Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 84: Chờ đợi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Đập vào ánh mắt anh là tiêu đề: “Ngày mốt, tôi sẽ đi xem mắt mối tình đầu của mình, nam thần mà tôi thầm yêu suốt 13 năm…”

Dòng tiêu đề này làm Phó Thời Xuyên sửng sốt.

Sau đó giây tiếp theo, trái tim anh bắt đầu loạn nhịp.

Cứ như là định mệnh, anh vội vàng, thậm chí là hoảng loạn bấm vào dòng chữ bên dưới để đọc bài viết.

Càng đọc, tay anh càng run.

Cái này… Trên đó viết…

Không chờ anh xem xong, anh để điện thoại lại vào tai, khàn giọng hỏi: “Đây là gì? Ông gửi tôi cái gì đây… Có ý gì?!”

“Ông không lên mạng nên không biết đây chính là bài đăng hot nhất cả douban dạo gần đây. Nửa đêm hôm trước, bỗng nhiên nó bị đào ra, hóa ra tác giả của nó chính là cô Quan Quan nổi tiếng.” Lạc Ninh nói, “Còn người đàn ông cô ấy yêu thầm 13 năm được viết trong bài là ai, tôi nghĩ không cần tôi nói thêm nhỉ?”

Đương nhiên.

Đến cả Lạc Ninh liếc mắt một cái đã biết người mà bài đăng đó nhắc tới là ai, Phó Thời Xuyên là đương sự càng hiểu rõ hơn!

Anh đứng im ở đấy, cả người như bị cái gì đó đập vào làm anh mãi không lấy lại được tinh thần.

Một lúc lâu sau, Phó Thời Xuyên bỗng nâng tay trái lên. Anh vẫn đang nắm chiếc máy bay giấy màu đỏ trong tay.

Anh lặp lại việc mình từng làm trong quá khứ, từ từ mở chiếc máy bay ra.

Lúc nãy, anh vẫn còn rất nhiều nghi vấn trong lòng, đến khi đọc được bài kia, tất cả những nghi vấn đều được giải đáp.

Anh nhớ lại nội dung của các bài đăng, trong đầu cũng nhớ lại rất nhiều hình ảnh.

Căn phòng tân hôn nhộn nhịp, gương mặt ửng đỏ của cô gái vướng tơ hồng cùng đôi mắt sáng đến kỳ lạ của cô; trong đêm trừ tịch, cô quay đầu lại, cười chúc anh năm mới vui vẻ; ở quán đồ Nhật, cô lắc điện thoại, tinh nghịch hỏi anh có thể trao đổi phương thức liên lạc với nhau hơn; cả ở phòng khách nhà cô, cô vươn tay với anh, nói: “Bây giờ có thể chào đón tôi không, anh hàng xóm?”

Những thứ anh vốn chỉ coi rằng đó là việc nhỏ không đáng nhắc đến lại là từng bước, từng bước cô đi để tới gần anh hơn.

Cuối cùng tất cả hình ảnh đều quay về hôm ở Thâm Hải, cô đứng trước cửa thủy tinh, đằng sau là ánh đèn sáng rực của cả thành phố. Cô nói với anh: “Người ấy là một giấc mộng thanh xuân không thể thành hiện thực của tôi. Cũng là một giấc mộng vĩnh hằng của cuộc đời tôi.”

Lúc ấy, anh tưởng cô đang nói về người khác. Nhưng hóa ra ngoài đó lại là anh.

Hóa ra suy đoán của anh là thật.

Anh chính là ‘Tạ Thành Văn’.

Một niềm vui sướng như điên bùng lên trong lòng anh, nhưng giây tiếp theo, anh chợt nhận ra mình mới làm gì.

Anh chia tay cô. Anh bảo từ trước đến nay cô không hiểu anh. Thậm chí sau đó, khi cô gọi điện cho anh, anh không chỉ không bắt máy mà còn tắt máy.

Như từ trên trời rơi xuống dưới hầm băng, cả người anh lạnh buốt.

Phó Thời Xuyên ngây người ba giây, nói: “Tôi muốn gặp cô ấy. Giờ tôi về Bắc Kinh luôn đây! Tôi phải gặp cô ấy luôn!”

Lạc Ninh: “Đây cũng chính là một việc khác tôi muốn nói với ông. Giờ ông về cũng không gặp được cô ấy đâu.”

“Ông có ý gì?”

“Quan Oánh mất tích rồi.” Lạc Ninh nói, “Vừa mới hôm qua thôi. Sau khi cô ấy thấy mấy thứ trên mạng, cô ấy kích động đuổi mấy người bọn tôi ra ngoài. Bọn tôi định cho cô ấy không gian riêng để bình tĩnh lại nên không làm phiền. Kết quả tối sang nhà thì chẳng thấy người đâu. Chúng tôi không thấy cô ấy, gọi điện thì tắt máy, tới tận giờ vẫn chưa biết đi đâu.”

