Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 7




“Ha…” Phương Anh cứng đờ cả người “Ha…Haha! Anh … Ngài đây thật tinh ý, quả nhiên là tổng tài được mọi người tin yêu, cảm nhận ẩm thực rất sâu sắc…”

Cô nhìn Trần Minh Quân cười đến là giảo hoạt, từng câu từng chữ trong lời đều vô cùng nịnh bợ. Anh ta đáp lại cái miệng phủ đầy mật kia bằng một câu rất ngắn gọn, mang nhiều ý nghĩa: “Vậy tức là đồ ăn đây là không phải cô nấu?” Và ý nghĩa khác là “Cô thấy tôi có quan tâm tới những lời ngon ngọt kia của cô không? Đừng nịnh tôi chối tội nữa!” và kèm thêm một nụ cười nhàn nhạt.

“Không! Tất nhiên là không rồi…” Phương Anh xua tay, rất tự nhiên trả lời: “Sáng nay tôi thấy hơi mệt… nên đành đi mua đồ sẵn cho ngài đây và cô thư kí Nhung ăn tạm một hôm.” Nghe vô cùng thành thật, diễn xuất thuộc hàng đỉnh của đỉnh.

“Vậy tại sao cô không nói ra ngay từ đầu?” Trần Minh Quân cầm bút xoay xoay trong tay, cả người ngả vào ghế, thể hiện sự vô cùng thoải mái. Đối lập hoàn toàn với ai đó đang muốn toát mồ hôi hột kia.

Phương Anh ớ một tiếng rồi cũng nhanh nhẹn đáp: “Vì tôi nghĩ với chiếc lưỡi cảm nhận ẩm thực xuất sắc của ngài tổng giám đốc đây sẽ nhanh chóng phát hiện ra đây là đồ bạn ngài nấu. Với tư cách của một người phục vụ chuyên nghiệp, tôi đây luôn muốn ngài được ăn ngon miệng trong điều kiện tự nhiên nhất. Ngài cảm thấy có hài lòng không?”

Cô cười thầm. Đừng coi thường nhân viên quèn lương 3 triệu tháng như cô nha! Riêng về tài ăn nói ở công ty cũ cô cũng có tiếng lắm đấy.

Quân gật đầu, hai tay đan vào nhau: “Tốt lắm!”

Phương Anh cười đến là vui vẻ. Cô nói tiếp: “Vậy ngày mai, ngài muốn ăn gì, tổng giám đốc?”

“À…” Anh ta giơ ngón tay lên, chưa nói xong thì đã bị tiếng Huyền Nhung từ phía cửa dội vào: “Tổng giám đốc, tôi vào được chứ?”

“Vào đi!” Quân nói.

Liền ấy, Nhung tay cầm một ly café thơm nức mũi, bước vào và đặt trước mặt hắn, vô cùng kính cẩn. Thấy vậy, Phương Anh xuýt xoa: “Mùi thật là thơm nha! Huyền Nhung cô ấy ở nhà nổi tiếng khéo tay trong việc pha thức uống đó. Tiếng đồn bay xa, sự lựa chọn nhờ thư kí Nhung pha café của ngài đây là sự lựa chọn tốt nhất đấy ạ.” Rõ ràng là sặc mùi nịnh bợ.

“Cái cô này… Cứ nói quá cơ!” Huyền Nhung che miệng cười, nhìn cô đầy thiện cảm.

Phương Anh cười cười. Mật ngọt chết ruồi. Có ai nghe nịnh lại không sướng lỗ tai?

Trần Minh Quân cầm tách café lên nhấp một ngụm rồi gật đầu: “Rất ngon!”

“Vậy thì tốt rồi… Nhưng mà…” Huyền Nhung nhìn tách café rồi nhìn vị tổng tài kia: “Thật ra uống café nhiều cũng không tốt cho sức khỏe… Hay là tôi nói cô Thùy Anh sáng ngày mai pha cho anh ít nước ép hoa quả?”

“Đúng vậy.” Cô gật đầu hùa theo.

“Ý kiến hay!” Quân gật đầu nhẹ: “Thấy cô đây được tiến cử mà nhiệt tình như vậy, tôi rất lấy làm hài lòng. Cứ vậy đi.”

“Vâng!” Phương Anh đáp rồi quay ra nhìn Huyền Nhung: “Đồ ăn ở trên bàn, cố gắng ăn nhiều lấy sức làm việc thật tốt nha!”

“Cảm ơn cô!” Nhung trả lời: “Bây giờ cô có thể về được rồi.”

“Vậy tôi xin phép!” Cô cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng. Có cho cũng không ở lại thêm chứ đừng nói là đuổi!

Vừa đợi trong thang máy, Phương Anh vừa bấm số cho Diệp, hỏi han: “Diệp à, cậu còn biết nhà hàng nào khác không? Phục vụ đồ ăn và cả thức uống nữa ấy?” Giọng Diệp từ đầu dây bên kia truyền đến, lanh lảnh trong điện thoại.

“Vậy sao? Cảm ơn cậu. Có gì cuối tuần rảnh tớ rủ cậu đi phượt… Ừ! Bye!” Phương Anh cúp máy, bắt taxi về nhà.

Về lại lao vào dọn dẹp, nói chung, nhà vẫn sạch chán. Lau sàn chút đỉnh, hút bụi bàn ghế, rồi giặt quần áo. Và cuối cùng là đi chợ. Cô phóng tới trung tâm thương mại, rất vui vẻ đi vào hàng rau củ mà thoải mái chọn lựa. Cô nghĩ, trưa nay nên làm món gì đó sang sang một chút….

