Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 72




BÍ MẬT - CHƯƠNG 72

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Không có thực thể, không chạm đến được.

Cố Thụ Ca dừng lại ngay trước môi Thẩm Quyến, mắt mở to. Thẩm Quyến ở gần trong gang tấc. Mắt Cố Thụ Ca ngập tràn mê luyến. Cô dời ánh nhìn xuống môi chị, cảm thấy tiếc nuối sâu sắc vì không thể tiếp xúc thân mật.

Chờ một chút, cô nghĩ.

Vì thế, cô lại ngã lưng, xoay người, mặt hướng Thẩm Quyến, nhìn dung nhan lúc ngủ của chị, chờ bình minh đến.

Thẩm Quyến bừng tỉnh vào sáu giờ rưỡi sáng. Lúc này, bên ngoài mới vừa tờ mờ, mặt trời còn chưa ló rạng. Cửa sổ giăng đầy sương trắng, thoạt trông vô cùng lạnh lẽo. Cô vừa mở mắt đã lập tức tìm Cố Thụ Ca. May mà em ở ngay trước mặt, nơi cô có thể nhìn đến. Thân thể căng chặt của Thẩm Quyến dần thả lỏng. Cố Thụ Ca nhìn sang, cười cười.

Em đã nhìn cô cả đêm sao? Thẩm Quyến nghĩ. Cô thấy rất vui sướng, lại thoáng chút ngượng ngùng. Niềm vui khi mất rồi lại tìm thấy một lần nữa nảy lên trong lòng.

"Chị có thích em không?" Cố Thụ Ca hỏi.

Thẩm Quyến cười khẽ, không trả lời ngay. Lúc Tiểu Ca biến mất, cô đã nói yêu em mỗi ngày, nhưng khi em quay về, cô lại cảm thấy hơi khó mở lời.

Không phải không yêu, mà là nói thẳng thì cứ thấy ngượng ngùng.

Thẩm Quyến gắng áp chế sự dè dặt bao nhiêu năm, đang định cất lời thì Cố Thụ Ca đã hỏi một lần nữa: "Có thích hay không? Nói em biết đi."

Cô nàng cười, làm nũng nói ra những lời ấy, nhưng Thẩm Quyến cứ cảm thấy trong mắt em có vẻ bất an, như đang lo sợ không được cô thích.

Là cô không thể làm Tiểu Ca cảm thấy an tâm sao? Thẩm Quyến nghĩ. Cô không chần chờ nữa, vội đáp: "Thích."

Cố Thụ Ca lộ vẻ vừa lòng. Nỗi lưu luyến trong mắt thật sự quá sâu. Cô lại hỏi: "Chỉ thích mỗi em sao?"

Thẩm Quyến gật đầu: "Chỉ thích mỗi em."

Cố Thụ Ca nở nụ cười, mi mắt cong cong. Em vốn dĩ đã xinh đẹp, cười lên lại tạo cho người ta một cảm giác rất thoải mái. Thẩm Quyến rất thích nhìn Cố Thụ Ca cười. Em vui vẻ, cô cũng không còn gì phiền não.

Nằm hơn nửa tiếng, Thẩm Quyến cảm thấy đói bụng mới đứng dậy rửa mặt, chải đầu. Quản gia Quý mang bữa sáng đến. Thẩm Quyến ăn một chút. Cô hiện tại đã đỡ hơn nhiều, không còn phản ứng mãnh liệt hễ nuốt đồ ăn là lập tức cảm thấy buồn nôn nữa. Thế nên, cô biết tất cả những triệu chứng đó đều do cảm xúc gây nên. Tiểu Ca trở về, chúng đương nhiên cũng biến mất.

Cố Thụ Ca ở ngay bên cạnh Thẩm Quyến, nhìn đĩa đồ ăn sáng phong phú, ngon lành trên bàn, có vẻ rất thèm thuồng nhưng tiếc là ăn không được, vẻ mặt hết sức rối rắm. Thẩm Quyến liền tăng tốc, nhanh chóng giải quyết xong cơm sáng rồi dọn hết đồ ăn thừa. Cố Thụ Ca nhìn không tới, hơi tỏ vẻ tiếc nuối, khiến Thẩm Quyến trông mà buồn cười.

“Chờ sau này em có thân thể rồi, muốn ăn cái gì chị cũng ăn cùng em.” Thẩm Quyến an ủi.