Quan Oánh không ở nhà thì đi đâu? Cô vẫn ở Bắc Kinh hay ở nơi khác?

“Tôi nói này, sao hai người có cái tật xấu giống nhau thế nhỉ, ai cũng chơi trò tắt máy rồi mất tích! Cả ông nữa, giờ ông đang ở đâu? Cô gái cấp dưới của ông bảo ông không về với họ, thế ông chạy tới chỗ nào rồi?”

Bọn họ giống nhau…

Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên nhớ lại ảo giác tối qua ở sân bay của mình.

Nếu đó không phải ảo giác của anh thì sao? Nếu đó là cô thật thì sao?

Giống như anh, sau khi có quá nhiều chuyện xảy ra, cô muốn quay về thành phố bắt đầu tất cả mọi chuyện để sắp xếp lại suy nghĩ của mình…

Anh lập tức hỏi: “Mấy ông hỏi người nhà cô ấy chưa? Có khi nào cô ấy về Giao Châu không?”

Lạc Ninh lại nói: “Hỏi rồi. Người đại diện của Quan Oánh cũng đoán vậy nên tối qua gọi điện cho mẹ cô ấy luôn để hỏi thử. Ai ngờ ba mẹ Quan Oánh đang đi du lịch ở Tân Cương, không có ai ở nhà. Nhưng nhà có gắn camera, vào xem thì phát hiện Quan Oánh không về.”

“Ông chắc không? Nhỡ đâu Quan Oánh không muốn gặp người khác nên bảo mẹ cô ấy lừa mọi người?”

“Tôi không nghĩ vậy. Trước đấy do cô chú ở nơi có tín hiệu không tốt nên không biết chuyện trên mạng, thấy bọn tôi gọi còn thấy khó hiểu, hỏi có phải có chuyện gì không. Bọn tôi không muốn bọn họ lo nên phải nói dối một lúc mới cho qua chuyện được.”

Nói rồi, Lạc Ninh thở dài, “Thật ra tôi thấy nếu Quan Oánh không muốn gặp người khác thật, hẳn là cô ấy sẽ không về nơi dễ đoán như vậy…”

Thế ư?

Phó Thời Xuyên mím chặt môi, một lát sau, bỗng nhiên anh nói: “Ông bảo Tây Tây gửi địa chỉ nhà Quan Oánh cho tôi, tôi qua kiểm tra thử.”

Lạc Ninh sửng sốt, “Ông đang bảo…”

“Đúng, tôi đang ở Giao Châu, tôi sẽ đi tìm cô ấy!”

Quả nhiên nhà Quan Oánh không có ai.

Tây Tây gửi địa chỉ nhà Quan Oánh cho Lạc Ninh, Lạc Ninh chuyển nó cho Phó Thời Xuyên. Phó Thời Xuyên đi tìm theo địa chỉ ấy, ấn chuông cửa hơn mười phút, đến mức cả cô hàng xóm đi ra rồi cũng vẫn chưa có ai ra mở cửa.

Anh hỏi thăm bảo vệ. Đây là khu chung cư cũ đã được xây 20 năm, bảo vệ biết hết người sống ở đây, nhất là người nổi tiếng như Quan Oánh. Phó Thời Xuyên vừa báo tên, bảo vệ đã biết. Người đó vừa uống trà vừa xua tay bảo mình không thấy, chẳng phải tác giả lớn ở Bắc Kinh kiếm tiền ư? Bình thường toàn Tết mới về được.

Trong lúc ấy, anh cũng gọi cho Quan Oánh rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đúng như Lạc Ninh nói, cô vẫn luôn tắt máy.

Phó Thời Xuyên nghe giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại, anh không khỏi nghĩ thầm: Có phải đây là báo ứng của anh vì tắt máy cô đêm đó?

Sau khi tiếng chuông báo bận vang lên thêm lần nữa, anh đứng dậy, nhìn đường phố đông đúc bên ngoài tiểu khu.

Giờ đã là 5 giờ chiều.

Từ sáng sớm đến giờ, anh vẫn luôn đứng ở cửa tiểu khu của cô chờ cô.

Vì nghĩ tối qua cô không về, nay có thể sẽ về nên anh vẫn luôn chờ ở đây. Mỗi lần có người xuất hiện, anh sẽ ngẩng đầu theo bản năng, trong lòng nghĩ đó có lẽ là cô. Nhưng cuối cùng anh đều chỉ nhận lại sự thất vọng.

