Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 24: Tiến Đến Đế Quốc Nhật Minh




Nam tử hắc bào biết mình sắp chết rồi, dù hắn có làm cái gì nữa cũng không thể tránh khỏi cái chết, lực lượng của hắn chỉ cần bị phong bế một giây thôi đã phải chết vô số lần rồi huống chi phong bế huyệt đạo lực lượng thì phải ít nhất vài khắc thời gian.

Kim Nam sắc mặt lạnh tanh quyền phong hung bạo lại tiếp tục tích tụ trên nắm tay lôi nguyên dư thừa xung quanh nắm đấm của hắn kêu lên tạch tạch dữ dội « Ù ù, oành » quyền phong tung ra công kích vào thân thể hắc bào nam tử nghiền nát thân thể hắc bào nam tử kia trong nháy mắt.

Nam tử hắc bào trước khi bị quyền phong đánh tan nát gào thét lên một câu ai oán « chỉ cần có kiếp sau ta thề sẽ sẻ thịt lột da uống máu ngươi a a». Thân thể bị trấn tan, một tia nguyên thần từ cái thân thể ấy bay ra.

« Kiếp sau, hừ ta e rằng ngươi không có cái kiếp sau ấy đâu » Kim Nam vung tay ra tóm lấy tia nguyên thần kia của hắc bào nam tử ngay tức khắc bóp tia nguyên thần này trấn thành khói.

Lạnh lùng hay tàn bạo Kim Nam không hề muốn trở thành như vậy, nhưng nếu không như vậy, hắn vĩnh viễn không thể mạnh mẽ lên, không thể còn sống sót để mà báo thù, khoan dung với kẻ thù sẽ là sát hại bản thân.

Nam tử hắc bào sau khi bị nghiền nát thân thể, bị tuyệt diệt hoàn toàn thì những gì còn lại trên chiến trường chỉ còn sót lại mỗi một thanh phi kiếm, những thứ đồ vật khác có lẽ đã bị quyền phong kia của Kim Nam toái thành bụi phấn từ lâu rồi.

Thanh phi kiếm này vẫn còn tồn tại chứng tỏ nó phải cực kì cứng rắn hơn nữa bản thân thanh phi kiếm này có thể hứng chịu những lượng sát thương cực lớn, không đơn giản chỉ một quyền mà phá hủy được nó, thực sự là đồ tốt a, không hổ là báu vật trân quý thế gian.

Cái tên nam tử hắc bào kia rơi vào cái sai lầm ngu ngốc nhất, ngu ngốc đến không thể nào ngu ngốc hơn, nếu có coi thường đối phương thì chỉ cần vung nhẹ phi kiếm không phải là đã giải quyết xong Kim Nam rồi sao.

Dù sao thì truyện cũng đã qua rồi cái nam tử hắc bào Mập Quái Ngư kia trước khi chết cũng đã uất ức cực độ, xem ra hắn cũng đã tự biết mình còn ngu hơn lợn, không để ý đến nữa Kim Nam thu lấy phi kiếm tận tình xem xét.

Phi kiếm này có màu xanh thẳm, ở trung tâm phi kiếm có một cái khe nhỏ màu đỏ, chắc là khe dùng để dẫn động nội lực vào khởi động phi kiếm, Kim Nam búng nhẹ lên thân kiếm một cái, tức thì một âm thanh thanh thúy vang lên, tiếng trong trẻo của kim loại, kiếm càng tốt thì âm thanh càng thuần, tiếng kêu này chứng tỏ thanh phi kiếm này tốt không thể tốt hơn, đúng là không hổ danh là phi kiếm, kém nhất cũng là vũ khí cấp năm, mà vũ khí cấp năm thì Kim Nam mới chỉ tưởng tượng đến thôi cũng đã sướng run người rồi, nhân gian nhìn thấy đã khó vậy mà hắn không chỉ được nhìn mà bây giờ cũng được sở hữu một thanh rồi a.

