hôm nay Đường công tử lại tới đây? công tử không có ở nhà sao?”

“Muốn tới thì tới. Hắn không có thì ta tìm ngươi chơi đùa” Đường Viễn Ninh nói xong thì trừng mắt” sao? ngươi chiêu đãi khách như vậy sao? bắt người ta đứng ngoài cửa nói chuyện à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.