Bảo vệ thấy anh đứng dậy, hỏi han anh: “Cậu nhóc à, cậu nên đi ăn chút gì đi, tôi thấy cậu cả ngày chưa ăn gì rồi, đừng để đói mà ngất ra đó! Nếu không thì cậu để lại tên với số điện thoại đi, tôi hứa với cậu bao giờ Tiểu Quan về, tôi sẽ bảo con bé để con bé gọi cho cậu!”

Đúng là cả ngày nay Phó Thời Xuyên chưa ăn gì. Không chỉ vậy, tối qua anh còn thức trắng đêm, anh nghĩ bảo vệ bị sắc mặt của anh dọa, sợ anh ngất ra đây. Nhưng anh không cố ý tự hành hạ bản thân mình, trước kia lúc trạng thái của anh bất ổn nhất, anh cũng từng như vậy. Ngủ không ngon, không thèm ăn, cứ như chẳng hề cảm nhận được cơn đói khát cùng sự mệt mỏi.

Nhưng bảo vệ nhắc anh, anh biết lúc này mình không thể ngã gục được. Vì thế anh gật đầu cảm ơn đối phương, sau đó đi vào một quán ở cạnh tiểu khu mua cơm nắm cùng que gạo nếp, sau khi làm nóng xong, anh yên lặng ăn nó.

Anh không để lại tên họ cùng số điện thoại cho bảo vệ, bởi anh cảm thấy dù bây giờ Quan Oánh thấy anh tìm cô, cô cũng sẽ không liên lạc với anh. Ngược lại, cô sẽ chỉ trốn xa hơn mà thôi.

Hơn nữa anh cũng cảm thấy cô sẽ không về nhà.

Lạc Ninh nói đúng. Nếu cô muốn tránh họ, cô sẽ không tới nơi dễ tìm như vậy!

Giao Châu lớn thế này, dù cô có về thật, cô cũng còn rất nhiều chỗ để đi.

Anh phải đi đâu tìm cô bây giờ?

Đến đây, anh mới phát hiện mình biết rất ít về cô. Từ trước đến nay, anh hoàn toàn không biết cô thích đi đâu, làm gì.

Từ từ, Phó Thời Xuyên chợt nghĩ tới. Nếu lý do Quan Oánh về đây giống anh, muốn sắp xếp lại suy nghĩ về đoạn tình cảm này, có khi nào cô sẽ tới những nơi có kỉ niệm của họ không?

Anh cố gắng nhớ lại địa điểm có trong bộ phim mình xem hôm qua. Là sân vận động của thành phố ư? Anh từng bất cẩn ném bóng vào cô ở đó khi cô đang nhìn lén anh chơi bóng. Hay là dưới tầng tiểu khu anh ở nhỉ? Cô từng ở đấy chờ anh về nhà rất nhiều lần.

Không, không phải. Nếu hỏi nơi nào có nhiều ký ức quan trọng nhất, có nhiều kỷ niệm nhất với họ thì chỉ có một nơi.

Trường THPT số 7.

Trường THPT số 7 của bọn họ.

Trong đầu anh hiện ra chiếc máy bay giấy vừa rồi cùng thiếu nữ ngồi bên sân thể dục thả máy bay. Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên ngồi ngay ngắn.

Trong lòng anh có dự cảm mãnh liệt, anh nghĩ có lẽ mình biết bây giờ cô đang ở đâu.

Quan Oánh ngồi trên khán đài.

Trước mắt cô là sân thể dục không người lúc chập tối. Cô ngồi ở đấy, ngơ ngác nhìn về trước một lúc lâu.

Trường vô cùng yên tĩnh. Vì sắp đón kỳ thi đại học vào ba ngày sau nên chiều nay, sau khi học hai tiết xong, trường đã cho cả trường nghỉ. Vì thế giờ phút này, gần như học sinh đã về hết rồi.

Lúc này, cô rất cần được yên tĩnh.

Quan Oánh lấy điện thoại trong túi ra. Màn hình đen ngòm. Từ hôm qua đến giờ, cô vẫn luôn để như vậy.

Cô đã không mở máy suốt một ngày một đêm qua.

Hôm qua, sau khi quyết định trốn, cô liền tắt máy của mình. Cứ như cô nghĩ làm vậy sẽ thoát khỏi sự ồn ào của thế giới bên ngoài, trốn vào nơi không ai thấy cô và làm phiền cô được.

Cô không biết bây giờ ở ngoài như nào, nhưng nghĩ là biết ngay chắc chắn tình hình trên mạng còn chưa ổn định, mà hẳn là Lạc Ninh với Tây Tây vẫn đang tìm cô khắp nơi.

