Bí Mật Nơi Góc Tối

Quyển 2 - Chương 74: Con người vẫn phải cúi đầu trước thực tế




Gió tháng tư, vẫn lạnh như cũ.

Hai người ăn cơm tối xong đi về, lúc đi ngang qua cửa siêu thị, Chu Tư Việt ghé vào mua gói thuốc lá, Đinh Tiễn đứng trước tủ lạnh nhìn chăm chú, Chu Tư Việt cầm thuốc đi đến, đứng sau lưng cô, giọng truyền đến từ trên đỉnh đầu cô.

“Nhìn gì đấy?”

Tay Đinh Tiễn đang sờ cửa tủ, nhẹ nhàng mở ra, “Muốn ăn kem quá.”

“Lạnh lắm đấy.” Cậu nói.

Đinh Tiễn quay đầu nhìn cậu, bảo: “Vậy cậu mua một hộp đi, tớ chỉ ăn một miếng thôi.” Vừa nói còn vừa dùng ngón cái bấm ngón trỏ để dư một mẩu bé tí xíu, bày tỏ quyết tâm.

“Phần thừa tính sao?” Cậu cúi đầu liếc cô.

“Cậu ăn.”

Chu Tư Việt từ chối, “Tớ không ăn.”

“Ây da, cậu đừng có tuyệt tình thế chứ.”

Đinh Tiễn ôm tay cậu.

Không được là lại làm nũng.

Chu Tư Việt cười, mở cửa tủ ra, “Ăn gì?”

“Đông Bắc Đại Bản!” Giọng tiểu cô nương vút cao.

Chu Tư Việt rút một cây cho cô, xoay người đến trước quầy lấy ví ra tính tiền, cất tiền lẻ rồi nhét ví tiền lại vào trong túi, khoác vai Đinh Tiễn đi ra ngoài.

Gió thổi qua, hai người một đường đi về ký túc xá.

Cắn kem được nửa thì Đinh Tiễn giơ đến trước mặt cậu, “Ăn không?”

Chu Tư Việt nhìn nửa cây kem kia, lắc đầu, “Không giành của cậu đâu, cậu ăn đi.”

“Có phải cậu chê tớ không?”

Cậu bật cười, khom lưng cúi đầu cắn lên chỗ mà cô đã cắn, ánh mắt nhìn sang, ý bảo, ừ? Vui chưa?

Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn cậu cười hì hì, lại cắn qua chỗ cậu cắn lần nữa, Chu Tư Việt cười đứng thẳng lên, tùy ý đảo mắt nhìn, chợt đuôi mắt bị một bóng người dưới tàng cây thu hút, tầm mắt dừng lại ở đấy, hơi híp mắt, thu lại nụ cười nơi khóe miệng.

Tô Bách Tòng mặc âu phục mới toanh thẳng thớm đứng đằng xa, đã đứng ở đó hơn nửa tiếng rồi.

Bỗng chợt nhớ lại lúc mình mới lái xe đến, ngồi xổm dưới đất ngậm điếu thuốc, cũng từ góc độ như thế, nhìn thấy ở con phố đối diện có đôi tình nhân anh một cắn em một cắn giành nhau ăn kem trong tay, cô gái không cho ăn, chàng trai liền cúi đầu hôn.

Hai người họ mắt đối mắt.

Bỗng Chu Tư Việt cúi đầu nói gì đó với Đinh Tiễn mà cô cũng chẳng nhìn sang bên anh, ngoan ngoãn hôn lên mặt cậu rồi xoay người đi vào.

Chu Tư Việt hai tay đút túi bước qua, vóc dáng cậu còn cao hơn cả Tô Bách Tòng, cả người nhàn hạ đứng trước mặt anh ta, bàn về đàn ông thì có vẻ còn hơi sớm, thế nhưng so với bạn cùng trang lứa thì lại đậm chất đàn ông hơn nhiều, tướng mạo ương bướng, khí chất bớt ngông cuồng.