Hít một hơi thật sâu Kim Nam khởi động phi kiếm bằng cách dụng nội lực bản thân hắn vào cái khe nhỏ kia, những tiếng ù ù vang lên, phi kiếm kia hút nội lực của Kim Nam nhưng cũng chỉ là một lượng rất nhỏ đã có thể khởi động được rồi, luồng nội lực Kim Nam dụng vào phần lớn đều dư thừa mà thoát ra ngoài.

Điều này không phải có ích sao tốn ít nội lực như vậy, mà dùng để bay thì nhanh hơn khinh công không biết bao nhiêu lần, tổn hao nội lực so với sử dụng khinh công còn ít hơn rất nhiều. Nhưng đó cũng không phải cái quan trọng, nội lực của Kim Nam với người bình thường là không thể so sánh được, bản thân cơ thể hắn ẩn chứa nội lực gấp người thường vô số lần, vì vậy vấn đề thiếu nội lực để phát động công kích và để chạy trốn hắn hầu như không bao giờ lo lắng.

Bây giờ Kim Nam chỉ cần có đồ tốt để sử dụng, nội khí không là vấn đề, hắn có thể coi là đại phú ông nội khí rồi, nếu ví nội khí như tiền thì hắn chính là ăn tiêu xả láng giàu nứt đố đổ vách a.

Phi kiếm được khởi động Kim Nam liền đặt cái thiếu nữ kia lên bề mặt phi kiếm, phi kiếm này nhìn như một cự kiếm to lớn bề mặt rất rộng, thiếu nữ thon gọn kia dặt lên cũng không chiếm bao nhiêu diện tích của nó, Kim Nam cung thoắt mình nhảy lên phi kiếm từ từ thong thả điều động phi kiếm di chuyển.

Kim Nam bây giờ là đang nghĩ không biết nên đi đâu, cái thiếu nữ này hay là đưa về đội đại thuyền lâu kia sau đó mình đi luôn cho êm truyện, dù sao thì nam tử hắc bào kia đã bị hắn giết rồi, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Nhưng Kim Nam suy nghĩ lại vẫn thấy không ổn, đã có một tên nam tử hắc bào liệu sau này lại suất hiện thêm một tên cũng na ná như vậy chẳng phải không ổn hay sao, hắn đã giết sạch cái đám Mập Quái Ngư kia rồi thế mà tin tức vẫn bị bại lộ dẫn đến cái nam tử hắc bào này, chứng tỏ bọn chúng vẫn có một cái phương pháp báo tin cho nhau mà hắn không biết.

Cũng thật bực mình a, nếu cái thời gian phong bế tu vi kia của nam tử hắc bào mà lâu hơn một chút thì chẳng phải mọi truyện sẽ dễ dàng hơn hay sao, chỉ cần đơn giản tra tấn cái tên kia rồi hỏi hết hắn sự tình Kim Nam sẽ không phải đau đầu như bây giờ.

« Công tử đây là đâu » Thiếu nữ kia chợt tỉnh lại ngơ ngác nhìn Kim Nam hỏi, nàng nhìn quanh với sự ngỡ ngàng, rõ ràng là nàng đã ngủ gục trên mình Kim Nam trong cái khoang thuyền lâu kia, nay lại nằm trên một thanh cự kiếm lớn bay giữa biển cả mênh mông.

Kim Nam cũng thật khó xử, lúc xảy ra truyện hắn chỉ nghĩ là kéo nàng ra khỏi nguy hiểm, bây giờ mọi truyện xong rồi nếu không giải thích cặn kẽ có thể dẫn đến một cái hiểu lầm nghiêm trọng, nếu không cẩn thận hắn bị gán cái biệt danh sắc lang thật thì chết.

Không biết làm sao Kim Nam đành phải kể hết mọi sự tình từ đầu đến cuối cho nàng nghe, tin hay không thì đành tùy nàng thôi, vì dù sao thì Kim Nam đã thực sự hết cách rồi.

Thiếu nữ kia sau khi nghe Kim Nam kể xong gật gật đầu nói « Ta tin chàng ».

