- Bí thư Vương, nếu không thì buổi chiều chúng ta hãy đến?
Nhìn vẻ mặt khó coi của Vương Tử Quân, Trác Trường Vĩ dùng giọng cẩn thận nói.
- Không, chúng ta ở đây chờ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở trong phòng bảo vệ ngoài cổng khu nhà phòng tài chính.
Trác Trường Vĩ cũng phối hợp ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, cũng không biết nói gì cho phải.
Nửa giờ trôi qua, có không ít nhân viên lục tục đến công tác ở phòng tài chính, hầu như ai ra vào cửa đều ném ánh mắt kinh ngạc về phía Vương Tử Quân và Trác Trường Vĩ. Nhưng Vương Tử Quân hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt của bọn họ, hắn xoay mặt làm ngơ.
- Ha ha ha, chủ tịch Cẩu, vẫn là anh giỏi, mới ra ngựa đã đánh ngã hai người, xem ra anh là người đầu tiên. Trưởng phòng Dương sẽ lập tức phê chuẩn cho anh, hôm nay rất vui, anh cho tôi một cơ hội, tôi sẽ kính anh hai ly.
- Anh Phương, anh cũng đừng rót rượu tôi, chút tâm địa gian xảo này của anh sao qua mắt được tôi?
Có hai người cười nói từ trên bậc thang đi xuống, đoạn đối thoại của bọn họ rơi vào trong tai của Trác Trường Vĩ, gương mặt hắn trở nên khó coi.
Trưởng phòng Chu có ở nhà, đây là đối phương cố ý tránh mặt không gặp.
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu, Trác Trường Vĩ lập tức cuống quýt quay sang nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng nghe thấy rõ ràng lời đối thoại của hai người kia, nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, chỉ là Trác Trường Vĩ không chú ý, trong mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên cái nhìn lạnh lẽo.
- Cậu Trác, hôm nay lại đến chạy khoản tài chính của xã à?
Một người trong số đó thấy Trác Trường Vĩ thì lớn tiếng hô lên.
Trác Trường Vĩ nhận ra người kia là trưởng ban tài chính Phương Văn Minh của xã Hạ Hà. Hắn và Phương Văn Minh không quá quen thuộc, nhưng sau khi trở thành trưởng ban tài chính thì đối phương mỗi lần thấy mặt đều tiến lên chào hỏi, đại khái là hai bên bố trí chức vụ đồng nhất nên mới như vậy. Lúc này Trác Trường Vĩ cũng tranh thủ thời gian nói:
- Chào trưởng ban Phương.
- Cậu này, tôi khuyên cậu đừng đợi ở chỗ này, các người có đợi đến tối cũng vậy mà thôi. Nhưng cậu cũng đừng nổi nóng, xuất hiện sự việc thiêu thân như thế này cũng không liên quan gì đến cậu, là Tiểu Vương xã các cậu đắc tội với người.
Phương Văn Minh khẽ hạ giọng nói một câu với Trác Trường Vĩ.
- Cậu Trác, tôi khuyên cậu một câu, giải chuông cần tìm người buộc chuông, cậu có chạy mười ngày nửa tháng cũng không có xu nào, tốn sức mà thôi, cậu trở về đi, anh đi đây.
Phương Văn Minh ném ra những lời như vậy rồi chạy vài bước đuổi theo chủ tịch Cẩu.
- Bí thư Vương, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trác Trường Vĩ nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân chứng thật suy đoán của mình mà thầm nổi giận, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhạt:
- Anh đến nói với các đồng chí phòng tài chính, tôi muốn gặp trưởng phòng Dương.
Trác Trường Vĩ thấy Vương Tử Quân vẫn kiên trì thì trong lòng thầm đau xót, hắn tranh thủ thời gian đi về phía đám bảo vệ. Trong mắt Trác Trường Vĩ thì trong một huyện thành thì một vị bí thư đảng ủy xã cũng là chư hầu uy phong tám mặt, nhưng chỉ vì sự kiện mình đánh nhau mà bí thư mới phải uất ức chờ đợi trước cổng phòng tài chính như thế này.
Viên bảo vệ kia thấy người đến lại là Trác Trường Vĩ thì trên mặt có chút mất kiên nhẫn:
- Tôi đã nói rồi, trưởng phòng không có mặt ở đây, trưởng phòng không có mặt ở đây. Nơi đây là khu xử lý công vụ của phòng tài chính, không phải là phòng văn thư, cũng không phải phòng dân chính, các người dù có không đi cũng không giải quyết được gì đâu.
Trác Trường Vĩ nhìn gương mặt lạnh tanh của viên bảo vệ mà lửa giận bùng lên, khi hắn chuẩn bị náo loạn với đối phương thì nghe được lời của Vương Tử Quân:
- Trường Vĩ, cậu về đây.
- Bí thư Vương, chúng ta cùng về nhé?
Trác Trường Vĩ quay đầu nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi.
- Không, không về, chúng ta đợi đến lúc tan tầm.
Vương Tử Quân giống như không thèm quan tâm đến tình huống mình bị lạnh nhạt.
Quả nhiên Vương Tử Quân nói được làm được, đúng mười hai giờ trưa hắn mới cùng Trác Trường Vĩ bỏ đi.
- Cái gì là bí thư, đến phòng tài chính chúng ta cũng chỉ là cháu nội mà thôi.
Viên bảo vệ thấy Vương Tử Quân bỏ đi thì đắc ý lẩm bẩm.
- Anh...
Những lời này vừa vặn rơi vào trong tai Trác Trường Vĩ, hắn xiết chặt nắm đấm, gương mặt đỏ bừng. Hắn quay đầu lại thấy Vương Tử Quân đã đi xa, thế là vội vàng chạy theo.
