Bí Mật Xuyên Qua

Chương 13: Vào phủ Thừa Tướng làm nha hoàn




“Hahaha, sung sướng quá. Một vạn năm trăm lượng hoàng kim, là một vạn năm trăm lượng hoàng kim đấy. Chuyến này tỉ đi đúng là quá lời, quá lời rồi. Ahaha…!”

Tại một tòa biệt viện ở cuối kinh thành, Hoàng Thùy nằm trên bàn cười lăn lộn, tay ôm từng sấp ngân phiếu vào người rồi tung lên cao cho chúng rơi xuống. Hoàng Đông ngồi đối diện không còn gì để nói, ngày hôm nay hắn đúng là không thể tin được một màn như vậy có thể xảy ra, mà chuyện này lại do chính Hoàng Thùy một tay dàn dựng.

“Thế nào, có phải cảm thấy rất bái phục tỉ tỉ ta không?” Hoàng Thùy nhớ lại bộ dáng của mình khi đó liền hất mặt lên cao cười đắc ý nhìn Hoàng Đông.

“Bái phục bái phục! Tỉ, tỉ quả thực quá lợi hại. Không thể tin được một bộ y phục chỉ đáng giá một vạn lượng bạc, lại có thể đưa giá đến một vạn lượng hoàng kim. Lúc cầm tiền trên tay mà đệ vẫn còn không tin được.”

Hoàng Đông quả thực bái phục sát đất, không thể tin được Hoàng Thùy có thể làm được đến mức này. Một bộ y phục liền đắt giá hơn ba tửu lâu trong một năm này kiếm được.

“Ngu ngốc, một vạn lượng sao có thể xứng được với bộ trang phục mà tỉ ta cực khổ lắm mới thiết kế được chứ. ‘Nhất Sắc’ không phải quý ở chất liệu, mà chính là quý ở sự mới lạ, tiền này là trả cho đống chất xám ta đã bỏ ra vì nó, ngươi có hiểu không hả?”

“Có cái hiểu có cái không. Chất xám là gì?” Hoàng Đông xoắn xuýt nhìn Hoàng Thùy. Nàng thường nói những từ kỳ lạ khiến hắn không thể hiểu nổi.

“Ngươi không hiểu cũng đúng. Chất xám chính là… Mà thôi, ngươi đi làm việc của ngươi đi. Ta dắt Bạch Mã Hoàng Tử đi dạo.”

Hoàng Thùy lười nhất là giải thích, nói rồi cũng mặc kệ Hoàng Đông, bỏ lại hắn với một đống tiền đang bày bừa rơi rớt từ trên bàn xuống giữa nhà.

Lưu Tuyết Mai, ngày đó để Hoàng Đông điều tra về Hoàng Thúy thì biết được người này có can hệ đến nàng. Vào ngày cưới của Trần Tử Đình và Hoàng Thúy, Lưu Tuyết Mai có ý định tự tử để ngăn cản nhưng không được. Sau khi đám cưới hoàn thành, nàng ta càng trở nên căm ghét Hoàng Thúy, chuyện này là nàng mới biết được cách đây không lâu.

Trong một lần Hoàng Thùy dạo chợ kinh thành, đi ngang qua vài phụ nhân bán rau đang tụ tập nói chuyện, nghe có người ta nhắc về nhị tiểu tư của Lưu phủ nàng liền hứng thú ngồi lại nghe, tiện thể hỏi chuyện, thế này mới biết một chút chân tướng. Chuyện này là do một nam phu, chồng của phụ nhân bán rau vẫn theo thường lệ chuyển củi vào Lưu phủ, lúc chuyển củi có đi ngang qua đình thì vô tình nghe được Lưu Tuyết Mai đang cay nghiệt chửi đổng Hoàng Thúy, bảo sẽ không để Hoàng Thúy sống yên ổn, còn muốn nàng biến mất khỏi trần thế.

Bên ngoài người ta thường lưu danh Lưu nhị tiểu thư tính tình hiền thục dịu dàng, bây giờ nam phu chính mình tận tai nghe được những lời này thì có chút sợ hãi. Sau khi chuyển củi xong liền trở về nhà. Một bụng tâm sự không có chỗ phát tiết nên hắn lôi kéo kể cho vợ nghe, vợ hắn lúc đầu không tin nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của chồng thì không thể không tin tưởng.

Sau này phụ nhân muốn kể cho người nghe nhưng lại không có ai tin tưởng, còn có người dọa sẽ mách lên trên tội bôi nhọ thanh danh mệnh quan triều đình. Vì sợ hãi bị người ta gán tội nên bà mới thôi không kể nữa, chỉ có thể giấu ở trong lòng. Lần này bà ta nghe được người nhắc đến vị Lưu nhị tiểu thư này nên mới buột miệng nói ra, đúng lúc Hoàng Thùy đi ngang nghe được. 

Vị phụ nhân kia vì chuyện lần trước mà sợ hãi, không dám nói tiếp cùng người khác. Hoàng Thùy sau một hồi lôi kéo, bà ta mới thần thần bí bí kể cho nàng nghe, còn dặn nàng đừng nói cho ai kẻo bị tội đến thân.

