Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 71




BÍ MẬT - CHƯƠNG 71

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Cố Thụ Ca xuất hiện quá đột nhiên, Thẩm Quyến thậm chí không biết cô nàng đến đây lúc nào.

Cố Thụ Ca đứng cách mặt sau sô pha ba bước, mặt đầy mờ mịt cùng khó tin. Ánh mắt cô trước sau vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Quyến. Thấy Thẩm Quyến xoay người, cô lại lui về sau một bước, có vẻ ngây ngốc, ánh mắt nhìn Thẩm Quyến cũng hiện rõ nỗi sợ hãi.

"Thẩm Quyến." Cố Thụ Ca gọi một tiếng, rồi yên lặng, cũng không tiến lên. Khóe môi cô mím thật chặt, ánh nhìn lại như bị hút lấy, vẫn dừng trên người Thẩm Quyến.

Tất cả lực chú ý của Thẩm Quyến đều tụ vào Cố Thụ Ca, lòng đầy ngập ý niệm em đã trở lại. Cô rảo bước, đi đến trước mặt đối phương.

Ánh mắt Cố Thụ Ca di chuyển theo từng bước chân Thẩm Quyến, mãi đến khi người dừng trước mặt. Cố Thụ Ca có vẻ rất căng thẳng, trong mắt thoáng vẻ nhút nhát, rồi lại nhìn Thẩm Quyến chăm chăm.

Thẩm Quyến quan sát cô nàng trước mắt thật kĩ. Trong đầu, trong mắt cô chỉ có mỗi Cố Thụ Ca. Cô nhìn thật lâu, rồi như sực nhớ ra điều gì, lại vội đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, xem xét liệu cô nàng có bị thương ở đâu hay không. Cẩn thận quan sát vài lần, Thẩm Quyến mới xác định hồn thể Cố Thụ Ca rất khỏe mạnh, thoạt trông cũng không bị trong suốt mà ngược lại, dường như còn rõ ràng hơn lúc trước khi trúng đạn. Cô yên tâm, dịu giọng hỏi: "Em có khó chịu chỗ nào không?"

Cố Thụ Ca ngơ ngác nhìn Thẩm Quyến, rồi lắc đầu.

Mắt Thẩm Quyến rưng rưng ngấn lệ. Cô vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt tiểu quỷ. Khi đầu ngón tay áp đến gần má, cô mới nhớ ra mình không thể chạm được. Thẩm Quyến rụt tay, nhìn Cố Thụ Ca, giọng khẽ run: "Em làm chị sợ muốn chết."

Cố Thụ Ca xin lỗi theo bản năng: "Xin lỗi chị." Cô cúi đầu, trông rất áy náy.

Thẩm Quyến lại lắc đầu thật khẽ, vẫn nhìn chăm chú vào cô nàng, không hề chớp mắt. Tình yêu và sự trân trọng trong ánh nhìn như muốn tràn lan.

Cố Thụ Ca vội ngẩng mặt nhìn lướt ngang Thẩm Quyến một cái, lại cúi gằm.

Đến lúc này, Thẩm Quyến mới phát hiện cảm xúc của Tiểu Ca không đúng lắm. Trông em có vẻ sợ hãi. Là gặp phải chuyện gì trong Phật dưỡng hồn sao? Thẩm Quyến quan tâm hỏi: "Sao vậy em? Sợ à?"

Cố Thụ Ca lắc đầu. Cô nhìn Thẩm Quyến, rồi như gom hết dũng khí mới thử thăm dò gọi một tiếng: "Chị?"

"Chị đây." Thẩm Quyến đáp.

Mắt Cố Thụ Ca thoáng hiện ý cười. Cô thả lỏng thân thể, trông vô cùng vui vẻ, an tâm. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, nụ cười cô lại nhạt đi. Nhìn Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca chau mày, đau lòng nói: "Sao chị lại gầy như vậy?"

Chị vốn dĩ đã mảnh khảnh, nhưng giờ thoạt trông lại càng mỏng manh, hệt một tờ giấy, dường như có thể bị thổi tan bất kì lúc nào.