Tô Bách Tòng nở nụ cười nhã nhặn, âu phục được cắt may rất vừa, áo quần thẳng thớm, tay áo lật ra ngoài một đoạn, vắt trên khuỷu tay, hai tay cũng đút trong túi quần, mở miệng chào hỏi như với bạn cũ: “Ăn cơm rồi?”

Chu Tư Việt khẽ hất cằm, “Ừ.”

Tô Bách Tòng thành ý mời: “Tôi hẹn giáo sư Diệp ăn cơm, cùng ăn thêm bữa nữa nhé?”

Chu Tư Việt nhìn anh ta, mãi hồi lâu vẫn không đáp.

Nơi Tô Bách Tòng đặt rất có tình, dường như không phải là nhà hàng mở, ngay cả biển hiệu cũng không có, cũng không có khách ra vào, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vòng qua một lối mòn lát đá xanh, băng qua hồ ao sen, bước lên nấc thang bằng gỗ.

Phòng bao ở trên lầu, goài cửa sổ là rừng trúc xanh tươi.

Khi Diệp Từ Lâm vào cửa thì Chu Tư Việt đã ngồi cạnh Tô Bách Tòng, nhân viên phục vụ đang đứng sau lưng cậu rót nước.

Ông run cả người, thôi nhìn, đóng cửa lại, có vẻ nghiêm túc hiếm thấy, thấp giọng nói: “Sao em cũng ở đây?”

Không đợi cậu trả lời, Tô Bách Tòng đã nói trước: “Gặp phải trên đường nên mời đến.”

Diệp Từ Lâm thay đổi sắc mặt: “Để em ấy về đi, em ấy mới còn là sinh viên, không đối phó với trường hợp này được.”

Tô Bách Tòng nói: “Dù sao cũng phải trưởng thành mà, giáo sư cứ che chở vậy là không được đâu.”

Chu Tư Việt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảng lá một mảng xanh, sức sống mù mịt.

Cậu chớt nhớ lại ở con hẻ năm xưa, khi lão Tưởng dắt Tưởng Trầm ra ngoài xã giao, bị dì Tưởng mắng, lão Tưởng lại nói, bà cứ chiều nó quá làm gì, con trai bị bà cưng chiều thành thói xấu đấy, bây giờ phải rèn luyện nhiều vào, rồi con nó cũng biết thế giới này sẽ không khách khí với nó.

Điện thoại trong túi rung lên.

Cậu lấy ra.

“Tớ tắm xong rồi, cậu về phòng thí nghiệm à?”

Đinh Tiễn hỏi cậu.

“Vẫn chưa?”

“Thế cậu đang làm gì vậy?”

“Bổ sung kiến thức với người ta.”

Đinh Tiễn nghĩ rằng cậu lại đang đứng ở giao lộ nào đó tán gẫu với người già rồi.

“Lại là ông già nào thế, lúc này là gì vậy? Luyện thái cực hay kéo đàn nhị?”

Cậu nói: ” Một ông già nhà thì bạc triệu nhưng thực chất lại không có gì.”

“Nói mớ gì đấy?”

Cậu lại trả lời: “Đi ngủ đi.”

Sau khi Chu Tư Việt nhét điện thoại lại vào trong túi, nhân viên phục vụ liền mở cửa phòng bao ra, dẫn ba người đi vào.

Tô Bách Tòng lập tức đứng lên chào hỏi với người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu lam đứng giữa, “Đã lâu không gặp.”

Áo sơ mi màu lam đưa túi cho người đằng sau, mặt lộ vẻ tươi cười, phong thái hiên ngang, hiền lành bắt tay đáp lại Tô Bách Tòng: “Giám đốc Tô khách khí rồi.”

Tô Bách Tòng dẫn người ngồi vào chỗ, lại dặn nhân viên đem thức ăn lên.

Người mặc áo sơ mi màu lam quét mắt một vòng, lúc đến Chu Tư Việt từ có hơi dừng lại, cảm thấy người này có phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

Chu Tư Việt vừa nhìn đã nhận ra ông ta, hồi nhỏ ông ta và Chu Tông Đường từng cùng uống rượu ở nhà, có điều cậu không nói ra, bình tĩnh ngồi trên ghế, cung kính lễ phép chào hỏi.