Hoàng Thùy có được đầu mối liền lên kế hoạch chứng thực một lần. Vừa lúc lần này có buổi đấu giá, nàng liền sai người tung tin ‘chỉ cần có được bộ y phục ‘Nhất Sắc’, người đó liền trói được nam nhân của mình’ đến tai Lưu Tuyết Mai.

Qua tìm hiểu, Lưu Tuyết Mai là một người trong ngoài không đồng nhất, đối với bên ngoài luôn hiền thục, dịu dàng. Nhưng nàng ta kỳ thực là một người không kiên nhẫn và nóng tính, chỉ cần chạm vào giới hạn của nàng ta, tự nhiên nàng ta không phân biệt được phải trái mà kích động. Hoàng Thùy biết được điểm này nên mới cố ý bày trận, một mặt để nâng giá ‘Nhất Sắc’, một mặt nghe được những gì cần nghe, một công đôi việc.

Chỉ là không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một người tên Văn Thành bằng mọi giá lấy được ‘Nhất Sắc’. Hoàng Thùy nhân cơ hội nâng giá lên không thể tưởng được, sau lại tò mò muốn biết mục đích của hắn với ‘Nhất Sắc’ là gì. Kết quả là mò ra được một bí mật động trời, Văn Thành này tên gọi đầy đủ là Vũ Văn Thành, là tam hoàng tử của Bí Lữ quốc, chính là nước làng giềng một mất một còn với Phượng Tần.

Hoàng Thùy cảm thấy mình đến cổ đại này chính là điều may mắn, ở hiện đại sở trường không thể phát huy, nhưng ở đây có thể bộc phá ra hết, nàng muốn cái gì liền làm cái đó, muốn điều tra liền điều tra, chỉ cần có tiền thì không sợ bất cứ người nào ngăn cản.

Việc Hoàng Thùy muốn làm bây giờ là lấy lại công bằng cho Hoàng Thúy, nàng muốn chính miệng kẻ đã hãm hại nàng ấy phải thừa nhận chuyện này. Còn muốn tìm ra người vu hãm Hoàng Thúy hạ độc sát phu, phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng và trả lại công đạo cho nàng. Coi như trả lại nhân tình quần áo Hoàng Thúy cứu sống nàng, cũng như cương vị một vị cảnh sát hình sự làm tròn bổn phận. 

Một buổi sáng trời nắng đẹp, Hoàng Thùy đóng giả thành một cô nương nhà nghèo tính tình hoạt bát đang đi chợ bán rau. Kết phường làm quen được với rất nhiều vị thẩm thẩm thúc thúc, cũng nghe được đủ loại bát quái. Mục tiêu của nàng ngày hôm nay chính là Trương mama chuyên phụ trách đồ ăn ở phủ Thừa Tướng, hôm nay bà ta ra ngoài muốn xem một chút nguyên liệu đồ ăn để chuẩn bị cho tiệc mừng thọ sắp tới của Lưu Thừa Tướng.

Đang lúc bát quái sôi nổi cùng một bà tử bán dầu muối bên cạnh, Hoàng Thùy liếc mắt thấy có người chạy ngang qua giật lấy túi tiền của Trương mama rồi bỏ chạy, tên hầu đi theo sau ngay lập tức đuổi theo tiểu tặc cướp đồ. Tiểu nha hoàn đứng một bên cũng muốn tranh công nên chạy lên trước có ý đuổi theo.

Thấy tên cướp kia chạy về phía mình, Hoàng Thùy nhanh chân chạy ra bổ nhào lên người hắn, giật lại túi tiền trên tay hắn. Tên cướp không dành được đồ, lại hoảng sợ bị bắt nên đẩy nàng ra rồi bỏ chạy. Hoàng Thùy ra vẻ cô nương yếu đuối bị đẩy ngã qua một bên. Một lúc sau thì tên hầu kia cũng chạy tới, hắn nhanh chóng đỡ nàng dậy. Nha hoàn vừa nãy cũng theo tới, phía sau là Trương mama hổn hển xách váy chạy lại.

“Xuân tỉ tỉ, tỉ không sao chứ?” Nha hoàn vừa tới đỡ lấy người Hoàng Thùy, phủi bụi trên người nàng rồi lo lắng hỏi.

Hoàng Thùy nghe được thì hết hồn, cái gì mà Xuân tỉ tỉ chứ? Nàng trố mắt nhìn người đối diện, ấp úng không biết nói gì.

“Hả? Ta.. ta…”

“Xuân nha đầu, ngươi không sao chứ? May là có ngươi, không là hôm nay chúng ta có trăm cái mạng cũng đền không nổi.” Trương mama vuốt vuốt ngực để thuận khí, sau đó nhìn Hoàng Thùy nói.

“Sao hôm nay nhìn ngươi lạ thế này? Ta nhớ hồi nãy xuất phủ ngươi mặc váy lụa xanh cơ mà? Sao bây giờ lại mang quần áo hạ đẳng này chứ, mặt mũi còn lem nhem nữa?”