Thẩm Quyến cũng biết mình gầy. Cô không muốn Cố Thụ Ca lo lắng, còn an ủi ngược lại: "Không sao. Tẩm bổ một chút sẽ về lại thôi."

"Phải bổ bao lâu cơ chứ?" Cố Thụ Ca ảo não nói. Thẩm Quyến vẫn nhìn chăm chú cô nàng với ý cười. Đối diện ánh mắt dịu dàng như nước ấy, Cố Thụ Ca không thể không rụt người, rồi lại cố chấp mà không chịu dời mắt. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, vẻ mặt Cố Thụ Ca cũng trở nên nghiêm túc. Cô nói: "Sau này đến lượt em chăm sóc chị."

Thẩm Quyến cam chịu cười cười: "Được." Song, trong lòng cô lại nghĩ là chị chăm sóc em mới phải.

Nghe Thẩm Quyến đồng ý, Cố Thụ Ca cười cong mi.

Hai người ngồi xuống.

Căn hộ này đã được thu dọn gần xong. Kế hoạch ban đầu của Thẩm Quyến là sắp xếp di vật rồi chuyển sang khách sạn ở cùng những nhân viên điều tra, như vậy cũng dễ bề tìm hiểu vụ án hơn. Nhưng đến khi thu dọn rồi, cô lại không nỡ rời đi.

Đây là nơi Cố Thụ Ca đã sống bốn năm, đâu đâu cũng vương lại dấu vết của em.

Vì thế, cô chừa lại phòng khách và phòng ngủ, lấy những vật phẩm thường dùng rồi vào ở.

Ánh đèn rất sáng, chiếu rọi trong phòng khách chẳng khác nào ban ngày.

"Thời gian này em ở trong Phật dưỡng hồn sao?" Thẩm Quyến hỏi. Đó là suy đoán của cô, nhưng vẫn muốn xác định một chút.

Cố Thụ Ca gật đầu, nhưng giọng điệu lại không mấy gì chắc chắn. Cô phỏng đoán: "Hẳn là vậy. Ý thức của em vẫn cứ lúc tỉnh lúc mê, có thể cảm nhận được mình đang ở một nơi tối tăm, không có lấy một tia sáng, nhưng nhiệt độ lại rất thích hợp." Quỷ là không có xúc giác. Nhưng cô ở nơi tối tăm ấy lại cảm nhận được một bầu không khí mềm dịu mà thoải mái, êm ái bao lấy cô, khiến hồn thể cô cảm thấy rất dễ chịu. Đặc biệt là lúc sau này, cảm giác giống như còn trong bụng mẹ, được cẩn thận chở che, bao bọc. Hồn thể của cô cũng ngày một vững chắc.

Cố Thụ Ca nói hết một lượt những cảm thụ ấy. Thẩm Quyến nghe đến cảm giác lúc sau, phỏng đoán hẳn là hiệu quả khi máu thấm vào.

"Sau nữa thì em tỉnh lại, mở mắt nhìn chung quanh đều là bóng tối. Em nghĩ trong lòng, mình muốn thấy Thẩm Quyến, thế là em xuất hiện ở đây. Chị ngồi ngay trước mặt, đưa lưng về phía em." Cố Thụ Ca nói.

Thẩm Quyến nghe xong, tưởng tượng một chút cảnh ấy, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, thầm nghĩ thảo nào vừa rồi khi nhìn đến Tiểu Ca, em trông có vẻ ngốc ngốc. Cô nghĩ vậy, rồi lại thấy Cố Thụ Ca ngoan ngoãn nhìn sang, chờ cô nói chuyện. Trái tim Thẩm Quyến lập tức mềm nhũn.

Về là tốt rồi, cô nghĩ. Chỉ cần Tiểu Ca có thể trở về thì sao cũng được.

"Chị thật sự quá gầy, sắc mặt cũng không được tốt." Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến một lúc, rồi lại nhịn không được cất giọng hỏi, "Chị không chăm sóc tốt cho bản thân đúng không?"

