Bí Mật Xuyên Qua

Chương 42: Chuyển biến




Đỏ mặt, xấu hổ, bối rối, đây là toàn bộ cảm xúc của Hoàng Thùy sau khi nhận được nụ hôn đột ngột kia. Hắn vậy mà để ý đến nàng, lại còn làm ra hành động thân thiết như thế. Tuy rằng đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng lần đầu không giống vậy, lần đó là do nàng trêu chọc hắn, còn lần này chính là vì tình cảm.

Hoàng Thùy cảm thấy khá hoang mang, không rõ là tình cảm của Trần Tử Đình hay là tình cảm của chính mình. Tuy rằng biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng thông qua những việc hắn làm đều có thể thấy hắn thật sự quan tâm đến nàng. Nhưng còn nàng thì sao? Ngoài việc lâu lâu sẽ nhớ tới hắn, ở bên cạnh hắn cũng không bài xích, cả nụ hôn kia nữa, thậm chí nhiều lúc sẽ nghĩ tới những việc không đứng đắn, nhưng đó thật sự là tình yêu sao?

Nàng thật sự không biết. Trong từ điển của nàng từ trước đến giờ không có hai chữ tình yêu, nên nàng không biết rốt cuộc tình yêu là như thế nào. Càng không phải nói đến việc nàng phải trở về hiện đại. Nhưng mà, tự nhiên nàng có chút lưu luyến cảm giác không nên lời này. Cái cảm giác chộn rộn ngứa ngáy, trong đầu toàn là hình dáng của đối phương. Nàng thật sự không muốn bỏ qua nó, tuy rằng biết nó không nên tồn tại.

Bỗng nàng nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết mà Thu Hà ngày trước cưỡng chế nàng đọc, đó là một câu chuyện khá buồn. Trong đó nội dung viết về một cô gái yêu một chàng trai, đến một ngày phát hiện ra chàng trai cũng yêu mình thì nhận được tin bản thân mắc bệnh không thể chữa khỏi. Cô gái không muốn chàng trai vì mình mà đau khổ nên quyết định gạt bỏ đi đoạn tình cảm đó. Cô khiến cho chàng trai hiểu lầm chính mình, sau đó buông tay. Sự quyết định này của cô khiến cả hai chịu đủ sự giày vò và đau khổ. Đến một ngày cô gái chết đi, chàng trai biết được sự thật thì đã trễ. Một người ôm đau thương mà chết, một người đem theo sự giày vò mà sống. Đến cuối cùng, trong đoạn tình cảm này không có bất kỳ ngày tháng vui vẻ nào.

Tuy đoạn tình cảnh của Hoàng Thùy không giống cho lắm, nhưng nhìn sơ qua ít nhiều cũng có chút giống như vậy. Có điều tình cảm của nàng và Trần Tử Đình hiện tại cũng không phải kiểu yêu chết đi sống lại, nhưng nàng cũng không muốn giống câu chuyện trên mà ủy khuất chính mình. Nếu như đoạn tình cảm này có thể khiến nàng vui vẻ nhất thời, vậy thì cứ chấp nhận nó đi. Nếu có một ngày nàng rời khỏi nơi này, vậy đây chính là kỷ niệm đẹp nhất mà nàng từng có.

Thay vì cứ giày vò lẫn nhau, sau đó lại hối hận không kịp.

Mà cũng không cần phải suy nghĩ bi quan như thế. Có khi nàng và hắn hiện tại chỉ là tình cảm nhất thời, đến khi cả hai thật sự qua lại thì lại cảm thấy nhàm chán, sau đó ai đi đường đấy.

Suy nghĩ thông suốt, Hoàng Thùy trở nên vui vẻ hơn, nhanh chóng gọi người vào giúp mình vệ sinh cá nhân.

Hiện tại nàng đang là bệnh nhân, cả cánh tay và chân đều được băng bó kỹ lưỡng, có muốn xuống giường cũng không được. Trần Tử Đình sau khi thành công cướp đoạt nụ hôn thứ hai của nàng thì xem như không có chuyện gì xảy ra, bảo nàng yên tâm nghỉ ngơi, còn mình đi xử lý công việc.

Hoàng Thùy ngủ mê man hai đêm một ngày, tới khi tỉnh dậy đã là buổi sáng của ngày kế tiếp. Trần Tử Đình lần đó tìm được nàng thì liên tục thúc ngựa tìm đến thị trấn gần nhất, giống như Tu La kề đao trên cổ đám người trong trấn để tìm được nhà thầy thuốc ngay trong đêm. May mắn là độc tố trong người nàng vừa tiêu hủy hết, chỉ là mất máu quá nhiều cộng thêm mệt mỏi quá độ mới ngất đi.