Người nọ cười một tiếng, sau đó nhìn sang Diệp Từ Lâm, “Lão Diệp, gần đây sắc mặt không tệ đâu, có kết quả nghiên cứu rồi à?”

Tô Bách Tòng phát biểu: “Giáo sư Diệp mà có nghiên cứu được giải Nobel thì cũng có vẻ mặt này thôi.”

Diệp Từ Lâm ngượng ngùng: “Giờ già rồi, vẫn nên nhường cơ hội lại cho người trẻ tuổi thôi.”

Người nọ nhìn sang Chu Tư Việt, hỏi Diệp Từ Lâm: “Học trò của ông à?”

Diệp Từ Lâm ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, ngược lại Tô Bách Tòng lại nói, “Cậu ấy là học trò mà giáo sư Diệp đắc ý nhất đấy, tôi có quen với cậu ấy nên mời đến ăn cùng, ngài không ngại chứ.”

Người kia cười lắc đầu, “Trái lại còn làm tôi nhớ đến một người.”

Diệp Từ Lâm không lên tiếng, nhìn sang Chu Tư Việt.

Cả một bữa cơm, Chu Tư Việt không hề động đũa, chỉ lẳng lặng ngồi dựa ghế im lặng lắng nghe, mấy người họ toàn trò chuyện về kiến trúc thành phố, lúc nhắc đến kỹ thuật khoa học thì Tô Bách Tòng sẽ để cậu bộc lộ vài quan điểm, cậu cũng không giấu giếm, có sao nói vậy.

Ngoài cậu ra, những người khác đều uống rượu.

Đàn ông uống chút rượu vào là lại thích nói lung tung, ngay cả những người này cũng không ngoại lệ, Chu Tư Việt tính, coi như rượu phẩm của mình còn tốt chán, cùng lắm chỉ trùm đầu ngủ.

Giáo sư Diệp đỏ mặt đến tận mang tai.

“Không phải tôi nói chứ, không quá hai mươi năm nữa, nhất định trí tuệ nhân tạo sẽ lên võ đài lớn này đây. Không tin, cứ để học trò tôi nói.”

Chu Tư Việt bị gọi tên, hai người khác nhìn sang.

Cậu ôm cánh tay dựa lưng vào ghế, nhàn tản bày tỏ quan điểm của mình: “Vâng, sẽ có rất nhiều cương vị bị đào thải, ví dụ như, một chương trình cơ khí đơn giản có thể được thay thế bằng một robot, cũng giống nhân viên ngân hàng, chỉ cần một thuật toán là có thể được sử dụng để thay thế tất cả các dịch vụ truy cập thông minh. Một ví dụ khác là phân phối các bữa ăn, mỗi một nhà hàng thiết lập quỹ đạo riêng biệt cho phép robot giao hàng và tự thanh toán, như thế bồi bàn có thể bị thay thế.”

Cậu chìa tay, chỉ vào Tô Bách Tòng bên cạnh, “Xích Mã không phải là robot giao hàng sao, mấy thứ này các ngài có thể hỏi giám đốc Tô.”

Người kia nói: “Nghe cũng thú vị đấy, thế con người thì sao, sau này con người còn làm gì nữa? Làm sao kiếm tiền nuôi gia đình?”

“Nhà nước sẽ phát tiền.”

Bên kia đã ngà ngà say nên chẳng nhận ra ý châm chọc trong mắt Chu Tư Việt, lại còn tranh cãi với cậu, “Sao có thể chứ, nhiều người vậy mà, sao phát được.”

Cậu thuận miệng bịa chuyện: “Lãnh đạo phát nhiều thêm chút, còn quần chúng thì phát ít đi chút.”

Người kia chỉ ngón trỏ vào cậu cười khà, “Con nít đơn thuần thật đấy.”

Chu Tư Việt nhếch mép, không quá để ý.

Kết thúc bữa cơm, Tô Bách Tòng tiễn từng người về một rồi quay lại phòng bao, Chu Tư Việt vẫn chưa đi, dựa vào lan can sân thượng hút thuốc.