Nghe Cố Thụ Ca hỏi vậy, Thẩm Quyến biết ngay cô nàng ở trong khối ngọc là không cảm nhận được chuyện gì xảy ra bên ngoài. Cô thầm cảm thấy may mắn. Như vậy cũng tốt, bằng không Tiểu Ca ở bên trong, thấy cảm xúc cô mất khống chế, thấy cô vì em biến mất mà chẳng màng ăn uống, ngủ nghê thì sẽ tuyệt vọng, buồn khổ đến nhường nào?

Thẩm Quyến uyển chuyển nói: "Chỉ là ăn uống không được tốt, ngủ cũng không nhiều lắm thôi."

Cố Thụ Ca chau mày nhìn. Thẩm Quyến để mặc cô nàng quan sát mình, vẻ mặt thản nhiên. Cố Thụ Ca nhìn một lúc lâu mới nói: "Nói dối."

Cô nàng không tin. Thẩm Quyến đành an ủi: "Đều qua hết rồi."

Những lời này khiến màu mắt Cố Thụ Ca trở nên sâu thẳm. Cô nhìn Thẩm Quyến, rồi gật đầu: "Đúng vậy, đều qua hết rồi. Từ giờ trở đi là em chăm sóc chị."

Đây là lần thứ hai trong đêm Cố Thụ Ca nhấn mạnh sẽ là mình chăm sóc cho Thẩm Quyến. Không đợi Thẩm Quyến kịp cất lời, Cố Thụ Ca đã nói tiếp: "Nên ngủ."

Không còn sớm nữa. Kim giờ trên đồng hồ treo tường đã chỉ hướng số mười một. Cố Thụ Ca nói xong liền nhìn Thẩm Quyến, ánh mắt nghiêm túc như đang giám sát.

Thẩm Quyến thật ra vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, chỉ là Cố Thụ Ca kiên trì, cô cũng không phản đối.

Hai người cùng đi đến phòng ngủ. Thẩm Quyến rửa mặt, Cố Thụ Ca ở lại bên ngoài. Rửa mặt xong bước ra, Thẩm Quyến liền nhìn đến tiểu quỷ lượn lờ tới lui, quan sát căn phòng ngủ này. Ánh mắt em có vẻ rất xa lạ, tựa như lần đầu tiên đến nơi đây.

Đáy lòng Thẩm Quyến nhen nhóm một nỗi nghi hoặc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, nháy mắt đã biến mất. Cô hỏi: "Không quen sao em?" Cô đã dọn không ít đồ nhưng phòng ngủ vẫn chưa đụng, còn giữ nguyên trạng.

Nói đoạn, cô ngồi xuống giường. Cố Thụ Ca lướt đến ngồi bên cạnh, nhìn chung quanh, sắc mặt có phần nhạt nhẽo: "Đã lâu không về. Tuy vẫn vậy nhưng lại có cảm giác như không quen."

Thẩm Quyến nghĩ, đó hẳn là cảm giác như đã trải qua mấy đời. Rất nhiều người sau khi kinh qua biến cố lớn, trở lại chốn cũ đều sẽ có cảm giác ấy.

Vừa nghĩ vậy, cô lại càng đau lòng Cố Thụ Ca, càng muốn dồn hết toàn bộ yêu thương cho em, để những thương tổn em chịu có thể phai nhạt đi.

Cố Thụ Ca nói xong lại không mấy gì thương cảm, chỉ tiếp tục thúc giục Thẩm Quyến mau ngủ. Thẩm Quyến không chịu nổi cô nàng lải nhải, đành phải nằm xuống, khép mắt lại. Cố Thụ Ca cũng nằm ngay bên cạnh.

Thẩm Quyến ngủ không quá yên ổn, mỗi hơn mười phút sẽ tỉnh lại một lần, quay đầu tìm Cố Thụ Ca, xác định em vẫn còn bên mới có thể tiếp tục chợp mắt. Cô sợ Cố Thụ Ca lại biến mất, sớm mai tỉnh dậy mới phát hiện tất cả chỉ là một giấc chiêm bao.

Đến rạng sáng, Thẩm Quyến lại giật mình một lần nữa. Khi quay sang tìm người, Cố Thụ Ca nói: "Chị, chị an tâm ngủ đi, em sẽ không biến mất."

