Từng lời thanh niên nói ra đều rõ ràng lọt vào tai mọi người có mặt, khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, hiện trường rộng lớn thậm chí còn im lặng trong hai giây.
Sau đó là một loạt tiếng kinh ngạc, trực tiếp ăn dưa so với trên mạng còn hưng phấn hơn rất nhiều, có người sốc đến mức ngậm miệng không được.
"Mẹ kiếp, chuyện này làm tôi sốc quá!"
"Nếu tôi nghe không lầm, ý của Lâm Thanh Yến là cậu ấy mới là con trai thật của An gia, còn An Nam Ý là giả, đây là li miêu tráo Thái Tử ngoài đời thật?!"
"Tôi nói!!! Yến Yến và An Cảnh trông giống anh em hơn, An Nam Ý căn bản không giống An Cảnh!!! Không phải chỉ kém một bậc!
"Nếu An Nam Ý thật sự làm ra chuyện như vậy thì thật kinh tởm!"
Những người chịu kích thích nhất là ba An và mẹ An và An Cảnh. Đứa con mà bọn họ nuôi dưỡng mười chín năm, đột nhiên được người ta nói rằng không phải con ruột, mà con ruột của họ là một người khác.
Vợ chồng An gia nhìn chàng trai ngồi trên xe lăn trên sân khấu với vẻ bối rối và kinh ngạc, bộ dạng của cậu lúc này được phác họa rõ ràng trên màn hình lớn phía sau, đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trắng bệch ngấn nước, thanh lãnh và bình tĩnh.
Đó là một đôi mắt hoa đào trông rất giống với Tống Thư Mạn, không chỉ đôi mắt, càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ của đứa trẻ này rất quen thuộc và thân thiết, từ mắt, mũi, miệng.. gương mặt đó giống An Lệnh Khang, cũng giống Tống Thư Mạn.
"Thằng bé... thằng bé thật sự là con trai của chúng ta?"
Tống Thư Mạn không tin được mà che miệng, trong đầu choáng váng, nhưng hai mắt lại đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào, khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh: "Tôi không biết..."
An Cảnh ngồi ở ghế huấn luyện viên phía bên kia ngơ ngác nhìn mọi người trên sân khấu không nói gì, đột nhiên nhớ tới điều mà Lâm Thanh Yến từng nói với mình.
Đứa nhỏ này nói sẽ thật tuyệt nếu mình cũng có một người anh như ngài.
"Tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì. Tôi là con ruột của ba mẹ tôi. Tại sao cậu lại nói như vậy? Cậu có bằng chứng gì không?" An Nam Ý lớn tiếng nói, nhưng ngay cả điều này cũng không giấu được cảm xúc hoảng loạn trong giọng nói của cậu ta.
"Bằng chứng? Những gì người liên quan nói có tính không?" Lâm Thanh Yến nói, "Tôi có một đoạn video ở đây, cậu có muốn xem không?"
Nếu cậu không hoàn toàn chắc chắn, làm sao cậu có thể ngồi đây và vạch trần An Nam Ý trước mặt mọi người? Cậu chính là muốn cho mọi người thấy bộ mặt thật của An Nam Ý.
Lục Vũ Kỳ đã bấm vào đoạn video trên điện thoại, người xuất hiện trong đó chính là y tá Tần Thu Thủy, giọng bà nghẹn ngào nức nở, ngữ khí sám hối, mỗi lời bà nói đều gây ra làn sóng lớn tại hiện trường:
"Tôi là Tần Thu Thủy, mười chín năm trước, tôi là y tá khoa phụ sản của bệnh viện nhân dân số 1 Nam Thành."
"Đó là mùa đông mười chín năm trước, xảy ra một vụ tai nạn giao thông lớn khiến nhiều người bị thương trong bệnh viện không đủ phòng trống, lúc đó có một phụ nữ mang thai tên Chu Nguyệt Lan đang chuyển dạ, nhưng trong bệnh viện không còn giường trống."
Trùng hợp là An phu nhân, vợ hiện tại của chủ tịch An thị, cũng sinh con vào ngày hôm đó, nên bà ấy để Chu Nguyệt Lan ở cùng phòng. "
"An phu nhân là người tốt, nhưng người tốt không nhất định có kết quả tốt..."
"Tôi từ Chu Nguyệt Lan biết được chồng bà ta là một tên lưu manh chỉ biết uống rượu, đĩ điếm và cờ bạc. Trong nhà rất nghèo bà ta nói với tôi rằng bà ta không muốn đứa con trai mới sinh của mình phải chịu khổ nên đã giao cho tôi năm nghìn nhân dân tệ và cầu xin tôi giúp bà ta... tráo đổi đứa con trai mới chào đời của mình với con của An phu nhân..."