Kim nam thở phào nhẹ nhõm, cũng thật may là thiếu nữ này không suy đoán cái gì lung tung, không nghĩ là hắn có ý đồ gì với hắn, vội lau mồ hôi trên chán mình Kim Nam tưởng mọi truyện đã kết thúc êm đẹp, nhưng câu nói tiếp theo của thiếu nữ đã làm cho hắn thót tim chảy mồ hôi nhễ nhại thêm lần nữa.

« Nhưng chàng phải chịu trách nhiệm với ta, ta đã bị chàng mạng đi rồi, người khác sẽ nghĩ thế nào cơ chứ, nếu ta trở về kiểu gì cũng sẽ mang nhục, vì vậy từ giờ trở đi ta chính là người của chàng, chàng phải có trách nhiệm với ta a » Thiếu nữ gục đầu vào mình Kim Nam ngại ngùng nói.

Kim Nam thấy cái việc hắn lau mồ hôi kết thúc câu truyện xem ra phí phạm rồi, hắn coi như lại phải lau thêm lần nữa, không phải chứ sao nữ nhân nào hắn gặp nếu ở chung lâu lâu thời gian một chút là kiểu gì cũng xảy ra cái tình huống này, cái Nam Hải Công Chúa không phải cũng như vậy sao.

Nhưng dù sao đối với thiếu nữ này Kim Nam cũng thực sự là yêu thích, nếu đã như vậy chi bằng thuận gió đẩy thuyền buồm nhận cái tình cảm này của nàng, nhưng hắn vẫn thầm nhủ nàng sẽ là nữ nhân hắn tiếp nhận tình cảm duy nhất trong cuộc đời hắn, sau này dù có gặp cái nữ nhân nào đi nữa cũng sẽ không vì thế mà phụ nàng.

Thiếu nữ này đã có thể vì hắn mà chết, vì hắn mà không tiếc cái mạng sống của mình, hắn như vậy vẫn không chấp nhận tình cảm của nàng thì hóa ra hắn cũng chẳng khác cục đất cục đã là mấy sao, đã không có tình cảm thì làm sao có tình yêu thương gia đình, có tình thương mến đại quốc, nếu không có tình yêu thì hắn còn nhất thiết phải báo thù sao.

Kim Nam là người có thù tất báo thì hắn chắc chắn là người có chứa đựng rất nhiều tình yêu thương, tình cảm của thiếu nữ này phát ra từ đáy lòng nàng, hắn mà phụ bạc thì sẽ là người vô tình vô nghĩa, không chấp nhận sẽ khiến nàng có thể vì thế mà tự sát, mang nàng đi mà không cho nàng một cái danh phận, dù nàng có thể yên ả mà trở về thì miệng lưỡi thế gian cũng giết chết nàng, lúc hắn mang nàng đi đâu có thể khẳng định là không ai nhìn thấy cơ chứ, đội sứ đoàn cũng không ít cao thủ, đánh nhau to như vậy không nhìn thấy mới là lạ.

« Nàng tên gì » Kim Nam đã quyết định chấp nhận nàng thì cũng nên hỏi tên nàng là đúng rồi, đằng nào thì sau này nàng cũng là vợ mình không biết tên nàng không phải là nực cười hay sao.

Thiếu nữ kia vui mừng rưng rưng nước mắt, Kim Nam đã chấp nhận tình cảm của nàng rồi, ước nguyện của nàng đã được thỏa mãn, vui sướng cực độ trong lòng nàng , nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kim Nam nói « Thiếp tên Tuyết Mai ».