Cố Thụ Ca gật đầu, nhưng cảm xúc vẫn không tốt lên mấy mà còn ỉu xìu, vẻ mặt cứ canh cánh vì không chiếm được. Thẩm Quyến không còn cách nào. Tiểu Ca không thể chạm vào đồ ăn, không ăn được. Hơn nữa, dù em có chạm đến thì ở trạng thái hồn thể, cô cũng không dám cho em ăn lung tung.

Thẩm Quyến lại an ủi thêm đôi câu rồi đi thu xếp đồ đạc, định sẽ ra ngoài. Cố Thụ Ca thấy vậy, vội hỏi: “Mình đi đâu?”

“Đi xem bọn họ điều tra sao rồi.” Thẩm Quyến thả điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt Cố Thụ Ca có vẻ hờ hững, dường như rất thờ ơ, không hề quan tâm đến vụ án. Trong lòng cô thầm cảm thấy lăn tăn, quái dị. Tiểu Ca không quan tâm đến tiến triển của vụ án sao?

“Không được, chị phải đi bệnh viện.” Cố Thụ Ca nói, “Kiểm tra trước cái đã. Chị gầy quá, em lo.”

Hóa ra là lo cho thân thể của cô. Thẩm Quyến lại thoải mái, cảm giác quái dị trong lòng cũng lặn đi.

“Hôm trước mới kiểm tra rồi, không có vấn đề gì quá lớn, từ từ bồi bổ sẽ khỏe lại thôi.” Đây là nói thật. Cơ thể con người có một quá trình hồi phục, thích ứng. Cho dù ở lại bệnh viện mỗi ngày, bác sĩ cũng không có cách nào khiến cô lập tức phục hồi như trước. Chỉ là Thẩm Quyến nói một cách nhẹ nhàng, bâng quơ nên cũng làm giảm đi mức độ nghiêm trọng.

“Vậy không đi đâu hết. Chuyên gia dinh dưỡng đâu? Còn nữa, bệnh viện không đưa ra đề nghị gì sao?” Cố Thụ Ca nói. Giọng điệu cô nghe rất kiên quyết, lộ ra ý vị như chém đinh chặt sắt.

“Chuyên gia dinh dưỡng ở chỗ quản gia Quý. Mỗi bữa ăn của chị đều do bọn họ phối hợp. Đề nghị của bác sĩ cũng nói cho họ rồi. Còn một ít thuốc nữa, chị đang dùng.” Thẩm Quyến nói rành mạch, lại tiếp: “Em đừng lo lắng.”

Trong khi nói chuyện, cảm giác quái dị vừa rồi lại bất ngờ quay về. Lần này cô đã biết nguyên nhân, bởi vì Tiểu Ca quá mức cứng rắn. Giọng điệu em mang theo sự áp đặt, không cho phép cãi lời.

Tiểu Ca quan tâm đến thân thể cô là chuyện đương nhiên. Nhưng tính tình em mềm mại, dù quan tâm thì cũng chỉ năn nỉ ỉ ôi cho cô đừng ra ngoài, hoặc là lảm nhảm không ngừng đến khi cô chịu thua mới thôi, sẽ không cứng rắn đến mức tự đưa ra quyết định như vậy.

Trong mắt Thẩm Quyến thoáng vẻ nghi hoặc. Là vì hồn thể từng bị trọng thương nên tương đối mẫn cảm sao?

“Vậy cũng phải chú ý một chút. Sức khỏe của chị là quan trọng nhất.” Cố Thụ Ca nói xong câu ấy lại mềm giọng, nhìn Thẩm Quyến với ánh mắt ngập tràn lo lắng, “Những chuyện khác từ từ cũng không sao. Nhưng chị khó chịu, em sẽ rất lo lắng. Chị đã gầy đến vậy rồi.”

Thẩm Quyến mềm lòng: “Chị ổn rồi. Em về là chị không sao nữa. Chị đảm bảo nếu mệt mỏi sẽ lập tức nghỉ ngơi, được không?”

Cố Thụ Ca ra mòi suy tư, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ không đồng ý.

Cố chấp ghê, Thẩm Quyến nghĩ. Nhưng cô cũng không thúc giục mà chờ đợi em tự nghĩ thông.

Cố Thụ Ca suy nghĩ chừng một phút mới miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.” Lại nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt mềm mại, “Không được quá sức.”

Thẩm Quyến gật đầu: “Không quá sức.”

Xe đã chờ sẵn dưới lầu, quản gia Quý ngồi trên ghế phụ lái. Ông thay thế vai trò của Lâm Mặc, dùng thân phận quản gia làm trợ lý đặc biệt. May mà ông làm cho nhà họ Cố đã nhiều năm, hiểu biết rất rõ sản nghiệp Cố thị, vào việc cũng không có gì khó khăn.