... Mười chín năm sau, cuối cùng tôi cũng đã nói ra sự thật. Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi. Tôi có lỗi với An gia, lại càng xin lỗi đứa con trai bị tráo đổi của An gia..."
Những lời này như vô số mũi kim dày đặc đâm vào trái tim ba An và mẹ An.
Bọn họ còn nhớ rõ, năm đó xác thật có chuyện này, Tống Thư Mạn khi đó ở bệnh viện xác thật có giúp người phụ nữ tên Chu Nguyệt Lan.
Bọn họ đều là mẹ, Tống Thư Mạn cảm thấy Chu Nguyệt Lan rất đáng thương, một mình mang thai đứa bé, không có ai để nương tựa. Không những có phòng cho bà ta ở, còn không có bất kỳ thực phẩm bổ sung, hoa quả, v.v. không những bà chia phòng cho, còn trái cây thực phẩm đều chia cho bà ta giúp đỡ mọi khía cạnh.
Nhưng lại không ngờ...
Tống Thư Mạn toàn thân run rẩy, ôm thật chặt cánh tay chồng, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má, "Sao chuyện này có thể xảy ra... Tại sao bà ta lại làm như vậy, tại sao..."
Cổ họng An Lệnh Khang nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, ông nhìn chằm chằm vào thanh niên ngồi trên xe lăn, đôi mắt đã đỏ hoe.
Đó chính là con trai của ông...
Hết người này đến người khác, khán giả không khỏi bình tĩnh, thậm chí có người hâm mộ còn bật khóc.
"Huhu... Yến Yến thật đáng thương. Tôi cảm thấy thật khó chịu. Thân phận của mình bị An Nam Ý chiếm giữ suốt mười chín năm. Cậu ấy là thiếu gia của An gia, không biết của ấy đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất...."
"Hóa ra trong hiện thực cũng xảy ra chuyện cẩu huyết như trong phim truyền hình, làm tôi ngốc luôn rồi."
"Đây thực sự không phải một vở kịch sao?"
"Hóa ra An Nam Ý chỉ là một thiếu gia giả mạo, một thiếu gia giả."
"Nghe trong lời nói của Yến Yến, vậy là An Nam Ý đã biết thân phận của mình từ lâu nên khắp nơi nhắm vào Yến Yến và uy hiếp Lê Xuyên, khiến Yến Yến bị thương. Ôi trời, sao lại có loại người như vậy chứ? "
...
"Không phải như vậy đâu....Chuyện này, chuyện không phải thế này... Tôi không phải kẻ giả mạo, tôi là con út An gia, từ trước đến nay tôi vẫn như vậy!"
An Nam Ý không ngờ Lâm Thanh Yến lại dám nói lời này ở hiện trường ghi hình, và... tại sao Lâm Thanh Yến lại có những đoạn ghi âm và video này.
Cậu ta ngơ ngác nhìn những người xung quanh, bên tai vang lên âm thanh hỗn loạn, sửng sốt một lát, nhanh chóng đi đến chỗ khán giả, đứng trước mặt An Lệnh Khang và Tống Thư Mạn.
An Nam Ý nhìn bọn họ, rưng rưng nước mắt, run rẩy nghẹn ngào nói: "Ba mẹ, đừng tin lời cậu ta nói. Con là đứa con ba mẹ yêu thương nhất không phải sao?"
Tống Thư Mạn vẫn khóc, trong mắt hiện lên vẻ bi thương và khó tin, thậm chí còn khẽ lắc đầu, rời mắt khỏi An Nam Ý.
Bà nghẹn ngào nói: “Mẹ không biết…”
Trước mặt bà là đứa con trai út mà bà yêu thương mười chín năm, bà chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của nó, cho đến ngày hôm nay, khi sự thật bày ra trước mắt, bà vẫn chưa sẵn sàng.
An Lệnh Khang đang an ủi người vợ đang đau buồn của mình, chỉ liếc nhìn An Nam Y, trong đôi mắt đẫm lệ không còn nụ cười hiền lành trìu mến như trước nữa, chỉ có thất vọng và buồn bã.
An Nam Ý ngơ ngác nhìn bọn họ, rõ ràng không phải như thế này, rõ ràng vừa rồi ba mẹ còn rất vui mừng phấn khởi, vỗ tay khen ngợi cậu ta, sao lại biến thành thế này!
"An Nam Ý, cậu không phải đã biết mình là kẻ giả mạo sao? Còn giả vờ cái gì nữa?"