« Tuyết Mai, Tuyết Mai ta sẽ nhỡ kĩ vĩnh viễn không quên, ái thê của ta dù ta tạm thời không thể cho nàng một cái danh phận, vì đây cũng là giữa cái biển cả mênh mông không ai làm chứng cho chúng ta cả, nếu có một ngày đại quốc được khôi phục, nếu có một ngày thù hận gia môn được báo, ta sẽ đường đường chính chính đón nàng về tổ chức một cái hôn lễ lớn nhất Nam Thiên Quốc, để cho cả thế gian thấy rằng ta hạnh phúc nhường nào mới có thể lấy được nàng, để thế gian có thể thấy nàng vĩnh viễn là tồn tại quan trọng nhất với ta, ta vĩnh viễn sẽ khiến nàng không bao giờ bị tổn thương, Tuyết Mai nàng hãy cho ta thời gian nhé được không »

Tuyết Mai nghe những lời của Kim Nam khoan khoái không thôi nhanh chóng gật đầu, dường như nàng sợ nếu không gật đầu thật nhanh sẽ khiễn Kim Nam thay đổi cái quyết định kia vậy.

« Giờ chúng ta đi đâu » Tuyết Mai ôm chặt Kim Nam không muốn buông hắn ra, nàng cảm giác như chỉ có gần gũi thân thể Kim Nam mới có thể xua tan đi cái cảm giác cô đơn một cách nhanh chóng, chỉ cần có thể bên Kim Nam nàng có chết cũng mãn nguyện.

« Đội sứ đoàn của nàng bị mắc bão nên mới lưu lạc đến đây, chứng tỏ rằng cái Đế Quốc Nhật Minh của nàng cũng sẽ khá là gần đây, vì vậy ta quyết định đến Đế Quốc Nhật Minh tìm kiếm tung tích của Nam Thiên Quốc, xác định phương hướng nhanh chóng trở về đại quốc » Kim Nam bây giờ khẳng định mình đã có đủ thực lực rồi, nếu như lúc trước còn chưa chắc chắn có thể giết đám người Vô Cực Tông bởi vì lão già Kha Vũ là cường giả tầng bốn sơ kì, nhưng bây giờ tu vi của hắn nhanh chóng tăng tiến, chẳng mấy chốc đã đến nội khí tầng ba hậu kì đỉnh phong sánh ngang bất cứ cường giả nội khí tầng bốn sơ kì mạnh nhất nào thì hắn đã hoàn toàn có cái lí do để quay về rồi, cộng thêm bây giờ hắn còn sở hữu được một thanh phi kiếm có thể coi là tuyệt phẩm nữa, không quay về báo thù lúc này còn đợi đến bao giờ nữa cơ chứ.

Tuyết Mai gật gật đầu nói « Đế Quốc Nhật Minh của thiếp là ở phương hướng Đông Bắc, chàng cứ theo phương hướng đó có lẽ sẽ đến được Đế Quốc nhanh thôi ».

Không suy nghĩ nhiều nữa Kim Nam lập tức điều khiển phi kiếm lao về hướng Đông Bắc như Tuyết Mai chỉ, bây giờ có hy vọng rồi hắn tuyệt đối sẽ không chậm trễ nữa.

Phi hành nửa tháng thời gian trên đường cũng có gặp một số yêu quái thậm chí còn là yêu quái tầng bốn sơ kì, nhưng cũng đều đã bị Kim Nam tung quyền giết chết, hoặc nếu hơi khó xử lý thì hắn lập tức sử dụng phi kiếm kết thúc, bởi vì một ngày đối với hắn là vô cùng quan trọng, sự tình Nam Thiên Quốc đã cấp bách nay lại còn nấn ná, tinh thần khởi nghĩa của dân chúng mà đi xuống thì việc sẽ càng khó hơn nhiều lần.

Các yêu quái cấp cao thì căn bản không để Kim Nam vào mắt, sớm đã nhìn ra cái tu vi của hắn chỉ sai vài tên yêu quái cấp thấp ra giết hắn, nhưng gặp cái loại trâu bò như Kim Nam mấy tên yêu quái cấp thấp căn bản không đủ nhét kẽ răng hắn, nhanh chóng giết chết sau đi phi hành đi mất, đến lúc yêu quái cấp cao nhận ra cái sự tình thì cũng đã muộn rồi, hắn đã cao chạy xa bay từ lâu.