Trần Tử Đình cứ thế trực bên người Hoàng Thùy cho đến khi nàng tỉnh, ngay cả chợp mắt một tí cũng chưa có. Sau khi nàng tỉnh lại liên tục bận rộn liên lạc với người của hắn. Mấy lời này là người trong y quán nói cho nàng biết.

Quần áo trên người nàng đã đổi thành trang phục nữ, cả mấy vết này nọ trên khuôn mặt cũng được tẩy rửa sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử. Quần áo là do thê tử của thầy thuốc giúp nàng thay, còn mặt và tay chân thì được Trần Tử Đình tỉ mỉ lau chùi.

“Cô nương thật có phúc. Tướng công của ngài vừa tuấn tú vừa biết săn sóc. Thật khiến bà già như ta hâm mộ chết mất.” Nghe được những này của thê tử thầy thuốc, Hoàng Thùy xấu hổ không thôi, tuy vậy trong lòng lại tràn đầy thứ cảm giác gọi là ngọt ngào.

Đến khi trời chập tối, cuối cùng Trần Tử Đình cũng trở lại, bên cạnh hắn còn có Dạ, Trịnh Vi Hòa và hai thị vệ Hoàng Thùy từng thấy ở vương phủ. Mấy người khi nhìn thấy Hoàng Thùy đều rất ngạc nhiên.

“Đã lâu không gặp.” Hoàng Thùy tươi cười hướng đến mấy người vừa đến. Thấy được ánh mắt Dạ có chút phức tạp nhìn nàng, còn miệng Trịnh Vi Hòa lại ngoác hết cả ra.

“Ngươi, ngươi là Hoàng Thúy?” Tuy rằng mọi việc xảy ra ở vương phủ và mấy chuyện sau này Trần Tử Đình có kể sơ lược cho hắn nghe, nhưng cũng không có nói cho hắn biết người này thế mà lại là Hoàng Thúy, vợ trước của Trần Tử Đình.

“Xin chào, ta là Hoàng Thùy, không phải Hoàng Thúy, chỉ là người giống người mà thôi.” Nói đến đây, dường như nhớ ra một chuyện, hình như nàng chưa bao giờ nhắc đến thân thế của mình cho Trần Tử Đình nghe. Chẳng lẽ hắn không nghi ngờ sao? Hoặc nói hắn tin tưởng nàng? Chuyện này cần phải làm rõ với hắn mới được, nàng muốn trước khi trở lại hiện đại, chính mình phải triệt để vui vẻ, không cần phải lo lắng đủ thứ khiến trong lòng phiền muộn.

“Cái này không phải giống, mà chính là cùng một người đi.” Trịnh Vi Hòa rất không có hình tượng thét lên một câu. Vẫn không thể tin tưởng người trước mắt không phải Hoàng Thúy. Ấn tượng của hắn về Hoàng Thúy không nhiều, lần đầu gặp nàng cũng là hôm nàng bị hưu, chỉ có vẻ mặt đầy u oán của nàng lúc đó khiến hắn khắc thật sâu.

“Ách, chuyện này ngươi có thể hỏi Tử Đình, hắn đã kiểm chứng qua.” Hắn không tin nàng cũng hết cách. Chỉ có thể nói qua loa vài câu cho xong chuyện. Ai ngờ lời này của nàng lại có chút ái muội, khiến cho toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Tử Đình. Hắn giả vờ ho hai cái.

“Muộn rồi, nàng đang bị thương, cần ăn cơm rồi nghỉ ngơi.” Mặc kệ mấy người ở phía sau, Trần Tử Đình lại gần Hoàng Thùy đang ngồi trên ghế tựa, một tay ôm ngang nàng muốn đem nàng về phòng.

“Không cần đâu, tay phải của ta không việc gì, có thể cùng ngươi ăn cơm. Ngồi trong phòng ăn cơm thật sự rất bức bí.” Hoàng Thùy kéo cánh tay của hắn, muốn hắn ôm mình lại bàn ăn. Nói thật, nàng vẫn chưa thể đổi được cách xưng hô với Trần Tử Đình. Ban đầu tới nơi này, cách xưng hô đã khiến nàng đau đầu rất lâu, liên tục một tháng liền mới thích ứng được. Bây giờ mới xác định mối quan hệ, bắt nàng ‘chàng chàng thiếp thiếp’, nàng không chịu nổi.

Trần Tử Đình cũng không cản, nhanh chóng ôm nàng đến bàn ăn đã dọn sẵn cơm. Để lại mấy người phía sau như muốn rớt con mắt chăm chú nhìn hai người.