***

Kể từ tối ngày hôm ấy, anh đã không gặp lại Thùy Anh một lần nào. Hoặc ít nhất là cô ấy đã đổi điện thoại, mà bản thân anh lại không thể đến đứng trước cửa nhà cô ấy mà thẳng thẳn nói chuyện. Cô ấy ghét anh đến mức muốn một mực trốn tránh, thậm chí là cắt đứt liên lạc đã nhiều ngày.

Ấy thế mà hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây.

Phải! Hôm nay tự dưng nổi hứng muốn ăn món rau củ hầm thịt, liền cầm chút tiền ra siêu thị mua nguyên liệu. Vừa bước vào chỗ cà rốt và khoai thì liền thấy Thùy Anh. Cô ấy đang tiến gần về phía này. Và anh, thì cứ đứng nguyên một chỗ ấy mà nhìn chằm chằm vào cô.

Trông cô ấy tươi tắn lắm! Nụ cười thì rạng rỡ trên đôi môi, đầu thì cúi gằm nhìn vào cái điện thoại, xem gì đó một cách chăm chú. Giống như thể đã quên hết sạch mọi chuyện, về anh, về “chuyện đó”, và về buổi tối ngày hôm ấy. Thùy Anh trông mới vui vẻ làm sao! Sau tất cả mọi chuyện ư? Sau khi rũ sạch anh khỏi cuộc đời ư?

Cái khoảnh khắc cô bước tới gần, và rồi kéo xe đi thẳng về phía trước. Đi qua anh! Không một cái lướt nhìn. Cũng chưa từng ngẩng đầu lên một cái. Giống như thể anh là không khí vậy. Trời ạ! Một Thùy Anh vô tình như vậy…

Nhưng khó khăn lắm mới gặp được cô, anh không muốn bỏ phí cơ hội này thêm một lần nào nữa…

“Khoan đã.” Anh quay người, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô xoay người lại, bắt cô cùng anh đối diện. Được rồi! Thùy Anh à! Em giả vờ như thể không quen anh giỏi lắm! Em coi anh như không khí mà lướt qua vô tình như vậy cũng giỏi lắm!

Nhưng anh không thể để em đi như thế này được… Trong khi chúng ta còn rất nhiều điều chưa nói xong.

Và cô ấy đã quay lại, kèm theo một ánh nhìn đầy hoảng hốt. Và phản ứng đầu tiên của Thùy Anh, là nhìn người đối diện, rồi nhìn xuống tay mình, cuối cùng là kêu lên: “Làm cái gì vậy?”

“Làm gì ư?” Anh nhắc lại bằng tông giọng trầm, hang lông mày khẽ cau lại: “Vậy em đang làm gì hả?”

“Ơ… Anh bị điên à?” Cô gạt phăng tay anh ra, miệng thì há to, đầy nghi hoặc hỏi lại. Cũng phải, cô đang giả bộ không quen anh mà, nên câu hỏi vừa rồi của anh đối với một người xa lạ là vô cùng kì quặc. Nhưng đối với cô, cô hiểu anh nói gì.

“Em không hiểu? Hay giả vờ không hiểu?” Anh nói, nhìn thẳng vào mắt cô. Giống như muốn bóc trần sự dối trá trong đấy.

“Tất nhiên là không hiểu thật!” Thùy Anh đáp, vô cùng tự nhiên.

“Em còn muốn giả vờ tới khi nào nữa…?” Anh dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Em còn muốn trốn tới khi nào?”

Thùy Anh dùng một tay chỉ vào mình, mắt mở to và giọng thì thật ngây ngô: “Anh này! Anh nhìn kĩ cái lại mặt tôi xem có nhận đúng người không vậy? Hay là mắt có vấn đề mà quên dụng cụ hỗ trợ ở nhà?”

Anh lập tức nhíu mày: “Em đang nói gì vậy, Thùy Anh? … Người anh tìm mấy ngày nay chắc chắn là em rồi.” Khuôn mặt mà anh ngày đêm khắc khoải, sao có thể nhầm lẫn với ai?

“Ha…” Anh ta biết tên cô ấy kìa, ax, có lẽ nào là người quen cũ của Thùy Anh không?

“À à…” Cô gật gật đầu, cười hết sức tươi: “Tôi nhớ rồi…”

“Em nhớ rồi? Ý em là em sẽ không trốn anh nữa?” Anh ta mừng rỡ kêu lên, vô cùng sung sướng.

“Tất nhiên là không rồi…” Cô khẽ gạt tay anh ra: “Chỉ có điều…”

Cô cúi đầu chào: “Tôi hiện tại rất bận, không thể tiếp chuyện với anh được lâu, xin hẹn anh lần khác ôn chuyện cũ sau.” Nói rồi, quay xe đẩy, tiếp tục đi. Không nên tiếp tục cuộc nói chuyện này. Vì cô nào có hay giữa anh chàng đẹp trai này và Thùy Anh kia đã xảy ra chuyện gì chứ?? Huống hồ xem cái cách anh ta nói chuyện với cô kìa…

Anh nhanh chóng bắt lấy tay cô lần nữa, kéo trở lại: “Em muốn đi đâu? Không phải em đã nói sẽ không trốn nữa rồi cơ mà?”

“Phải! Tôi đã nói như vậy…” Phương Anh quay người lại, chán nản nói: “Nhưng anh à, anh xem hộ tôi mấy giờ rồi. Tôi còn phải đi mua đồ về nấu nướng cho bữa trưa, anh có tới làm hộ tôi không mà cứ kéo kéo với níu níu vậy hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.