Một số yêu quái cấp cao hơn nữa thì lại chẳng thèm để ý, căn bản cứ mặc kệ Kim Nam, yêu quái cấp cao hơn hắn một chút sở dĩ động thủ là vì phi kiếm của hắn mà thôi.

Cuối cùng Kim Nam và Tuyết Mai cũng nhìn thấy một mảnh đại lục rộng lớn, mất thêm hai ngày nữa thì họ mới tiếp cận được cái mảnh đại lục này.

Mảnh đại lục này ven bờ biển trải dài toàn là cát trắng đẹp đẽ óng ánh, nó không có cát màu vàng như cát ở bờ Đông Hải của Nam Thiên Quốc, những rừng cây toàn là những chiếc lá màu đỏ như máu, nhưng chiếc lá lả tả rơi xuống tạo lên khung cảnh mà có lẽ tiên giới cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Kim Nam đưa tay xuống bốc lên một nắm cát óng ánh kia kì lạ hỏi « Đây là cát gì mà lại đẹp như vậy ».

Tuyết Mai cũng đưa tay xuống cầm một nắm cát nhỏ lên bóp nhẹ cho nắm cát kia từ từ bay trong gió khiến cho những hạt cát kia vốn đã óng ánh nay được chia nhỏ ra bay trong gió còn óng ánh đẹp đẽ hơn rồi nàng mới nói « Đây là cát thủy tinh »

« Cát thủy tinh, cát thủy tinh không ngờ lại đẹp như vậy » Kim Nam cũng học Tuyết Mai từ từ buông bỏ nắm cát trong tay mình cho những hạt cát bay trong gió, tận hưởng nhìn những gì đẹp đẽ trước mắt. Một lúc lâu sau Kim Nam mới quay mình lại nắm tay Tuyết Mai kéo nàng đi cùng hắn vào khu rừng đầy lá đỏ kia tiếp tục hỏi « Đây là gì »

« Lá phong, là lá phong đấy, chắc mùa thu đến rồi, kể từ khi thiếp đi cũng là mùa thu, bây giờ trải qua mấy năm rồi khi trở về cũng là một cái mùa thu như vậy » Tuyết Mai cầm một phiến lá đỏ nhẹ nhàng vuốt ve nó nói.

Kim Nam cũng như vậy cũng tiếp tục cầm một phiến lá phong lên ngắm nghía, hắn xoay phiến lá phong kia một cái khiến cho phiến lá kia xoay tròn ma bay lên trong gió bay đến trước mặt Tuyết Mai như đang nhảy múa.

Nội khí Kim Nam chợt phát ra lưu chuyển xung quanh di chuyển những phiến lá phong kia hợp thành những thân ảnh như thiếu nữ đang nhảy múa, những thân thể mềm mại phiêu động trong gió.

Tuyết Mai thấy vậy, cũng hòa mình theo điệu nhảy, thân thể xinh đẹp kiều mị kèm theo là những chiếc lá phong múa phụ họa nàng tạo nên một khung cảnh đẹp mắt khiến bất cứ ai cũng phải say đắm không thôi. Gió, tiếng sột soạt của lá phong, tiếng muông thú kêu vang chính là nhạc, những vũ công thướt tha là lá phong là khung cảnh nền, Tuyết Mai là nhân vật chính tạo nên bức tranh sống động nhất nhân gian này.

« Đây là đâu, hãy kể cho ta đôi chút về cái sự tình của Đế Quốc Nhật Minh này đi» Khi vũ điệu đẹp đẽ kia kết thúc, Kim Nam liền hỏi.

