Biển Và Em

Chương 22: Kẻ ngốc trong tình yêu




[..]

Hàn Kỳ Thiên đặc biệt theo cách riêng của hắn. Suốt những năm cô làm tại cửa hàng tiện lợi, hắn mang theo những cử chỉ ấm áp mà cô chưa từng có trong cái gia đình lạnh lẽo đó và ngược lại, cô cũng mang hơi ấm vào người con trai bị huấn luyện nghiêm khắc như một cỗ máy. Là định mệnh cho họ có duyên gặp nhau và cũng chính định mệnh đã gắn kết họ lại với nhau. Chính họ đã sưởi ấm cho nhau

Vừa làm chuyện đó xong, mang tai Hàn Kỳ Thiên đỏ ửng còn Mặc Nghiên Dương xấu hổ đến mức lấy tay cho mặt, không dám mở mắt ra. Hắn thấy cô chẳng có tiến triển nào liền đi tới mà ôm chầm lấy cô gái nhỏ đấy. Khuôn mặt hắn bây giờ mới tự đắc và vui vẻ biết nhường nào.

"Tiểu Dương, em có biết em đã làm tôi bất ngờ đến mức nào không? Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ phải đơn phương cục đá này cả đời chứ. Cuối cùng em cũng chịu đón nhận tình cảm này của tôi rồi."

Hắn nói nhiều lắm, nhiều đến mức Mặc Nghiên Dương đã ngại lại còn ngại hơn nữa. [..]

Hàn Kỳ Thiên gỡ tay ra khỏi mặt cô rồi thơm má cô gái nhỏ đó một cái nữa rồi liền bế cô quay trở lại phòng. Việc cần bật mí với cô về căn mật thất đó có lẽ nên nói sau rồi. Hắn cảm thấy tình trạng bản thân có lẽ cũng không ổn rồi. Đặt Mặc Nghiên Dương xuống giường, cô cũng liền ngại đến mức cuốn chăn quanh mình. Hàn Kỳ Thiên cũng không chịu nổi nữa mà ngay lập tức bước vào nhà tắm. Tiếng nước róc rách trong phòng tắm hòa quyện với hơi thở nhỏ nhẹ của thiếu nữ đã mang lại cho hai người họ một ngày đáng nhớ.

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm chiếu thẳng vào qua cửa sổ, len lỏi trên chiếc giường trắng tinh, tia nắng mở đôi mắt với hàng lông mi dài của Nghiên Dương. Cô mở mắt ra mà định thần lại những gì xảy ra trong ngày hôm qua. Càng nghĩ, cô lại càng xấu hổ. Ngẫm nghĩ một hồi rồi cô cũng đi xuống giường. Có vẻ như nhiều chuyện nằm ngoài dự tính đã xảy ra mất rồi.

Cô bước xuống giường rồi đi xuống tầng. Vừa đi đến cầu thang, mùi thơm của đồ ăn đã thoang thoảng đến không thể cưỡng lại được. Mặc Nghiên Dương cũng không phải loại ham ăn gì những mà cô cũng đã đói quá rồi. Đi xuống dưới nhà, cô thấy Hàn Kỳ Thiên nấu ăn. Dáng vẻ nấu ăn này của hắn đúng thật là rất mê người mà.

"Tiểu Dương dậy rồi à? Xuống ăn sang đi em."

Hắn nhìn sang chỗ cô mà nói. Hàn Kỳ Thiên có lẽ đã vô cùng vui vẻ. Nói gì thì nói, việc mà hắn ta hạnh phúc không phải chính là cô sao? Chính là lời đồng ý của cô khiến hắn dù nay chẳng phải ngày lễ gì cũng cho tất cả nhân viên nghỉ. Chỉ vì cô mà hắn sẵn sàng xuống bếp nấu ăn đó sao?

Mặc Nghiên Dương gật đầu lất một cái rồi bước xuống tầng. Cô ngồi vào ghế rồi hắn cũng bày biện món ăn ra cho cô. Đồ ăn hắn làm cũng chẳng khác nhà hàng năm sao là mấy, mấy món ăn này đều vô cùng sang trọng.

"Hàn tổng bận như vậy mà vẫn có thời gian để học và nấu ăn như vậy thì tôi đúng thật là rất vinh hạnh nhỉ?" Nghiên Dương bỏ một miếng cà chua vào miệng mà thưởng thức.

Cô vừa cho miếng cà chua vào miệng liền cảm thấy vô cùng tươi mát. Đồ ăn sang trọng cô nếm thử cũng nhiều nhưng để cảm nhận được cái tươi mắt như thế này thì đây là lần đầu tiên. Có lẽ chính Nghiên Dương cũng phải nhìn Hàn Kỳ Thiên bằng một con mắt khác. Cô không thể tưởng tượng nổi rốt cục gia tộc bí ẩn này đã đào tạo con cháu họ thành thứ gì không biết.

"Chỉ cần vì là em thì thứ này có là gì."

[..]

Nói rồi, cô cũng vậy mà ăn sạch đồ ăn. Nghiên Dương chưa từng ăn no đến như vậy. Có lẽ hắn thực sự rất tốt vì do thói quen từ bé mà cô ăn rất ít và hơn cả là vô cùng kén ăn. Đồ ăn có vấn đề một chút là cô lại nôn. Trước giờ, Nghiên Dương vì vậy vẫn luôn tự nấu ăn hoặc phải gọi đầu bếp riêng của gia đình đã chọn đến nấu.

Nhìn khuôn mặt mãn nguyện của Mặc Nghiên Dương khi ăn, Hàn Kỳ Thiên không giấu nổi niềm vui mà cứ cười mãi. Hắn học nấu ăn từ nhỏ dù trước kia, chính hắn dã tự cho rằng đây chính là kĩ năng vô dụng nhất vì hắn có đầu bếp kề kề thì việc gì phải học nấu ăn chuyên sâu đến như vậy. Đến tận bây giờ, hắn có lẽ vẫn cảm ơn bản thân trong quá khứ vì đã kiên trì học để bây giờ được thấy nụ cười này.

Hàn Kỳ Thiên cưng nựng mà nhìn về phía Mặc Nhiên Dương. Cô cũng mặc kệ hắn bởi đồ ăn ngon như này thật khó mà dứt nổi. Hai người họ ngồi ở bàn ăn tuy chẳng nói gì nhưng không khí ở đây cũng đã khiến cho những người hầu ở gần đó đi qua mà cười tủm tỉm. Ai mà tin được rằng cái người con trai trước giờ cao lãnh, lạnh lùng lại sa lưới đến mức cười như một kẻ ngốc với một cô gái cơ chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.