Bọn họ là đến khách sạn tìm hiểu tiến triển của vụ án. Trên đường đi, quản gia Quý tận dụng thời gian hỏi ý kiến Thẩm Quyến về một số công việc chất chồng mấy hôm nay. Khi nói đến những lời mời nhận được, quản gia Quý đặc biệt nhắc tới một người: “Người phụ trách công ty con ở Anh đã gửi điện hỏi thăm hai lần về việc mời cháu cùng ăn tối. Có phải nên đáp lại không?”

Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi nói: “Đợi vài hôm nữa xem chuyện của chúng ta tiến triển thế nào lại trả lời anh ta sau.”

Quản gia Quý hiểu ngay. Ý tứ chính là sẽ gặp người phụ trách kia, nhưng gặp kiểu gì là do Thẩm Quyến quyết định. Hai người cùng nhau ăn tối là không thể nào rồi, quá nửa là sẽ chạm mặt ở một số trường hợp chính thức.

Quản gia Quý đã gặp người phụ trách ấy vài lần. Là một người Anh tuổi ngoài bốn mươi, có thể nói tiếng Hán rất lưu loát. Mặt mày anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng. Quan trọng nhất chính là anh ta còn chưa kết hôn, phương diện sinh hoạt cá nhân cũng chưa từng nghe có tai tiếng gì, là một người rất giữ mình.

Quản gia Quý vừa nhận được lời mời ấy đã biết nếu chủ tịch đi thì chắc chắn không thể nào chỉ nói mỗi chuyện công việc.

Vậy cũng rất bình thường, dù sao cậu Cố mất đã hai năm.

Trong lòng Thẩm Quyến hiểu rõ. Cô đồng ý gặp mặt là vì yêu cầu xã giao, không gặp riêng đã tỏ rõ thái độ từ chối thẳng thừng. Cô quay đầu nhìn Cố Thụ Ca ngồi ngay bên cạnh. Từ khi lên xe đến giờ, Tiểu Ca vẫn không hề nói chuyện. Lúc này, em đang nhìn ra cửa sổ, quay ót về phía cô, từ đầu đến chân đều bộc lộ cảm xúc tức giận.

Thẩm Quyến bất giác cười khẽ, cố ý nhìn lên đỉnh đầu cô nàng, không thấy quả chanh. Cô thoáng tiếc nuối. Chỉ là trong xe còn có người khác, cô không tiện nói chuyện với Tiểu Ca.

Đến khách sạn, Thẩm Quyến nghĩ đến trong phòng đầy người, sợ là nhất thời không tìm được cơ hội nói chuyện với Tiểu Ca. Vì thế, cô bảo quản gia Quý dẫn vệ sĩ lên lầu trước còn mình nán lại một lúc. Chờ đến khi thấy bọn họ khuất dáng, Thẩm Quyến mới nhìn sang Cố Thụ Ca bên cạnh. Cố Thụ Ca cũng đang nhìn cô, vừa thấy cô trông qua lại lập tức ngoảnh mặt đi.

Mắt Thẩm Quyến hiện ý cười, gọi: “Tiểu Chanh.”

Xưng hô này trước đó đã dùng qua mấy bận. Từ lần đầu tiên, Cố Thụ Ca đã vui vẻ tiếp thu, thừa nhận mình ghen tị, là một quả chanh chua, thậm chí đôi khi cô nàng còn thích Thẩm Quyến gọi mình như vậy. Nhưng lần này, Cố Thụ Ca lại không phản ứng ngay.

Cảm giác quái dị kia lại xuất hiện. Thẩm Quyến rất nhạy bén, đặc biệt là đối với Cố Thụ Ca. Ba giây sau, Cố Thụ Ca mới có phản ứng mà quay đầu, chau mày nói: “Đừng gọi em Tiểu Chanh.”

Nói đoạn, cô lại liếc nhìn Thẩm Quyến, tạm dừng một lúc mới bổ sung thêm: “Bây giờ là Đại Chanh.”

Cố Thụ Ca biểu hiện hết sức để ý. Thẩm Quyến nghĩ, là vì cô không từ chối thẳng thừng nên khiến Tiểu Ca giận dỗi sao?

Nhưng Cố Thụ Ca lại không nói nữa mà cúi đầu nhìn sàn gạch, lát sau mới lên tiếng: “Chúng ta đi lên đi.”

Thẩm Quyến không phản đối.