Anh ta mặc áo khoác vào, cầm ấy gói thuốc đi ra, rút ra một điếu gõ nhẹ đầu thuốc, nói chuyện với cậu.

“Ông ta tên Triệu Chấn Hải, là cục trưởng cục xây dựng đô thị. Thời gian trước vừa được điều đến bộ quốc phòng, sao nào, có phải cảm thấy oan không?” Tô Bách Tòng cầm bật lửa trong tay, trượt một cái ngọn lửa phụt lên, anh ta cúi đầu châm thuốc, khói thuốc dày đặc bay lên, nghiêng đầu liếc nhìn người thiếu niên cao lớn này, đưa chân dí dập tắt thuốc, hỏi cậu: “Bố cậu có khỏe không?”

Gió tháng tư mang theo hơi lạnh, dường như thổi đóng băng người thiếu niên trước mắt, hai tay chống trên lan can, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tích tụ nửa đoạn tàn thuốc, từng sợi tóc đen bay phơi phới, cậu vẫn im lặng như cũ.

“Con người ta, có lúc phải cúi đầu trước thực tế.” Tô Bách Tòng dựa vào lan can, cửa kính thủy tinh in hình bóng hai người, lại chậm rãi rít một hơi: “Xã hội của vương quyền, ngay đến bố cậu cũng chỉ là vật hy sinh chứ đừng nói là cậu.”

Chu Tư Việt siết chặt đôi tay đặt trên lan can, khớp xương bàn tay nổi lên rõ ràng, vào lúc này vì siết quá chặt mà hiện lên sắc trắng không bình thường, cậu cúi đầu hít một hơi, bình tĩnh lại chút, “Anh muốn nói gì.”

Tô Bách Tòng nhún vai.

“Chẳng qua tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, có một số việc, cũng không phải đơn giản như cậu tưởng.”

“Bây giờ cô ấy yêu cái sạch sẽ thanh cao của cậu, nếu cậu dơ bẩn biến thành xấu, cậu đoán thử xem liệu cô ấy có rời khỏi cậu không?”

Đinh Tiễn quyết định không chuyển ngành.

Ở câu lạc bộ hoạt hình máy tính bên này, Kê Hàng và Hình Lộ Phi muốn từ chức, Kê Hàng cũng không nói gì, trực tiếp giao lại chức vụ cho cô, để cô kế nhiệm.

Lúc nhậm chức của Kê Hàng, Đinh Tiễn dọn dẹp vài bản thảo trước kia của mình, chỉ là mấy bức cô tiện tay vẽ trong lúc rảnh rỗi nhàm chán, kết quả được Kê Hàng cầm đến lễ hội anime bình bầu khen thưởng, còn phê bình nữa.

Khi có giải thưởng cô cũng không biết mình vẽ lúc nào.

Nhưng loáng thoáng có thể nhận ra nguyên mẫu của nhân vật là Chu Tư Việt.

Kê Hàng nói với cô: “Em có thể sáng tác truyện tranh nhiều kỳ, mấy hôm bản đó anh có xem rồi, rất thú vị.”

Cô cũng chỉ tiện tay vẽ ra vài bức truyện tranh bốn khung trên giấy mà thôi.

Kê Hàng còn nói: “Phía nhà tổ chức rất thích đấy! Anh đưa số điện thoại liên lạc cho em, trước đó bọn họ còn liên lạc với anh, nói muốn tìm em vẽ mấy bước, có điều lúc đó anh mải bận chuyện thành lập trường quá nên quên mất.”

“Chuyện trong câu lạc bộ cũng chỉ có thế mà thôi, anh cũng theo quy định cũ, đến năm hai thì rút lui khỏi câu lạc bộ, sau này anh và Hình Lộ Phi có rảnh sẽ ghé xem, giao lại câu lạc bộ cho em phát huy đấy, sang năm tuyển thành viên nếu có gì không hiểu có thể hỏi anh chị.”

“Vâng.”

Một khi người ta có chức vụ trên người, dường như bỗng cảm thấy mình có thêm hào quang.

Không biết người khác nghĩ thế nào.

Chứ lúc ấy Đinh Tiễn cảm thấy mình phát ra hào quang thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.