Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 55




BÍ MẬT - CHƯƠNG 55

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Thẩm Quyến không chú ý đến vẻ ám chỉ của Cố Thụ Ca. Vừa nghe cô nàng nói mình có thực thể, cô lập tức tận dụng thời gian, nắm lấy tay Cố Thụ Ca mà véo véo, lại nhìn nhìn.

Màu da của quỷ hơi ánh sắc xanh trắng. Ngón tay khi xoa nắn vẫn mềm, nhưng lại lành lạnh như mang theo âm khí tựa hàn băng.

Thẩm Quyến thoáng đau buồn. Tiểu Ca khi còn sống thì thể chất rất tốt, tay lúc nào cũng nóng hầm hập. Ngày đông, em sẽ nắm lấy tay cô mà ủ ấm, còn cười nói: “Em sưởi ấm cho chị.”

Cố Thụ Ca còn đang lí nhí ám chỉ: “Chúng ta… chúng ta…” Mau thơm đi chớ, thời gian không nhiều đâu, thực thể biến mất là nghỉ thơm đó.

“Em lạnh không?” Thẩm Quyến hỏi.

Cố Thụ Ca vẫn đeo bám không tha mà nhìn chằm chằm vào môi Thẩm Quyến, lơ đễnh trả lời: “Không lạnh. Quỷ sẽ không lạnh. Những lúc không có thực thể, không quệt máu thì em cũng không có xúc giác và khứu giác.”

Nóng ruột quá. Thực thể chắc sắp biến mất rồi.

Cố Thụ Ca vội bổ sung: “Giờ có thực thể, cảm giác được.”

Dứt lời, cô lại khẽ nhấp môi dưới, vẫn nhìn đăm đăm vào cánh môi Thẩm Quyến, mong chị có thể phát hiện ý đồ của mình. Cô muốn thơm thơm.

Thẩm Quyến cuối cùng cũng nhận ra sự ám chỉ táo bạo, lộ liễu ấy. Cô khẽ cười, nói: “Thời gian không còn nhiều lắm.”

Cố Thụ Ca gật đầu. Thẩm Quyến vẫn giữ một bàn tay nắm lấy Cố Thụ Ca, tay còn lại khẽ ấn sau gáy cô nàng. Cố Thụ Ca hiểu ý khép mắt lại.

Trong khoảnh khắc chạm vào môi Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca nghĩ thực thể hẳn là giả, cô hiện tại đang dùng linh hồn để hôn môi với chị. Nếu không tại sao lại hồi hộp, bồn chồn đến thế? Cô cảm giác được bờ môi mềm mại, cảm giác được hơi thở thanh lãnh, cảm giác được sự săn sóc, dịu dàng từ Thẩm Quyến. Cảm giác được chị là của cô, chị nguyện ý giao phó bản thân vào tay cô.

Nhất thời, sự êm dịu khi nếm nhẹ, thử nông trở nên đặc biệt kích thích. Cố Thụ Ca bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn. Cô ôm eo Thẩm Quyến, nghe theo bản năng mà công phá môi răng, thâm nhập khoang miệng.

Hơi thở Thẩm Quyến trở nên hỗn loạn, bàn tay túm lấy Cố Thụ Ca cũng càng siết chặt.

Đây là đang khen cô làm tốt sao? Cố Thụ Ca nảy sinh ý niệm như vậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ý niệm ấy đã bị quẳng ra sau đầu giữa sự gắn bó giao hòa giữa răng môi.

Sắp phải biến mất rồi. Cả hai đều nghĩ như vậy. Cho nên nụ hôn lại càng trở nên uyển chuyển, triền miên, mang theo tình nồng ly biệt lưu luyến không thôi.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Quyến cảm giác được người nọ biến mất. Cô mở mắt. Cố Thụ Ca cũng mở mắt. Ánh nhìn hai người đều long lanh hơi nước. Khóe mắt Thẩm Quyến ửng hồng, toát lên vẻ mị hoặc lại nhàn nhã. Cố Thụ Ca nhìn đến ngây người. Cô vươn tay toan vuốt lên khóe mi Thẩm Quyến, nhưng tay lại xuyên qua.

