Thời gian bị bệnh, Dương Cẩm Ngưng cũng cảm nhận được sự chăm sóc của Cố Thừa Đông đối với mình. Đương nhiên, cái “tốt” này cũng chỉ là tương đối. Nghĩ mà cũng thật kỳ lạ, một người xưa nay chư từng đối xử tốt với bạn, đùng một cái tự nhiên tốt, thì chắc chắn bạn sẽ cảm động. Ngược lại một người luôn tốt với bạn, rồi bỗng nhiên có một lần không còn tốt như trước nữa (nhưng thực ra vẫn coi là tốt) thì bạn lại nghĩ người ấy không tốt với mình nữa, người ấy đã thay đổi. Tâm lý như vậy dường như luôn nhắc nhở người ta rằng, đừng nên đối xử quá tốt với người khác.
Dương Cẩm Ngưng mải mê suy nghĩ tìm kiếm nguyên nhân như vậy một phần là bởi vì dì Trương nhiều lần ở trước mặt cô nói rằng Cố Thừa Đông đã vì cô làm rất nhiều chuyện.
Cùng lắm cũng chỉ là hết giờ làm thì về nhà, thỉnh thoảng ở công ty gọi điện về hỏi han cô vài câu, nhắc nhở cô uống thuốc. Cô thậm chí còn ti tiện nghĩ rằng, anh làm vậy chỉ vì sợ cô lây bệnh cho anh. Thực tế đúng là anh đã bị nhiễm, nhưng mà người ta lại khỏe nhanh hơn cô, khiến cô không khỏi tự giễu mình có phải là được căn bệnh cảm mạo này yêu rồi hay không, một khi đã tới thì nhất định không chịu bỏ đi nữa.
Sau khi dì Trương năm lần bảy lượt ngầm giật giây như thế, Dương Cẩm Ngưng cảm thấy nếu như mình không bày tỏ thái độ gì với Cố Thừa Đông thì có lẽ mình quá bạc tình chăng?
Dì Trương đổ bát canh vào bình giữ nhiệt rồi bưng ra ngoài đặt trên bàn, cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới đưa cho Dương Cẩm Ngưng: “Quan hệ hiện giờ của cô cậu đang tốt, đừng để mất bò mới lo làm chuồng, nhân cơ hội này cho cậu Thừa Đông biết cô vẫn luôn nhớ tới cậu ấy, như thế cậu ấy mới đặt cô ở trong lòng.”
Dương Cẩm Ngưng muốn mở nắp bình ra xem nhưng lại bị dì Trương nhanh tay ngăn lại, cô ấm ức cực kỳ: “Dì Trương bất công, làm đồ ăn ngon như thế mà cháu không có lấy một miếng!”
“Đi đi đi, phu nhân mang cái này đi rồi về nhà tôi làm cho cô một món vô cùng ngon, bổ nhan dưỡng sắc cực tốt.” Dì Trương nhìn cô cười, khuôn mặt đẹp như thế, yêu kiều như thế, không khỏi khiến người khác yêu thích.
“Vâng! Cháu bây giờ là nha hoàn phải phục mệnh.”
Dì Trương kéo cô, “Nhớ là phải nói đây là do đích thân phu nhân làm, phải chờ suốt mấy giờ liền đấy.”
“Á à, dì học được cái tật nói dối này từ bao giờ thế?” Dương Cẩm Ngưng bưng bình canh lên, “Biết rồi biết rồi, dì Trương là nghĩ cho cháu mà làm.”
Dương Cẩm Ngưng ngồi trên xe suy nghĩ, bản thân mình có thật là rất giống một phi tử chờ chồng sủng hạnh hay không? Hiện giờ cô đang tìm cách lấy lòng anh ư? Người bên cạnh cô cũng tìm cách giúp cô được sủng ái, giống như là muốn được thơm lây.
Tới công ty Cố Thừa Đông, cũng giống như lần trước, cô đi vào vô cùng dễ dàng, thậm chí bảo vệ còn chủ động bắt chuyện cùng cô, tấm tắc ngưỡng mộ quan hệ vợ chồng bọn họ thật tốt. Lời này khiến Dương Cẩm Ngưng buồn cười, hai năm nay sau khi kết hôn cô không hề lộ diện, những lời bọn họ nói là có ý gì?
Dương Cẩm Ngưng đi vào đại sảnh lớn, cẩn thận cầm theo bình giữ nhiệt, cô còn phải dựa vào nó mà lấy lòng người ta, cho dù cô gặp chuyện cũng quyết không để nó gặp chuyện. Trước mặt cô có một nhóm nhân viên đang bàn bạc công việc, từ miệng họ bắn ra một mớ những thuật ngữ cô nghe không hiểu. Vốn định đi chậm lại một chút nhường bọn họ vào thang máy trước nhưng vừa ngẩng đầu, Dương Cẩm Ngưng lập tức nhìn thấy khuôn mặt kia, ánh mắt hai người gặp nhau, là cô ta?