Lục Vũ Kỳ nhìn phản ứng của An Nam Ý lúc này như đang xem một vở kịch, trên môi nở một nụ cười tinh quái, "Chỗ chúng tôi còn một đơn ghi âm nữa cậu muốn nghe hay không?"
Những chuyện này hôm nay y mới biết, khó trách gần đây Lâm Thanh Yến không thích hợp như vậy, nếu là y, y chắc chắn sẽ xé nát tên bạch liên hoa này, hà tất phải chờ đến ngày hôm nay.
Khán giả đang ăn dưa bày tỏ sự mong đợi của họ.
"Cái gì? Thế mà còn có ghi âm?"
"Chết tiệt, lần này là cái gì?"
"Tôi chuẩn bị đập chết An Nam Ý."
"Mau phát ghi âm! Phát ghi âm!"
Dưới sự mong đợi của mọi người, đoạn ghi âm được phát ra bởi Lục Vũ Kỳ, đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên, nghe rất không đàng hoàng:
“An Nam Ý? Hai năm trước nó đã biết ai là ba của nó. Tôi còn đặc biệt đến trọng tìm nó nói cho nó biết."
"Thằng nhóc đó sống sung túc trong một gia đình giàu có mấy năm, cũng không còn biết ai là ba mình nữa, ngay cả tiền cũng không nguyện ý cho. Còn không bằng thằng con kia, ít nhất là tôi còn đánh còn mắng được."
"À, hai năm trước thằng nhóc đó đã cho tôi mấy chục vạn, bảo tôi không được cho Lâm Thanh Yến tiếp tục đi học nhìn thấy chướng mắt. Nhưng Lâm Thanh Yến vẫn không chịu nên ông đây chỉ có thể kéo ra khỏi lớp học, đọc nhiều sách như vậy có ích gì?
“Ông chủ, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Mười vạn nhân dân tệ của tôi đâu?”
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.
Không cần phải nói, mọi người cũng có thể đoán được người đang nói là cha nuôi của Lâm Thanh Yến và cha ruột của An Nam Ý,một tên lưu manh chỉ biết uống rượu, đĩ điếm và cờ bạc.
Có rất nhiều thông tin trong đoạn ghi âm này.
Đầu tiên, An Nam Ý biết thân phận thật của mình từ hai năm trước.
Thứ hai, cậu ta biết sự thật nhưng lựa chọn không nói cho người An gia biết, cậu tiếp tục làm thiếu gia và coi đó là chuyện đương nhiên.
Thứ ba, không chỉ vậy, cậu ta còn cố ý nhắm vào Lâm Thanh Yến, con ruột của An gia, ngăn cản cậu tiếp tục đi học.
"Trời ơi, đã thay đổi hoàn toàn tam quan của tôi."
"Làm sao có một người độc ác như vậy!"
"Thoát fan! Loại người như vậy không xứng làm thần tượng!"
"Lâm Thanh Yến thật đáng thương, còn An gia mười chín năm qua nuôi phải loại người lòng lang dạ sói, còn đứa con ruột phải chịu đau khổ trong nhà người khác."
...
Bên kia, trong một góc không ai để ý, Cố Phi lặng lẽ đứng ở đó, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh bị bao phủ bởi một tầng sương giá.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe thấy những lời của Lâm Kiến Tường, nhưng hắn vẫn tức giận vì người bị bắt nạt lại là Lâm Thanh Yến, là bảo bối mà hắn muốn đặt ở đầu quả tim yêu thương và trân trọng cả đời.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào chàng trai trẻ ngồi trên xe lăn trên sân khấu, cảm xúc lạnh lùng và u ám giữa hai lông mày của người đàn ông trong nháy mắt biến mất, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị cũng trở nên mềm mại hơn.
Dường như nhận ra ánh mắt của Cố Phi, Lâm Thanh Yến liếc nhìn về hướng đó, sau đó đứng dậy, hướng về phía khán giả, cúi đầu chào.
“Thật xin lỗi, đã chiếm mất thời gian ghi hình của chương trình.”
Nói xong, cậu không nhìn phản ứng của An Nam Ý nữa, cũng không dám nhìn về phía khán giả và ghế huấn luyện viên, bởi vì ba mẹ ruột và anh trai của cậu đều đứng đó.
Nói ra sự thật trước mặt rất nhiều người như vậy đã lấy hết dũng khí của mình, cậu nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình, bình tĩnh nói: "Vũ Kỳ, đi thôi."
"Được."
Thấy hai người trên sân khấu muốn rời đi, An Cảnh đuổi theo họ như thể họ vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, "Yến Yến!!"
"Yến Yến... nhanh lên, mau đuổi theo thằng bé!"
Tống Thư Mạn nóng lòng kéo chồng mình chạy về phía sân khấu.