Thẩm Quyến mơ mơ màng màng. Có lẽ vì đang nửa mộng nửa tỉnh nên cô không cách nào tiếp tục tỏ vẻ mạnh mẽ, kiên cường mà để sự yếu đuối bại lộ trong bóng đêm.

"Rất nhiều người nói chị điên." Ánh mắt nhập nhèm của Thẩm Quyến bình tĩnh hệt như mặt hồ lặng im không chút sóng gợn, "Nếu ngày mai tỉnh lại, em thật sự không còn, chị chắc cũng sẽ nghĩ mình điên rồi. Thật ra em đã đi từ vụ tai nạn giao thông, tất cả những chuyện sau đó đều là ảo giác chị tưởng tượng ra vì quá luyến tiếc em mà thôi. Nhưng nếu em thật sự không còn, vậy thì điên đối với chị mà nói hẳn cũng là chuyện tốt."

Cố Thụ Ca im lặng.

Thẩm Quyến cũng nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Trản đèn đầu giường chiếu rọi, gương mặt Thẩm Quyến trong ánh đèn tranh tối tranh sáng có vẻ yếu ớt mong manh, lại mang sự dịu dàng có thể hòa tan cả Cố Thụ Ca. Tay Thẩm Quyến đặt bên người, miệng vết thương trên ngón tay đã được băng bó. Cố Thụ Ca nhìn ngón tay ấy, đoán chị nhất định là đã lấy máu. Vậy nên hồn thể cô mới có thể hội tụ trong Phật dưỡng hồn nhanh như vậy. Là Thẩm Quyến dùng máu an dưỡng cô.

Cố Thụ Ca ngồi dậy, vẫn nhìn Thẩm Quyến chăm chú. Ánh mắt cô dừng trên mái tóc chị, mắt lộ sự mê luyến. Cô cúi sát người, khép mắt, tăng nhẹ nhịp thở, muốn ngửi mùi hương trên người chị.

Tiếc là quỷ thì không có khứu giác.

Cố Thụ Ca lại mở mắt, tiếc nuối vô cùng. Ánh nhìn của cô mềm mại, tựa một bàn tay hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve Thẩm Quyến. Đầu tiên là tóc, tiếp đến là trán, rồi đến mắt, mũi, miệng.

Thẩm Quyến thật xinh đẹp, cô nghĩ. Rồi lòng cũng dâng lên niềm tự hào. Người đẹp như vậy, tốt như vậy, là của cô.

Cố Thụ Ca cong khóe môi: "Chị không có điên. Bọn họ nói bậy. Chị yên tâm, chờ chị tỉnh lại, em vẫn sẽ còn đây. Sau này cũng luôn còn đây." Vẻ mặt cô trở nên nhu hòa, nhưng chỉ nửa khắc sau đã chuyển sang lo lắng: "Chị phải mau mau bồi bổ thân thể. Thời gian này đừng lấy máu nữa. Ít nhất cũng phải chờ đến khi bác sĩ khẳng định thân thể chị đã khôi phục về mức độ khỏe mạnh mới được."

Cho dù không biết bác sĩ đánh giá tình trạng thân thể Thẩm Quyến hiện tại thế nào nhưng Cố Thụ Ca cũng biết tuyệt đối cách hai chữ khỏe mạnh rất xa.

Cô nói chuyện, giọng rất khẽ, chỉ khi tiến sát đến bên khóe môi mới có thể nghe rõ cô đang nói gì.

Hai mắt Thẩm Quyến khép kín, giữa mày hơi chau, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Thẩm Quyến ngủ thật sự rất sâu. Cố Thụ Ca mong lần này chị có thể ngủ đến hừng đông, đừng bừng tỉnh nữa. Ánh mắt cô dừng trên môi Thẩm Quyến. Môi chị hơi khô, có vẻ rất tiều tụy.

Rồi cô nhắm mắt, nhằm hướng đôi môi ấy, hôn xuống.

____________

Một chương mà nhìn qua nhìn lại nhìn tám trăm lần =="


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.