Dương Cẩm Ngưng đuổi theo, đám người kia đã vào hết trong thang máy, cửa khép lại.
Cô luống cuống ấn nút bên cạnh nhưng cửa không thể mở ra nữa.
Có phải thực sự là người ấy hay không?
Thang máy tiếp theo mở ra cô mới khôi phục lại tinh thần. Tâm trạng cô đã bị ảnh hưởng, cô có chút không hài lòng. Nhưng cô hiểu rõ vì một người đáng ghét mà làm ảnh hưởng đến tâm tình thì đúng là một hành vi ngu xuẩn, đương nhiên cô không hy vọng bản thân mình làm cái chuyện ngu ngốc ấy.
Cô thư ký lần trước cô gặp lúc này hạ quyết tâm ngăn cản cô bằng được. Cách thức có phần giống Cố Thừa Đông. Đầu tiên cô ta cương ngạnh lôi ra quy tắc này quy tắc nọ của công ty, sau đó lại mềm dẻo nói mong cô thông cảm cho công việc của thư ký, chỉ cần thất trách một chút thôi là mất miếng cơm như chơi. Chút đả kích này khiến Dương Cẩm Ngưng càng không thoải mái.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy bản thân đúng là một người làm chuyện không có đầu óc, thiếu suy nghĩ vô cùng. Ví dụ như lúc này, khi nghe cô thư ký nói Cố Thừa Đông không có trong phòng làm việc mà ở phòng họp, cô liền không sợ trời chẳng sợ đất mà xông thẳng vào trong cửa.
Dương Cẩm Ngưng đứng ở cửa, toàn bộ ánh mắt trong phòng họp đổ dồn lên người cô, mặt vẫn không biến sắc: “Ồ, mọi người cứ tiếp tục.”
Cô quay sang thấy Cố Thừa Đông đang nhìn mình,vẻ mặt không hề tốt nhưng cũng không đến nỗi quá khó coi, không biết có phải đang cố gắng nhẫn nhịn hay không. Cô vẫy tay: “Này, anh ra ngoài một chút.”
Bộ dạng này của cô, động tác này của cô, thật không khác gì một học sinh tiểu học gọi bạn học.
Cố Thừa Đông vốn dĩ không có ý định đi ra nhưng phát hiện toàn bộ mọi người đang nhìn về phía mình, nếu không đi thì quả thật khiến cô quá mất mặt.
“Tạm thời dừng ở đây, tình hình cụ thể sau khi chỉnh lý lại thì báo cáo cho tôi.”
Cố Thừa Đông nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng đầu tiên.
Dương Cẩm Ngưng thấy anh đi tới, cũng không thèm để ý anh có đang tức giận hay không, cô kéo cánh tay anh đi về phòng làm việc, tươi cười nói: “Đây là canh tự tay em nấu cho anh, phải nhớ uống hết nhá.”
Cố Thừa Đông vẫn đứng bên cạnh nhìn cô đang bận rộn đổ canh ra bát. Anh cầm thìa khuấy vài cái: “Là em làm?” Hàng mi khẽ động, không giống người đang tức giận lắm.
“Đương nhiên, mất mấy giờ đấy!”
Sắc mặt Cố Thừa Đông rất cổ quái, ngẫm nghĩ thật lâu mới ngẩng mặt lên: “Không phải em bắt đầu di chuyển sự chú ý lên người anh đấy chứ?”
Vẻ mặt này của anh Dương Cẩm Ngưng cảm thấy rất khó hiểu. Suy nghĩ nửa này cô mới hiểu ra, lẽ nào Cố Thừa Đông cho là cô bồi bổ thân thể cho anh là vì… muốn sinh con!
“Sao có thể chứ… Nếu có nghi ngờ gì thì em cũng nghi ngờ cơ thể em chứ nhất định không nghi ngờ sức khỏe của anh.”
Cố Thừa Đông lần này không chọc cô nữa: “Ồ, vậy anh phải cảm ơn em rồi?”
Dương Cẩm Ngưng vẻ mặt đau khổ: “Cho dù là thuốc độc anh cũng nên uống đi.”
“Anh thật sự không vĩ đại như thế đâu.”