Hoàng Thùy nghe liền biết bọn họ nhầm mình với nha hoàn tên Xuân kia, chỉ là bộ dạng nàng có chút giống nàng ta, trên mặt lại lem nhem nên không nhìn rõ. Nàng đưa tay vuốt vuốt mặt, sau đó đưa túi tiền cho Trương mama rồi mỉm cười nói.

“Tiền của thẩm đây, vẫn còn nguyên nhé, ta chưa chạm vào đâu. Ta không phải là cái gì Xuân nha đầu, ta chỉ là cô nương nhà nghèo đi bán rau ở bên kia thôi. Thấy có tên cướp nên bất chấp chạy ra bắt hắn lại.”

Hoàng Thùy sửa lại mái tóc bù xù, lấy tay chùi đi mớ bụi đất trên mặt, bây giờ mấy người mới nhìn rõ nàng chỉ có chút giống với nha hoàn Tiểu Xuân thôi. Cũng vừa lúc, ở phía sau có một cô nương mang váy lụa xanh, trên tay cầm một túi nhỏ đang thở hồng hộc chạy tới, phía sau là một tên hầu mang túi lớn túi nhỏ chạy theo.

“Trương mama, ngài đi thật nhanh, ta còn chưa mua xong đồ đâu.”

Nghe thấy tiếng của Tiểu Xuân, Trương mama mới nhớ vừa nãy bà sai nàng và tiểu Toàn (một tên hầu khác) lại tạp hóa gần đó mua ít đồ, còn mình đứng ở đấy nhìn xung quanh một chút.

“A ôi, vậy là ta nhầm người hả. Nhưng mà vẫn cảm tạ ngươi, một cô nương yếu ớt lại dám cản đường tên cướp kia. Thật là không biết lấy gì báo đáp.” Trương mama cười nói, lấy trong túi tiền ra một thỏi bạc rồi dúi vào tay Hoàng Thùy. Hoàng Thùy không nhận mà đưa trả lại, vội nắm tay Trương mama khẩn cầu nói.

“Thẩm thẩm à, ta làm chút chuyện này không phải vì tiền. Nhưng ta thấy ngài là người phú quý, nhà ta gia cảnh nghèo khó, không biết có thể đi theo ngài làm chút việc để kiếm tiền không? Múc nước, chẻ củi, giặt đồ, việc gì cũng có thể làm, chỉ cần cuối tháng ngài trả cho ta một ít bạc đưa về cho cha mẹ trang trải cuộc sống là được. Ta hàng ngày bán rau ở chợ không được bao nhiêu, lâu lâu còn bị người ta mắng chửi, thật sự rất khổ sở.” Hoàng Thùy cúi đầu, mắt đã ươn ướt.

“Ai, là một cô nương số khổ a, nhưng chuyện này ta không làm chủ được, chuyện mua người phải do chủ tử quyết định mới được.” Trương mama đáng thương nhìn Hoàng Thùy, vẻ mặt tiếc hận nói.

“Nếu vậy thì không cần mua, chỉ cần cho tiểu nữ lại phủ làm thuê là được. Bất cứ việc gì tiểu nữ cũng có thể làm. Chỉ mong mama nhận tiểu nữ, tiểu nữ mang ơn mama suốt đời.” Hoàng Thùy quỳ xuống cầu xin, cũng thay đổi cách xưng hô của mình, làm ra vẻ rất tha thiết tội nghiệp, đầu suýt nữa thì đập xuống đất vài cái.

“Ý ngươi là làm nha hoàn thô sử? Việc này rất nặng nhọc, tiền có được cũng không bao nhiêu, ngươi chịu được sao?” Trương mama không nỡ nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương trước mắt này, nâng nàng dậy sau đó thở dài nói.

“Được hết, chỉ cần ta… tiểu nữ có thể kiếm được tiền phụ giúp gia đình là may mắn lắm rồi. Việc gì tiểu nữ cũng đã làm qua, nên sẽ không sợ mệt.”

“Ai, được rồi, vậy ngươi về nhà sửa soạn chút rồi tới phủ thừa tướng gặp ta, ta sẽ cho người đứng ở cổng đón ngươi.”

Rốt cuộc thì Trương mama cũng đồng ý, sau khi căn dặn Hoàng Thùy một vài điều liền đem theo người rời đi.

Tại phủ Thân vương, Trần Tử Đình đang múa kiếm ở sân sau hậu viện, một người toàn thân đều màu đen đi vào bẩm báo.

“Tam hoàng tử Vũ Văn Thành đã yết kiến hoàng thượng.”

Trần Tử Đình nghe được chuyện này thì ý vị thâm trường nhìn về một phía.

“Còn Hoàng Đông? Tra được gì không?”

“Bẩm chủ tử, không tra được. Hắn hình như hành sự một mình. Hắn còn có một đệ đệ, đang ở huyện Hương Châu, là một huyện nằm ở phía Bắc. Hiện tại đang quản lý một Nhớ tửu lâu khác ở đó.”

Trần Tử Đình nhíu mày một cái, sau đó cho hắc y nhân rời đi. Còn mình thì ở lại múa thêm một bộ quyền cước.

Hoàng Đông này đúng là quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.