- Bí thư Vương, chúng ta dùng cơm xong rồi quay về xã chứ?
Trác Trường Vĩ trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng khuyên nhủ.
Vương Tử Quân vỗ vai Trác Trường Vĩ rồi cười hì hì nói:
- Không, buổi chiều chúng ta lại đến.
Khi Vương Tử Quân ra khỏi cổng phòng tài chính, trong phòng làm việc ở lầu ba có lắp màn hình quản chế, trưởng phòng tài chính đang đứng trên cửa sổ nhìn xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Người này ngồi trên ghế dành cho lãnh đạo, hai bàn tay mập mạp bấm vài con số, sau đó điện thoại nối thông, hắn cười ha hả nói:
- Ha ha, cậu Lâm, sáng hôm nay Vương Tử Quân đến đơn vị tôi đợi đến trưa, tôi phải đòi cậu chén rượu mừng mới được.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lớn, cười đến mức khó tiết chế, sảng khoái nói:
- Trưởng phòng Dương, đa tạ, giữa trưa gặp mặt ở Thục Vị Cư, không gặp không về.
- Cậu xem cậu kìa, tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu cũng đừng tưởng là thật, hai chúng ta là anh em, ai ức hiếp người nào thì rõ ràng là ức hiếp cả hai chúng ta.
Trưởng phòng Dương giả vờ tức giận nói.
- Anh tốt, em sai rồi! Anh phê bình rất đúng, chuyện này em xin khắc ghi, sau này có dịp sẽ uống say một bữa. Bây giờ trưởng phòng có việc cần em ra ngoài xử lý, chút nữa em sẽ quay về và gọi điện thoại nói rõ cho anh.
Đợi đến khi Lâm Giang Hà đặt điện thoại xuống thì nụ cười trên mặt trưởng phòng Dương càng sáng lạn, hắn nằm trên ghế, những ngón tay mập mạp gõ lên bàn rất có tiết tấu, lại thoải mái hát một khúc:
- Hôm nay anh đi ra huyện thành, gặp em...
Buổi chiều, vẫn là khu nhà phòng tài chính, vẫn là viên bảo vệ kia, vẫn là gương mặt lạnh như băng, Vương Tử Quân vẫn tiếp tục chờ.
Lần này Vương Tử Quân không nói một lời, hắn và Trác Trường Vĩ ngồi chờ suốt cả buổi chiều.
Huyện thành không lớn, bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ làm cho người ta bàn tán say sưa. Vương Tử Quân dù ít dù nhiều cũng là bí thư đảng ủy xã, hắn bị người ta cho ngồi chờ dài mỏ ở phòng tài chính, tất nhiên sự việc sẽ được lan truyền ra ngoài như gió.
- Theo sát phòng tổ chức thì càng ngày càng cầu tiến; đắc tội với phòng tổ chức thì càng ngày càng kém.
Không ít tên cán bộ cơ quan nghe được tin tức kia thì dùng giọng hả hê cảm thán.
Mọi người cho rằng vị bí thư trẻ tuổi kia bị lạnh nhạt thì sẽ lặng lẽ bỏ đi, không ngờ ngày hôm sau viên bảo vệ kia đi làm vẫn thấy gương mặt thanh tú của Vương Tử Quân.
- Cục trưởng không có bên trong...
Một lời nói có tính cơ giới lại được viên bảo vệ thốt ra.
- Không có gì, tôi có thể đợi.
Vương Tử Quân không nóng không vội, hắn vẫn bình chân như vại, nhưng khi hắn ngồi trên ghế sa lông thì lại khẽ nói với Trác Trường Vĩ ở bên cạnh:
- Nhớ kỹ thời gian chúng ta đến...
Ngày hôm sau cũng như trước.
Ngày thứ ba Vương Tử Quân đến phòng tài chính thì cũng giống như những ngày trước, điều này làm cho đám bảo vệ mất tập trung, có chút phiền chán, nhưng chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn, căn bản không làm gì được.
Sự việc buồn cười này nhanh chóng truyền đi xôn xao khắp huyện thành, mà tin tức về một vị bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi lại đi từ trong mắt cán bộ vào mắt quần chúng.
Ngày thứ tư thì bảo vệ ngoài cổng đã chuẩn bị tư tưởng để nói với một bí thư đảng ủy xã đến đứng chờ, nhưng làm hắn thất vọng chính là viên bí thư kia những ngày trước đến rất sớm, nhưng hôm nay lại không đến.
- Hừ, cuối cùng cũng chỉ là một tên thanh niên, chỉ kiên trì được ba phút, không phải cũng chỉ là đứa cháu ngoại trai sao?
Bảo vệ ngoài cửa lắc đầu cảm thán.
- Tút, tút, tút!
Một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập, viên bảo vệ vội vàng bắt lấy điện thoại, vừa nhìn vào dãy số hiển thị thì giọng điệu mền nhũn ra:
- Chào trưởng phòng Dương!
Giọng điệu của trưởng phòng Dương trong điện thoại vẫn rất uy nghiêm:
- Anh Triệu, Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử còn đến không?
- Không thưa trưởng phòng, anh ta không đến.
Bảo vệ thò đầu ra xem xét, xác nhận không có hình bóng quen thuộc của Vương Tử Quân, cuối cùng mới lên tiếng xác nhận.
- À, biết rồi.
Bên kia đã cúp điện thoại.
"Hừ, còn tưởng rằng tiểu tử ngươi có thể kiên trì vài ngày, chút nhẫn nại như vậy mà muốn chơi với anh? Hừ, đi đường cũng đừng hòng qua cầu của anh!"