Thực thể đã biến mất.

Thẩm Quyến hơi rũ mắt, kéo tờ khăn giấy xoa môi, sau nói một câu: “Son lem rồi.” Giọng chị hơi khàn, khiến Cố Thụ Ca nhớ đến tư vị vừa rồi, vừa lưu luyến lại ngượng ngùng.

Thẩm Quyến nói xong, liếc nhìn môi Cố Thụ Ca. Thấy môi cô nàng vẫn sạch sẽ, không bị dây son, cô cười cười. Nếu dính thì thật sự phiền toái, Tiểu Ca phải mang theo vết son của cô mãi đến khi có thực thể lần thứ tư. Nhưng nghĩ đến cảnh môi Cố Thụ Ca còn vương mãi hơi thở và hương vị của mình, Thẩm Quyến lại cảm thấy lồng ngực nóng rực. Tiểu quỷ còn đang ngơ ngẩn ngắm nhìn. Nhìn một chốc, cô nàng lại vươn tay bụm mặt.

Mặt quá nóng.

Chính Cố Thụ Ca cũng không thể phân rõ rốt cuộc là nóng thật hay chỉ là thói quen còn giữ lại lúc làm người. Bụm một chốc, cô phát hiện dường như hai tai cũng đỏ lên theo. Cố Thụ Ca đành phải xoay người, yên lặng đưa lưng về phía Thẩm Quyến, sợ chị thấy lại trêu.

Tiểu quỷ đột nhiên bụm mặt quay đi.

“Tiểu Ca.” Thẩm Quyến gọi.

Gọi một tiếng, tiểu quỷ chưa phản ứng mà bản thân Thẩm Quyến đã vì hai chữ đó mà cảm thấy trái tim ấm đến không cách nào tưởng tượng.

“Tiểu Ca.” Cô lại gọi.

“Ưm.” Cố Thụ Ca cúi đầu. Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng đỏ. Trên môi dường như còn lưu lại sự mềm mại của Thẩm Quyến. Trong đầu ngập tràn hình ảnh chị vừa nhắm mắt thơm mình ban nãy.

Hết lần này đến lần khác. Cố Thụ Ca bỗng dưng nhớ đến lời ác niệm từng nói. Cô hoảng sợ, vội lắc đầu, không dám nghĩ sâu.

“Em không để ý tới chị sao?” Thấy Cố Thụ Ca trước sau vẫn không đáp lại, Thẩm Quyến thoáng bất đắc dĩ hỏi.

Cố Thụ Ca vội đáp: “Để ý. Thích chị.” Nhưng vẫn không dám xoay người. Lát sau, cô hỏi: “Ngộ nhỡ em sinh ra ma chướng thì phải làm sao?”

Thẩm Quyến không khỏi cười: “Sao lại có ma chướng?”

Cố Thụ Ca không nói.

Hai người các cô đã từng ở Tàng Kinh Các năm ngày, cũng biết không ít từ ngữ của Phật môn. Cô biết Phật môn là không thể có chấp niệm. Bởi vì chấp niệm sinh mê muội, mê muội sinh ma chướng. Mà đã sinh ma chướng thì khó có thể chứng được đại đạo.

“Sao lại có ma chướng?” Thẩm Quyến hỏi lại lần nữa với bóng lưng Cố Thụ Ca.

Cố Thụ Ca cúi đầu, mặt nóng bừng, tim nóng bừng, cả hồn thể đều nóng bừng. Cô nhẹ giọng nói một câu: “Em thật sự u mê chị quá.”

Thẩm Quyến không muốn chỉ có thể nhìn đến bóng lưng Cố Thụ Ca. Cô muốn thấy vẻ mặt em, bèn chuyển sang đứng trước người.

Phát hiện Thẩm Quyến đổi chỗ, Cố Thụ Ca lập tức căng thẳng không thôi, nhưng cô lại không dám ngoảnh đi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chị.