Tuyết Mai lúc này vẫn như đang chìm vào vũ điệu xao xuyến kia, khi nàng múa dường như nàng cảm thấy thân mình của nàng bay bổng một cái cảm giác tuyệt diệu như lạc vào xứ thần tiên vẫn còn đọng lại, Kim nam hỏi nàng mới giật mình như tỉnh lại bắt đầu nói « đây là vùng đất Na Ngã của lãnh chúa Lã Nhẫn Kì vùng đất nổi tiếng về chế tác thủy tinh và là thiên đường của cây phong. Đế Quốc Nhật Minh hình thành bởi sự hợp nhất hội đồng các lãnh chúa, chọn một người đứng đầu cai quản gọi là Thiên Hoàng, các lãnh chúa đều có địa phận của riêng mình chỉ nghe mỗi lệnh Thiên Hoàng, còn trong vùng đất của họ, họ chính là vua chúa, các lãnh chúa thậm chí còn mở ra các cuộc chiến tranh xâm chiếm đất đai của nhau, Thiên Hoàng tồn tại chỉ để giải quyết các vấn đề bên ngoài với các đại quốc khác, trên cơ bản Đế Quốc Nhật Minh là vô số các cái quốc gia nhỏ lẻ, những vụ sát phạt bình thường Thiên Hoàng cũng không có để ý lắm, chỉ cần không ảnh hưởng đến quyền lực của ông ta, các lãnh chúa muốn làm cái gì cũng được »

Tuyết Mai nói xong Kim Nam gật gật đầu lại hỏi tiếp « Vậy nàng trước giờ là thuộc vùng đất của lãnh chúa nào » Đại ý Kim Nam muốn hỏi chính là quê hương của Tuyết Mai, cái bộ dạng hắn lúc hỏi trông hơi ngơ ngơ.

Bật cười không nhịn được vì Kim Nam sao lại hỏi cái kiểu vòng vo như vậy, Tuyết Mai lấy tay che đi nụ cười một cách đẹp đẽ mắt nàng vẫn là tỏa ra một chút hạnh phúc, không ngờ cái bộ dạng phu quân nàng lúc nãy khi đặt ra cái câu hỏi ấy lại đáng yêu như vậy, đúng là đã yêu thì yêu luôn cả tật xấu của nhau thì phải

« Thiếp là người thuộc gia tộc họ Cung trực thuộc vùng đất của lãnh chúa Sa Kị, là một vùng đất nhỏ tên là Hoàng Thổ, Sa Kị lãnh chúa cũng chỉ là một tiểu lãnh chúa mà thôi, cạnh bên vùng đất của ngài ấy là các đại lãnh chúa, chính vì vậy vùng đất của thiếp luôn xảy ra chiến tranh liên miên, vùng đất Hoàng Thổ cách đây cũng chừng vài trăm dặm thôi ».

« Vậy chúng ta đi thôi, ta sẽ viếng thăm nhạc phụ nhạc mẫu, dù sao thì gia môn của ta cũng tuyệt diệt rồi, cũng sẽ không có ai làm chứng cho chúng ta, bây giờ gặp cha mẹ nàng chẳng phải quá tốt rồi sao » Không chờ Tuyết Mai có đồng ý hay không Kim Nam đã kéo luôn nàng lên phi kiếm tiếp tục phi hành, hắn hình như bây giờ cũng là sợ Tuyết Mai không đồng ý thì phải, Tuyết Mai cũng là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời hắn khiến hắn cảm nhận được tình yêu nam nữ, cái cảm giác vui sướng khi yêu thực sự rất khó tả, mới đầu cái tình cảm đó chỉ là có chút ít, thế nhưng bây giờ hắn lại càng muốn chìm đắm sâu trong nó hơn, vĩnh viễn không muốn thoát ra khỏi nó, vĩnh viễn không muốn nó biến mất, hắn sẽ làm tất cả mọi cách để níu giữ nó lại.

Cảm nhận được tình ái là điều vui sướng nhất thế gian, nếu cho thời gian quay trở lại có lẽ không đợi Tuyết Mai ngỏ lời như kia hắn đã trực tiếp cầu hôn nàng rồi, chưa yêu thì chưa hiểu, nhưng đến khi đã yêu rồi thì sẽ luôn mong chờ, luôn luôn thèm khát cái cảm giác khi yêu đó, đóng băng nó mãi mãi không muốn nó tàn phai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.