“Em giúp anh vĩ đại.” Dương Cẩm Ngưng cướp lấy cái thìa trong tay Cố Thừa Đông, nhất định phải tự tay uy hiếp anh, không biết rằng lúc này sắc mặt anh đã thay đổi: “Phải tranh thủ lúc còn nóng uống luôn đi, thế mới không khiến em mất công từ xa mang đến đây.” Dương Cẩm Ngưng thấy Cố Thừa Đông không có ý định đáp lại mình, lại tiếp tục mở miệng, “Trời ạ, cho dù anh thấy không ngon cũng nên giả vờ ngon trước mặt em, cho dù không vui cũng nên nói là vui gạt em chứ. Dù không vui cũng phải làm bộ cam tâm tình nguyện.”
“Ừ.” Cố Thừa Đông uống xong một ngụm lớn, gật đầu, “Rất ngon, anh thật vui vì có cô vợ hiền này, vô cùng cam tâm tình nguyện để em phục vụ anh.”
Nụ cười của anh không còn mang theo sự châm chọc trước đây, khiến trái tim cô khẽ rung động.
Cô thu dọn bát và cặp lồng, động tác chậm rãi, xong xuôi, cô quay sang quan sát Cố Thừa Đông đang chăm chú xem tài liệu: “Ừm…”
“Hử?” Cố Thừa Đông ừ hứ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên.
“Anh cảm thấy cuộc sống hiện giờ thế nào?”
“Vẫn tốt.”
“Ờ…” Cô cũng cảm thấy rất tốt, “Chúng ta cứ như bây giờ đi.”
Cố Thừa Đông đang ký tên mình xuống văn bản, nghe cô nói vậy tay anh bỗng tăng lực, ấn mạnh xuống tờ giấy tạo thành một nét mực đậm.
***
Ra khỏi phòng làm việc, Dương Cẩm Ngưng hồi tưởng lại giây phút cô và Cố Thừa Đông nhìn nhau khi nãy, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch. Cứ như thế đại não cô ngắn lại một quãng thời gian mãi đến lúc Cố Thừa Đông lên tiếng nhắc cô về nhà nếu không sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh, cô cũng không muốn mang tội danh trên người.
Thang máy xuống tới tầng một cô mới nhớ ra chuyện quan trọng.
Cô thong dong bước tới trước mặt trưởng phòng nhân sự: “Xin chào, xin hỏi công ty có nhân viên nào tên Diệp Vãn Hy hay không?”
“Xin chờ một lát, tôi đi tra hồ sơ nhân sự.”
“Ừm.”
“Diệp Vãn Hy ư? Hình như không có ai tên như thế.”
“Ồ, vậy cảm ơn.” Dương Cẩm Ngưng thở dài, cô thật hy vọng lúc nãy mình nhìn nhầm người.
Dương Cẩm Ngưng đi trên đường, giờ này xe rửa đường đang hoạt động, dọc con đường chỗ nào cũng ướt sũng, cô kiễng chân nhón từng bước mà đi. Đi được một đoạn, cô nhìn thấy một người lao công ngồi bên bồn hoa, một chiếc bình truyền nước treo trên cành cây bên cạnh, dòng nước trắng chầm chậm tiến vào cơ thể người đàn ông. Đang bị bệnh mà còn làm việc, người khác nhìn vào có lẽ sẽ khen ngợi người này hết lòng vì công việc, nhưng cũng có người sẽ cho rằng ông ta vì cái bảo hiểm xã hội.
Dương Cẩm Ngưng đứng tại chỗ, không tiến lại hỏi thăm, cũng không thèm bận tâm suy nghĩ vì sao ông ta phải làm như vậy. Cô cứ đứng im lặng, có lẽ thiện lương cũng là một căn bệnh dễ mắc nghiện, trên xe bus thì nhường chỗ, thấy trẻ con nghèo khổ thì cho tiền, tình nguyện đi tới những vùng xa xôi hẻo lánh để dạy học, hiến dâng tuổi thanh xuân, sau đó cả đời sống an nhàn. Nhưng điều mà cô suy nghĩ tới nhiều nhất lại là, cô muốn từ bỏ những thứ này.
Khi cô còn rất nhỏ, cô đã từng kiếm sắt vụn để bán đồng nát, người mua nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi cô nếu đã xấu hổ như vậy thì sao còn bán những thứ này?
Đó là lần đầu tiên cô kiếm tiền, sau đó cô vẫn tiếp tục dùng phương thức này để lo liêụ học phí. Giấy vụn, vỏ chai coca, bìa các-tông,… chỉ cần có vật gì kiếm được tiền, cô đều nghĩ tới chuyện đem bán. Thậm chí lúc ở trường học, thấy các bạn vứt giấy vào thùng rác thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô cũng đều là “Đó chính là tiền”. Ý nghĩ ấy khiến cô ý thức rằng mình đã mắc nghiện.
Chạy theo một thứ gì đó thái quá, chính là sai lầm.
Tiết kiệm là không sai, nhưng nếu làm quá lên, còn có thể nói là không sai ư?