“Mê thế nào?” Nhìn Cố Thụ Ca, Thẩm Quyến dịu giọng hỏi.

Cố Thụ Ca ngượng ngùng không dám nói.

Thẩm Quyến cứ nhìn như vậy, lẳng lặng chờ đợi.

Trốn là trốn không thoát rồi, Cố Thụ Ca đành phải nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong lòng: “Muốn luôn ở bên nhau. Muốn được nhìn đến chị mỗi phút mỗi giây. Muốn thơm thơm mỗi ngày, muốn ôm ngủ mỗi đêm. Muốn trời lạnh có thể sưởi ấm cho nhau, trời nóng đưa chị đi nghỉ mát. Muốn năm mươi năm sau, em vẫn còn ở bên cạnh chị.”

Nói xong, cô lại cảm thấy ngôn từ của mình thật sự quá nghèo nàn. Cô còn u mê Thẩm Quyến hơn cả những gì có thể diễn đạt.

Sương mù trắng xóa giăng đầy ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu qua lớp kính, tạo cảm giác ấm áp giữa ngày đông. Thẩm Quyến nhìn gương mặt xanh trắng, trong suốt của tiểu quỷ, bỗng dưng lại nghĩ có những lời này của Tiểu Ca, dù các cô không thể thành công, cuối cùng em vẫn phải xuống suối vàng, vào luân hồi, bỏ cô mà đi thì cô hẳn cũng có thể gắng gượng qua cả đời này, chờ đến lần tương phùng tiếp sau ở một cuộc đời khác.

Cố Thụ Ca không biết suy nghĩ của Thẩm Quyến, cảm thấy lời mình nói thật quá xấu hổ, vội ngó chung quanh mà chuyển đề tài: “Mình xem TV đi. Lâu lắm rồi em không xem TV.”

Vừa nói vậy, cẩn thận ngẫm lại đúng là không nhớ nổi lần trước cô xem TV là khi nào.

Thẩm Quyến biết cô nàng ngượng ngùng, bèn tiện tay ấn mở TV, chuyển đến kênh tin tức.

Cố Thụ Ca đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nếu em có thực thể thì người khác thấy em có phải sẽ sợ hãi không?”

Cố Thụ Ca chết đi sống lại. Ngoại trừ Thẩm Quyến ra thì chắc chắn ai cũng sẽ sợ. Vấn đề này, Thẩm Quyến còn chưa tính đến. Dù sao chuyện thực thể vẫn còn lỡ dở, đâu đã nghĩ xa như vậy. Cố Thụ Ca nhắc đến, cô cũng theo đó mà suy xét một chút.

“Nói không chừng trên thế giới thật sự có hai người giống hệt nhau thì sao? Em lấy cái tên khác. Chúng ta làm lí lịch mới. Người khác thấy thì mới đầu có thể hơi kinh ngạc nhưng dần dần chắc chắn cũng sẽ quen.”

Cố Thụ Ca thấy rất có lí. Dù sao chuyện kì quái cỡ nào cũng có, hai người trông giống hệt nhau cũng rất bình thường. Nhưng rồi cô lại cảm thấy không quá đúng, cứ lấn cấn chỗ nào, vì thế lại nói: “Phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? Phẫu thuật thẩm mỹ rồi sẽ không còn giống hệt nữa.”

Thẩm Quyến chau mày: “Không cần thiết. Cùng lắm thì mình di dân, đến một nơi không ai biết mặt.”

Đề nghị này rất tốt. Đến một nơi không ai biết mặt các cô mà bắt đầu lại từ đầu, tựa như một cuộc đời mới. Nơi đó tốt nhất là có khí hậu ôn hòa, phong cảnh tươi đẹp, cũng không cần quá mức phồn hoa, chỉ cần dễ sống là được. Thẩm Quyến có thể làm một số chuyện chị yêu thích. Cô cũng có thể tiếp tục nghiên cứu của bản thân.