Bọn họ mượn phòng hội nghị lớn của khách sạn, lại thêm một khoảnh sân trống, mang ra các loại thiết bị. Nhân viên phá án đi theo có hơn năm mươi người, là những đội nhóm hàng đầu Thẩm Quyến tìm đến từ khắp nơi, thiết bị sử dụng đều là tiên tiến nhất. Tự cô tổ chức ra một đội điều tra hiệu suất cao.

Bước vào phòng hội nghị, mọi người bên trong đều đang tất bật. Bọn họ phân công rất rõ ràng, đâu vào đấy. Mỗi người bận rộn công việc trong tay, lại trao đổi tin tức với nhau.

Hôm qua Lưu Quốc Hoa đã báo cáo với Thẩm Quyến. Nhưng qua một đêm cộng thêm một buổi sáng, vụ án lại có tiến triển mới.

Ở xã hội hiện đại, khi đã tập trung vào một mục tiêu nào đó, muốn điều tra, tung tích, nơi hoạt động hàng ngày, hướng đi của tài chính thì dù thủ đoạn người này có cao minh đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết.

Dấu vết Chúc Vũ để lại còn không ít.

“Chúng tôi tra được tháng ba năm trước, cô ta lái một chiếc xe thể thao…” Lưu Quốc Hoa trích ra một đoạn video, tìm đến hình ảnh rồi ấn tạm dừng, chỉ vào một chiếc siêu xe vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, nói, “Chiếc xe này không giống thuê. Nhưng khoảng thời gian ấy, cô ta cũng không có chi ra khoản tiền lớn nào.”

“Mượn?” Thẩm Quyến nói.

“Điều tra cho thấy chiếc xe này được đăng ký dưới danh nghĩa một người tên là Mạc Doanh.” Lưu Quốc Hoa lại đưa ra một bức ảnh màu chụp hộ chiếu, “Người này, tất cả tư liệu đều là thật, nhưng chúng tôi đi điều tra thì phát hiện đã ba năm cô ta không có dấu vết hoạt động xã hội.”

Cũng chính là trong ba năm, người này không có giao tiền điện nước, không mua đồ thanh toán qua điện thoại, không có ghi chép đi ra ngoài, bao gồm vé máy bay, vé xe lửa cùng xe taxi, không ở khách sạn, cũng không bị một camera an ninh nào quay chụp đến.

“Nhưng tài khoản ngân hàng của cô ta từng có mấy lần nhập vào, xuất ra những khoản tiền lớn. Một trong số đó là để chi trả cho chiếc xe thể thao này.” Lưu Quốc Hoa nói.

Thẩm Quyến quan sát chiếc xe ấy thật cẩn thận. Màu đỏ, rất nổi bật, hình dáng cũng hết sức phô trương, là loại xe mà chạy trên đường cái nhất định sẽ thu hút ánh nhìn của cả con phố. Cô nhìn sang Cố Thụ Ca, Cố Thụ Ca cũng đang nhìn ảnh chụp, nhưng em có vẻ không hề để tâm.

“Mạc Doanh này là người bên rìa xã hội. Ba năm trước là mười chín tuổi. Từ nhỏ đã theo cha mẹ di dân đến Anh quốc, nhưng chẳng được mấy năm, cha mẹ cô ta đã qua đời vì sự cố ngoài ý muốn, chỉ còn lại một mình cô ta. Cuộc sống của Mạc Doanh thật sự túng quẫn, đã từng làm thuê rất nhiều công việc với đồng lương bèo bọt, thường kiêm nhiều việc một ngày. Tuy rất cần cù, khắc khổ nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn đủ mặc mà thôi. Dù vậy, cô ta cũng không chịu cúi đầu, vẫn luôn dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình đi học tập kỹ năng.”

Nói đến đây, giọng Lưu Quốc Hoa rõ ràng có sự tán thưởng: “Đến trước lúc mất tích thì cuộc sống của cô ta đã khá cải thiện. Vì học được tay nghề nên từ một người làm công, Mạc Doanh đã có công việc chính thức, dù tiền lương vẫn chưa được cao nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều. Mãi đến khoảng thời gian trước lúc mất tích, cô ta vẫn không ngừng trau dồi bản thân, những thứ học tâp cũng ngày một phong phú. Xem phương hướng học tập của cô ta thì hẳn là muốn thi đại học, lấy được học vị.”

Những điều này đều là Lưu Quốc Hoa tra ra được từ lí lịch và hướng đi của một số khoản tài chính thuộc danh nghĩa Mạc Doanh. Dùng những manh mối ấy mà chắp vá thành cuộc đời đơn giản nhưng lại kiên cường của một người.