Đây là lần đầu tiên hai người ở với nhau hòa hợp như vậy.

Ở phía sau y quán này có cho thuê phòng ở, vì vậy Trần Tử Đình đem một trăm lượng bạc cho chủ y quán để thuê hết, cũng đồng thời thuê bọn họ chuẩn bị cơm nước cho hai người trong mấy ngày này. Còn tiền bốc thuốc và chăm sóc Hoàng Thùy được tính riêng, điều này khiến cho vợ chồng y quán mừng rỡ hết cả mặt mày, phục vụ bọn họ càng thêm tận tình.

Còn mấy người Trịnh Vi Hòa, Trần Tử Đình không quản.

“Này, ngươi cứ thế ăn cơm? Còn của chúng ta đâu? Mệt chúng ta liên tục chạy một ngày đường tìm ngươi.” Trịnh Vi Hòa nhìn hai người đang ngươi một miếng ta một miếng trước mặt mà ai oán.

Trần Tử Đình không để ý đến hắn, chỉ liếc mắt với mấy người Dạ để bọn hắn rời đi, sau đó rất săn sóc bóc tôm, bỏ xương cá cho Hoàng Thùy. Nàng vì chỉ sử dụng được một tay nên dùng muỗng, cũng không muốn phiền hắn mớm cơm cho nàng, như thế quả thật rất xấu hổ.

Đến khi cơm nước xong xuôi, vệ sinh sạch sẽ, Trần Tử Đình mới ôm Hoàng Thùy trở về phòng ngủ. Tuy rằng mọi việc diễn ra quá mức tự nhiên khiến nàng xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy thật hưởng thụ.

Sau khi dém màn, đắp chăn cẩn thận cho Hoàng Thùy, Trần Tử Đình nhìn nàng một cái thật sâu mới chuẩn bị rời đi, có điều lúc này Hoàng Thùy lại kéo hắn lại.

“Ngươi không tò mò ta từ đâu tới sao?” Hắn dừng lại một chút mới quay đầu nhìn nàng, giống như thật bất ngờ khi nghe nàng nói về việc này.

“Nàng sẽ tình nguyện nói cho ta sao?” Cả hai đều lâm vào trầm mặc.

“Mặc kệ nàng là ai, ta chỉ cần biết nàng sẽ không làm hại ta. Chỉ cần nàng sống thật tốt bên cạnh ta là được. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ cho nàng.” Một người ít nói như Trần Tử Đình lại có thể nói lời thâm tình đến thế. Điều này khiến Hoàng Thùy thực sự rất xúc động, cái mũi đỏ ửng, hốc mắt đồng thời cũng cay cay. Cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nàng nhìn đỉnh màn nói.

“Có lẽ ngươi không tin nhưng ta ở một nơi rất xa, xa đến mức không thể đo đạc được.” Nàng bắt đầu kể về chính mình.

“Lúc đó ta bị rơi xuống vực, đến khi tỉnh dậy liền nhận ra mình đã ở đây. Không nhà, không người thân, không bạn bè. Chỉ có Hoàng Thúy, tuy rằng lúc đó nàng ta đã chết rồi, nhưng nhờ nàng ta mới có mục đích để tiếp tục sống. Lúc đó ta nghĩ ta có thể giúp nàng một ít việc, lần theo những chi tiết trên bức thư mà nàng ấy để lại, ta đã có thể giải oan cho nàng, cũng tìm được manh mối để trở về nhà. Đó chính là Bích Vong Quyết mà Hoàng Thúy có đề cập trong bức thư tuyệt mệnh. Cũng chính vì thế mà ta đột nhập vương phủ, tiếp cận với ngươi.”

Bỏ qua những chi tiết không đáng nhắc tới, Hoàng Thùy ngắn gọn tóm tắt lý do vì sao nàng lại tiếp cận hắn.

“Nơi ta sống không giống với nơi này, phong tục, văn hóa, con người đều không giống. Có điều, có lẽ ta sẽ không thể trở về được nơi đó nữa, cơ hội trở về thật sự rất mỏng manh.” Nói đến đây Hoàng Thùy có chút nghẹn ngào. Tuy rằng nơi đó khiến nàng nhớ đến quá khứ đau khổ, nhưng ở đó còn có việc khiến nàng không thể không trở lại.

Trần Tử Đình dường như phát hiện ra sự khác lạ trong giọng nói của nàng, hắn bước lại gần giường lần nữa, đưa hai tay ôm lấy nàng vào lòng. Tuy hắn không nói gì, nhưng nàng biết hắn đang an ủi nàng bằng cách trực tiếp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.