Bất luận là chuyện gì, đến một thời điểm nào đó đều nên một vừa hai phải.
Ví dụ như trước mặt người lao công này, Dương Cẩm Ngưng cảm thấy ông ta đáng thương thì cũng không thể thay đổi được cuộc sống hiện tại của ông ta. Con người quả thực có thể thay đổi được cuộc sống của chính mình, chỉ cần ít nói nhảm đi một chút, ít lớn tiếng kêu gào đi một chút, ít gây phiền phức cho người khác một chút, ít than thân trách phận đi một chút…
Dương Cẩm Ngưng miên man suy nghĩ về giai đoạn thứ hai trong hồi ức tuổi thơ của mình. Ban ngày cô là cô công chúa nhỏ cao ngạo ở trường học, tan học, cô lại biến thành một đứa trẻ khổ cực đi nhặt giấy vụn. Còn ký ức về thời niên thiếu một nhà ba người trước kia, bị cô xóa bỏ theo bản năng.
Đứng quá lâu, Dương Cẩm Ngưng quyết định ngồi xuống nghỉ, cô lấy tay xoa hai chân đã mỏi nhừ. Bỗng nhiên, nhân vật chính trong đoạn hồi thức thứ ba của cô xuất hiện.
Dương Nhất Sâm từ trong xe bước xuống, đến trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu, cười cười. Nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng bật ra được một câu: “Ở đây được đỗ xe à?”
“Không biết.”
“Ồ…”
“Chắc là không được.”
Cô vẫn cười.
Dương Nhất Sâm nhìn cô, vừa rồi lúc qua cột đèn gia thông, anh bất ngờ nhìn thấy cô đang đứng thất thần bên vệ đường, không biết cô đang mải mê suy nghĩ cái gì. Anh không tự chủ được mà lái xe đến chỗ cô.
“Làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em hình như không tốt lắm.”
“Tốt chứ.” Thực sự tốt, quá khứ đau khổ của cô đều đã trôi qua rồi, hiện tại vĩnh viễn sẽ không như vậy nữa, đương nhiên cô phải sống rất tốt rồi…
Thấy giọng điệu của cô không giống nói dối, anh mới cảm thấy yên tâm: “Thừa Đông… rất được.”
Trên thương trường, Dương Nhất Sâm giống như một đứa học sinh tiểu học, có rất nhiều thứ không hiểu hết, không nhìn thấu. Nên khi anh thấy Cố Thừa Đông có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, anh không khỏi bội phục.
“…” Kỳ thực cô không hiểu ý anh lăm, “Thịnh Niên có phải gặp chuyện gì rồi không?”
“Không có gì, đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, đừng lo.”
“Bố mẹ hiện giờ thế nào? Rượu ngon của bố còn cất giữ không?”
“Vẫn còn giữ, chờ em và Thừa Đông về cùng uống.”
“Anh không được uống trộm đâu đấy.”
Khóe miệng Dương Nhất Sâm khẽ nhếch lên, chuyện này, một mình anh đâu thể làm được chứ. Chính là cô đã từng đứng sau giật dây anh lấy bình rượu mà bố rất thích đem ra uống trộm. Sau đó vì cô lên tiếng cầu xin bố, anh mới không bị bố nghiêm phạt.
Quá khứ thật đẹp, chỉ là hiện tại hai người…
Hai chữ “đã từng” này, không biết rốt cuộc là biểu đạt cho cái gì.
“Lên xe, anh đưa em về.”.
“Được.”
Hạnh phúc là cái gì?
Dọc theo thảm đỏ trên hôn lễ, cô dâu luôn được bố mình khoác tay đưa đến trao tận tay cho chú rể. Cô gái sẽ ra khỏi sự che chở của người đàn ông này, để tiếp tục được che chở, được yêu thương bởi một người đàn ông khác.
Vậy hạnh phúc của cô, có đúng là do người đàn ông này chuyển tới người đàn ông kia hay không?
Thực ra, giải thoát, không khó như bản thân người ta tưởng tượng.
Chẳng phải cô chính là từ một cô nhóc ngay cả năm đồng tiền kem cũng tiếc không dám mua trở thành một người mua bộ váy mấy vạn tệ mà không thèm chớp mắt lấy một cái ư?
Chẳng phải cô chính là từ một đứa trẻ thấy chai nước ngọt chưa uống hết bị ném vào thùng rác cũng cảm thấy lãng phí trở thành một người tùy hứng nếu không thích ăn có thể bỏ nguyên cả bữa cơm ư?
Những thứ gọi là “thích”, đến một ngày nào đó cũng sẽ trở thành “đã từng.”
Những thứ không thể gọi là “đã từng”, mới có thể theo ta đến giây phút cuối cùng.