Thật sự rất tuyệt. Nhưng Cố Thụ Ca lại phùng má, nói với vẻ không quá vui: “Sao chị phản đối chuyện phẫu thuật thẩm mỹ? Chị chỉ thích vỏ ngoài của em thôi à? Không phải nên thích cả linh hồn thú vị trong em sao?”

Thẩm Quyến mờ mịt: “?”

Cố Thụ Ca còn đang định tiếp tục chất vấn thì ánh mắt vô tình đảo qua màn hình TV, lập tức dừng lại.

Trên màn hình là ảnh thẻ của một cô gái. Người nọ mặc áo sơ mi trắng, tóc cột đuôi ngựa, ánh mắt có thần, khóe môi mỉm cười, có má lúm đồng tiền tự nhiên. Là một cô nàng rất hoạt bát, đáng yêu.

Thẩm Quyến còn chưa kịp phản ứng lại từ câu nói vừa nãy đã thấy Cố Thụ Ca yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình. Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Tiểu Ca đừng nghĩ cô không thích linh hồn thú vị trong em là được rồi.

“Cô gái này, em từng gặp qua.” Cố Thụ Ca nhìn tấm ảnh thẻ, nói.

“Du học sinh người Trung Quốc Trang Phách mất tích từ ngày mười bảy tháng mười một đến nay. Đã một tháng rưỡi trôi qua, cha mẹ cô đi từ quê nhà đến Anh…” MC trên bản tin nói.

“Một tháng rưỡi…” Cố Thụ Ca thấp giọng lặp lại lần nữa, rồi bất chợt nói, “Không đúng nha. Em hẳn đã gặp cô ta vào trung tuần tháng mười hai.”

“Trung tuần tháng mười hai?” Thẩm Quyến hỏi, “Cụ thể là khi nào? Em ngẫm lại xem.”

Cố Thụ Ca nghĩ không ra. Thẩm Quyến bèn giúp cô nàng nhớ lại: “Em gặp cô ta ở nơi nào? Vì sao em lại đến đó? Là đi làm cái gì?”

“Em gặp cô ta bên ngoài một siêu thị cách trường học không xa. Lúc đó em đi…” Cố Thụ Ca hồi tưởng, “Em đi mua một ít đồ dùng hàng ngày. Đúng rồi, là thứ bảy. Thứ bảy mỗi tuần em đều mua đồ ăn bổ sung vào tủ lạnh và một ít đồ dùng hàng ngày.”

Thẩm Quyến cầm lấy điện thoại, tra được thứ bảy trung tuần tháng mười hai là ngày mười sáu.

Cố Thụ Ca lắc lắc đầu: “Không trễ tới vậy.” Mười sáu tháng mười hai thì cô đã quyết định sẽ về nước, cho nên không có đi siêu thị. Hẳn là thứ bảy tuần trước nữa, “Ngày chín tháng mười hai.”

“Cô ấy ăn mặc chắp vá, hớt ha hớt hải va vào người em. Em đỡ một phen rồi hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Cổ nói cần tiền, nói muốn về nhà nhưng không có tiền, hỏi mượn em bốn mươi bảng Anh. Em thấy cô ta tội nghiệp quá nên cho. Sau đó, cô ta túm lấy quần áo em, cảm ơn rối rít một lúc rồi đi.” Cố Thụ Ca nhớ lại cụ thể tình huống hôm ấy.

Hôm ấy, cô làm việc tốt. Ở hiền thì gặp lành, đêm đó cô tham gia tiệc tối học thuật, gặp được bạn cũ, từ đó biết chuyện màn hình điện thoại Thẩm Quyến là ảnh chụp của mình. Nếu không có cơ hội đó, chỉ sợ cô còn phải đắn đo, dây dưa một thời gian dài, giờ cũng không thể xác định quan hệ với Thẩm Quyến.

_____________

Giờ tới Tết hơi chập chờn nha quý dị. Tại toi đang sấp mặt...

Với cả heo thì ngủ sớm nữa để thoi ăn Tết dới cái mặt như ề cơm cháy 🥺🥺


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.