(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi mẹ Giang Thu bỏ nhà rời đi, ban đầu muốn đưa con trai đi cùng. Bà nói với Giang Thu rằng một khi con người dây vào cờ bạc thì đã bị hủy hoại hoàn toàn. Mẹ và ba con sống với nhau mười sáu năm, không ngờ ông ấy lại làm một việc không bằng heo chó, lấy lý do phá dỡ để lập giấy nợ, đánh cược hết số tiền phá dỡ.
Móa. Giang Thu lần đầu tiên nghe thấy bà mắng người. Móa số tiền đó tao còn chưa động đến!
Phải đi thôi. Bà nói còn không đi thì ông ta sẽ đánh cược luôn vợ và con trai.
Giang Thu từ chối đi theo bà, nhưng cũng không nói là bởi vì không nỡ rời xa Giang Bạch. Mẹ nghe xong nói: “Tạm thời không đi cũng được, đợi mẹ đến chỗ mới tìm một công việc mới, sắp xếp ổn định rồi đến đón con……”
Nếu không có vẻ giải thoát hiện rõ trên khuôn mặt bà, có lẽ Giang Thu sẽ thực sự cảm động, sau đó tự nguyện rời đi theo bà, cùng nhau hướng tới cái gọi là cuộc sống mới.
Sau khi mẹ bỏ đi, ba thiếu người trút giận, bắt đầu đấm đá Giang Thu thường xuyên hơn, thậm chí đánh gần chết khi cậu bị bệnh mới thôi.
Mọi việc nhà đều đổ lên đầu Giang Thu. Cậu không phản đối điều này, chỉ là cậu không biết nấu cơm, cơm nấu chín thì không chín cũng nhão. Mỗi khi điều này xảy ra, cậu thường nhận được một trận đòn tàn nhẫn, sau đó bị ép phải ăn từng miếng thức ăn bị hỏng.
Rèm cửa sổ trong nhà vẫn chưa thay cái mới. Giang Bạch đã đưa tiền cho Giang Thu để thay rèm cửa sổ, chỉ là Giang Thu hiện tại đã thay đổi tâm tính, chẳng những không sợ ba bật đèn vào ban đêm mà còn sẵn sàng cho côn trùng tiến vào nhà nhiều hơn.
Thứ nhất là vì cậu quá lười để thay đổi nó; thứ hai là vì gần đây cậu có một sở thích mới.
Hành hạ côn trùng đến chết.
Mặc dù côn trùng ghê tởm, chúng thực sự rất yếu ớt so với con người. Dùng chân dẫm và đập bằng dép chỉ là hai trong số những trò ít sáng tạo nhất, ngoài cái này ra, Giang Thu sáng tạo cách ngộp nước, dùng dao cắt, kéo bằng tay, đốt bằng lửa…… Trong số đó đã tham khảo khổ hình trong lịch sử, cũng không thiếu những sáng tạo khác người.
Khi cậu cho Giang Bạch xem, Giang Bạch không ngừng chặc lưỡi, rõ ràng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng không nỡ làm mất mặt cậu, nên chỉ có thể nhẫn nhịn mà nhìn. Giang Thu dùng máy chém do chính mình chế tạo cắt đầu hai con bọ cánh cứng, sau đó cho Giang Bạch thấy xác bọn nó vẫn bò lổm ngổm như ruồi không đầu.
“Đầu không còn mà vẫn nhúc nhích, đúng là thứ ngu xuẩn.”
Giang Bạch nói: “Đó là bởi vì rất nhiều côn trùng trong bụng có một ít dây thần kinh, cho nên không có đầu cũng có thể sống.”
Giang Bạch thích đọc bách khoa toàn thư, biết rất nhiều kiến thức Giang Thu không biết, có thể nhận biết phần lớn những côn trùng cậu bắt được. Thiêu thân, bươm bướm, ruồi muỗi, châu chấu, mấy con ong mật đi lạc và phù du. Giang Bạch nói loại côn trùng này sáng sinh chiều chết, tức là chỉ sống được một ngày.
Tiếp theo đến lăng trì* và bào cách**. Giang Thu nhận thấy Giang Bạch bắt đầu có hơi sợ hãi, nhưng không phải sợ thân thể nho nhỏ vặn vẹo trong tay cậu, mà là sợ bản thân mình, vì thế hỏi cậu tại sao.
*Lăng trì hay tùng xẻo: hình phạt thời xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
**Bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa.
Giang Bạch nhắc tới bộ phim tài liệu nước ngoài mà bọn họ cùng nhau xem ngày đó. Giang Thu chỉ nhớ một ông lão có bộ râu trắng đang huyên thuyên nói một loạt câu khó hiểu, rất phiền chán.
Giang Bạch nói, bộ phim tài liệu đó kể về câu chuyện của những kẻ giết người hàng loại ở nước ngoài và ông lão ấy là giáo sư. Ông nghiên cứu ra 80% kẻ giết người hàng loạt khi còn nhỏ đều có hai đặc điểm: Hành hạ động vật nhỏ đến chết và đái dầm.
Giang Thu nói: “Những con này không phải động vật nhỏ, là côn trùng ghê tởm muốn ớn. Em giết chúng nó là vì trừ hại cho dân. Hơn nữa, em không đái dầm.”
Kỳ thực rất lâu về trước, sau một lần bị cha ẩu đả đánh vào bụng dưới, không biết dây thần kinh nào bị thương, thỉnh thoảng Giang Thu rỉ ra một ít nước tiểu khi ngủ. Chỉ là cậu cảm thấy thật sự không cần thiết phải nói với Giang Bạch chuyện ghê tởm như này, cậu không muốn Giang Bạch cũng nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn những côn trùng đó.
Đêm hôm đó hai người tạm biệt, Giang Bạch nói: “Học kỳ sau anh đã tới cấp ba. Hai năm sau có thể vào đại học. Anh từ từ tích cóp tiền gửi vào hai thẻ ngân hàng của chúng ta. Như vậy không phải đợi toà nhà này phá dỡ, chính chúng ta đã có thể sống cùng nhau.”
“Tích cóp tiền chỉ là một bước, kiếm tiền mới là quan trọng nhất. Sau khi có nhà mới, anh phải lắp rèm cửa trên mọi cửa sổ để ngăn chặn bất kỳ sinh vật nào nhiều hơn bốn chân tồn tại bên trong. Kế tiếp, chúng ta tìm cách trị bệnh của em. Trị bệnh xong còn dư tiền thì tính việc khác……”
Giang Thu cảm thấy anh nói rất hay, nhưng có gì đó không ổn: “Trước nay chưa bao giờ nghe nói hai chàng trai sống chung với nhau, chỉ có vợ chồng mới sống chung.”
Giang Bạch không vui. Tuy anh có tính cách ôn hòa nhưng cực kỳ ghét có người nghi ngờ anh, thậm chí cả Giang Thu: “Khẳng định có! Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao không có hai người đàn ông sống cùng một nhà…… Anh phải về tra cho kỹ, ngày mai nói cho em ngay.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");