“Vì sao cô ta lại biến mất?” Thẩm Quyến hỏi.

Lưu Quốc Hoa lắc đầu, vẻ mặt trở nên phức tạp, tiếp tục nói: “Ba năm trước, từng có một vụ báo án mất tích về Mạc Doanh ở cục cảnh sát, nhưng chẳng mấy ngày đã bị hủy với lí do người mất tích tự trở về.” Hiển nhiên lí do này là giả, Mạc Doanh không hề trở về. Nhưng vì không có người thân, Mạc Doanh lại tất bật bươn chải, hẳn cũng không có bạn bè gì, mất tích là mất tích, không người nào để ý, thế nên ba năm trôi qua vẫn chưa ai phát hiện.

Suốt ba năm không hề có tin tức, khả năng cao là đã không còn.

Một cô gái nỗ lực tồn tại, nhưng khi cuộc sống khó khăn mới hơi biến chuyển, có lẽ cô ấy có giấc mơ của mình, hơn nữa còn đang phấn đấu vì nó thì vận rủi lại bất ngờ ập xuống đầu. Tất cả giãy giụa chống lại vận mệnh đều là uổng phí.

Thẩm Quyến im lặng. Cô nhìn về phía Cố Thụ Ca theo bản năng. Cố Thụ Ca cũng đang nghe, nhưng thần sắc lại không hề có dấu hiệu lay động.

Hẳn vì cảm nhận được ánh mắt Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca nhìn sang, miễn cưỡng cười một chút, nói: “Em nghĩ đến vụ án du học sinh mất tích.”

Thẩm Quyến cũng có suy nghĩ ấy. Cô đã từng nói rất kĩ cho cảnh sát nghe manh mối đó. Lưu Quốc Hoa biết, anh ta cũng liên tưởng đến.

“Bọn tôi chuẩn bị đến cục cảnh sát nhận được báo án lần đó điều tra xem người hủy báo án là ai. Mới ba năm, chắc chắn hồ sơ vẫn còn ghi chép.” Anh ta nói.

Vụ án đã trở nên rõ ràng hơn, có phương hướng để đào sâu thêm. Lưu Quốc Hoa nói xong liền đi sắp xếp người. Thẩm Quyến cũng không quấy rầy bọn họ nữa.

“Chị mệt chưa?” Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến với ánh mắt quan tâm, hỏi.

Mọi người đều đang bận, không ai chú ý bên này. Thẩm Quyến đáp: “Không mệt. Em thì sao?” So với bản thân thì cô càng lo lắng cho tình huống của Tiểu Ca, “Em có khó chịu chỗ nào không?”

Nếu bị hút vào Phật dưỡng hồn, vậy nghĩa là hồn thể của Tiểu Ca từng bị thương nặng. Mới hơn một tháng, em đã hoàn toàn hồi phục rồi sao?

Cố Thụ Ca mỉm cười: “Em khỏe lắm rồi, thậm chí còn khỏe hơn lúc trước. Phật dưỡng hồn rất lợi hại.” Cô dừng một lúc, lại thoáng đắc ý, “Không ai đuổi em đi được.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Quyến cũng an tâm phần nào.

Tuy đã nói mình không mệt nhưng Cố Thụ Ca vẫn muốn cô đi nghỉ ngơi. Vì thế, dùng cơm trưa xong, Thẩm Quyến liền ngủ trưa ở ngay khách sạn.

Cố Thụ Ca lượn tới lượn lui một lúc, sau đó bay đến bên cạnh Thẩm Quyến. Đến gần chị, muốn ôm chị, nhưng lại không thể, Cố Thụ Ca lập tức tỏ ra cáu giận. Thẩm Quyến an ủi mấy câu cũng chẳng cải thiện được chút nào. Cố Thụ Ca ấm ức nhìn Thẩm Quyến: “Sau này phải bù lại hết những gì giờ không làm được.”

Thẩm Quyến cười cười, đồng ý. Cô nhắm mắt, trong lòng lại không còn sự vui sướng cùng thỏa mãn như khi Tiểu Ca vừa trở về tối qua. Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng Tiểu Ca đang nằm ngay cạnh bên nhưng cô vẫn cảm nhận được sự cô độc ăn mòn đến tận xương tủy.

“Tiểu Ca.” Cô thầm gọi trong lòng. Cảm giác cô độc dường như càng dày vò hơn nữa.

_____________

Đã nói là một chục chương lận...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.