"Đừng có suy nghĩ quá nhiều. Hôm qua tôi thấy em nằm gục ở ngoài cửa hàng tiện lợi nên mới đưa vào đây. Em có chuyện gì buồn sao?" Hàn Kỳ Thiên ngồi xuống mép giường mà nói.
Tuy rằng mới hôm qua thôi, chính cô là người đã đồng ý làm thư ký của hắn, cô cũng đã mở lòng với hắn nhiều hơn nhưng hắn biết cô gái đó chính là không đơn giản. Cô có lẽ là đang lợi dụng hắn đi. Hắn chính là để cô ngang nhiên lợi dụng mình.
"Một số chuyện gia đình thôi. Hàn Kỳ Thiên, thật sự cảm ơn anh."
Hắn nghe được thì gật đầu một cái rồi đặt cốc sữa cùng tô cháo xuống bàn. Kỳ Thiên trước giờ đều rất bình tĩnh chỉ có cô là ngoại lệ. Bởi hắn đã định sẵn cô chính là phu nhân tương lai của nhà họ Hàn. Hàn Kỳ Thiên hắn yêu cô bởi sự lanh lợi nhưng đến cuối cùng hắn lại bị chính sự lanh lợi đó đánh lừa.
"Hàn tổng, có một thứ gọi là thế giới ngầm. Bao giờ có thể cho tôi đi chiêm nghiệm một chút được không?" Glenda thều thào nói.
Không hiểu vì sao, từ khi tỉnh dậy tới giờ, cô cảm thấy rất mệt. Cảm giác như cô đã bị rút hết sạch sinh khí vậy. Nhìn vẻ mặt của Hàn Kỳ Thiên thì có vẻ hắn không nói dối nhưng nếu vậy thì vì sao cô lại mệt mỏi đến như vậy chứ?
"Trông em có vẻ mệt. Chúng ta nói chuyện này sau nhé?"
"Không, tôi cần biết câu trả lời ngay bây giờ giờ."
Nhận thấy thái độ kiên quyết của cô, Hàn Kỳ Thiên biết bản thân cũng chẳng thể cản được liền gật đầu rồi bảo cô ở nhà tĩnh dưỡng, hắn lên công ty có việc. Mặc Nghiên Dương gật đầu rồi cũng cầm bát cháo lên mà ăn. Cảm giác được quan tâm này với cô vừa lạ vừa ấm áp. Và có lẽ rằng, hiện tại, hắn như đã sưởi ấm trái tim đầy sẹo của cô, trái tim của một kẻ chưa từng có hai chữ tình thương gia đình trong người.
Bỗng, một bóng đen xuất hiện trước mắt cô. Là Mặc Thần. Nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, cô cũng có chút bất ngờ. Dù gì hắn cũng rất lười vận động. Bình thường, cô chỉ thấy hắn quanh quẩn trong nhà là nhiều. Dù là có về bất ngờ đi chăng nữa thì đa số thời gian không phải ngủ thì cũng là ăn. Mặc Nghiên Dương cũng vì thế mà nghiễn nhiên cho là nhà mình có thêm một hố đen nữa.
"Được rồi. Ta chỉ cảm thấy lo vì hôm qua cô không về. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."
Mặc Nghiên Dương nghe được câu này cũng ngây ngô mà gật đầu. Thực ra vì cô biết rõ mình không có khả năng nên trước giờ đều không hề quản vị thần sinh tử này. Cô chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi. Tất cả mọi thứ cứ coi như là một trò chơi và cô phải hoàn thành những nhiệm vụ được quản trò đưa ra đi.
"Mặc Thần, ở nơi này, sinh lực của tôi như bị hút bớt đi vậy.".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Bình thường thôi. Gia tộc hắn dính dáng tới thế lực ngầm. Ta còn chưa thăm dò được thì việc này cũng không có gì khó hiểu. Chắc chắn là những người ở đây đang có bí mật gì đây. Coi như là nhiệm vụ thêm cho cô đấy." Mặc Thần bình thản mà nói.
Mặc Nghiên Dương nghe được câu này cũng chỉ thở dài lấy một cái. Cô đã quá quen với cái kiểu này của hắn rồi. Cô làm một việc còn chưa xong nhưng cứ hễ cô thắc mắc gì mà hắn không giải được thì đó sẽ ngay lập tức trở thành việc thêm cho cô. Dù gì cũng là người làm công cho hắn nên cô cũng đành dần tự chấp nhận nó.
Mặc Thần không nán lại lâu, hắn uống ly sữa trên bàn rồi liền biến mất. Mặc Nghiên Dương không quản nhiều. Cô cảm thấy rằng nếu mình còn nói chuyện với hắn thêm một chút nữa thì có lẽ việc cô sẽ đủ để làm tới già mất thôi. Nghiên Dương không cuồng công việc, thay vào đó, cô lại thích một sự an nhàn hưởng thụ hơn. Vì vậy, cô mới dành nhiều thời gian để hưởng thụ đến như vậy.
Ăn xong bát cháo đó, Mặc Nghiên Dương cũng quyết định đi khám phá căn nhà. Trước khi đi, Hàn Kỳ Thiên có bảo nếu cô thấy chán thì có thể tham quan một chút để khuây khỏa đầu óc. Cô cũng chỉ là tuân theo lệnh đó mà làm thôi. Nghĩ vậy, Nghiên Dương liền ngay lập tức đi xuống giường. Căn nhà này tuy chỉ có mình Hàn Kỳ Thiên ở nhưng lại vô cùng rộng. Nó rộng tới mức có thể chứa cả một gia đình lớn ở đây.
Căn nhà này chứa vô cùng nhiều tiện nghi nhưng lại rất chán. Cô đi một vòng nhà rồi thì lại chẳng biết làm gì nữa. Bỗng, Mặc Nghiên Dương bỗng lóe lên một ý tưởng mà hồi bé cô đã từng rất mong muốn làm, những căn nhà giàu có thì trong thư phòng sẽ có một cánh cửa bí mật. Cô cũng muốn thử. Thấy vậy, Nghiên Dương liền quay người mà chạy về phía thư phòng riêng của hắn. Vì được cho phép nên không ai dám cản cô dù đó là nơi vô cùng riêng tư và tuyệt mật cả.
Mặc Nghiên Dương men tay theo từng cái gáy sách. Đúng là người giàu thì thường có mấy sách không phải ai cũng đọc được. Ban nãy, Nghiên Dương có cầm một vài quyển đọc nhưng chưa xong một trang thì liền bỏ cuộc vì độ khó của nó. Cô cảm thấy bản thân không có số được làm tổng giám đốc rồi.