Cô biết mình làm họ sốt ruột, nhưng không còn cách nào nữa. Để tránh cái khoảnh khắc đối mặt chật vật, khổ sở đó, cô chỉ có thể đưa ra lựa chọn này.

Nhưng cũng đúng nhờ một ngày một đêm trốn tránh này mà cô cảm thấy mình đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.

Trong đầu lại hiện lên cái đêm chia tay ấy, cô chìm trong sự đau khổ vô tận, hiểu rõ trong lòng Phó Thời Xuyên, mình chẳng đặc biệt hơn ai, cũng không thể làm anh tin tưởng mở cửa trái tim.

Khi đó cô còn thầm trách anh. Nhưng giờ nghĩ lại, anh có sai đâu?

Anh chỉ không thích cô đến vậy mà thôi.

Từ lúc bắt đầu, chẳng phải là cô cưỡng cầu đoạn tình cảm này sao? Đã vậy rồi thì mất anh không phải là chuyện rất bình thường ư?

Là cô bị khoảng thời gian ngọt ngào trước đó làm mụ mị đầu óc nên mới quên mất điều này.

Anh không yêu cô, anh không sai.

Còn việc tình cảm nhiều năm cô dành cho anh bị công khai… Quan Oánh ngước mắt, cô lại nhìn về sân thể dục trước mắt thêm một lần.

Không lâu trước kia, cô vừa cùng người khác ngồi ở đây. Chỉ là lúc đó cô vô cùng háo hức, muốn chờ sau khi viết kịch bản xong sẽ nói cho Phó Thời Xuyên biết bí mật lớn nhất mình giấu sâu trong lòng trong nhiều năm cho anh ở chỗ này, đặt dấu kết thúc viên mãn cho câu chuyện yêu thầm nhiều năm của mình.

Hiện tại, bí mật thật sự của cô được đưa ra ngoài ánh sáng là sau khi cô và anh chia tay nhau.

Cô vốn cảm thấy vận mệnh trêu ngươi, nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy có lẽ cho nó lộ ra ngoài cũng không phải là chuyện xấu.

Câu chuyện nào cũng phải có một kết thúc.

Như mối tình của cô và Phó Thời Xuyên đã làm cô hiểu ra rằng: Hai người vốn không dành cho nhau, dù có những khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi thì sau này cũng chỉ ngày càng xa nhau hơn mà thôi.

Mà câu chuyện yêu thầm dây dưa, ràng buộc cô nhiều năm đã được cả thiên hạ biết.

Nghĩ đến đây, Quan Oánh mở túi ra. Bên trong có một tập giấy màu đỏ trong cái túi trong suốt.

Vừa rồi lúc đi qua cổng trường, cô đi dạo trong cửa hàng văn phòng phẩm, thấy trên kệ có giấy màu đủ màu sắc, y như loại năm đó cô từng mua.

Ma xui quỷ khiến, cô lấy một túi giấy màu đỏ ra.

Bây giờ ngồi ở đây, nhìn tờ giấy ấy, cô không khỏi nhớ tới từ rất lâu trước đó, cũng tại sân thể dục này, cô gấp một chiếc máy bay giấy màu đỏ cho anh.

Trên máy bay viết lời cầu mong, chúc phúc của cô dành cho anh, cùng cả tình cảm vô hạn giấu dưới những con chữ bình thường.

Sau đó, chiếc máy bay giấy kia không rõ tung tích. Trong truyện, cô bịa ra rằng nó bay thẳng xuống trước mặt anh, được anh nhặt lên, cũng như tình cảm của cô đã được anh phát hiện.

Dưới bầu trời xanh thẳm, Quan Oánh cười nhẹ, cô nâng tay phóng chiếc máy bay giấy.

Máy bay giấy màu đỏ như một tia chớp màu đỏ tươi, vạch ra đường cong đẹp đẽ trong không trung, nó được một cơn gió cuốn đi xa.

Cô hơi bất ngờ, đứng dậy chạy vài bước xuống khán đài đuổi theo chiếc máy bay.

May là gió không to. Không lâu sau, chiếc máy bay bay chậm lại, rơi xuống một cách xiêu vẹo trên đường chạy.

Quan Oánh đang định chạy qua nhặt thì đôi chân khác dừng trước chiếc máy bay trước cô.

Quan Oánh sửng sốt.

Cô bỗng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

Sân thể dục, chiếc máy bay giấy bị gió cuốn đi, và cả người bỗng xuất hiện trước chiếc máy bay nữa.

Không phải cô từng trải nghiệm mà cô từng tưởng tượng ra cảnh này.

Trái tim đập như điên trong ngực, cô nảy sinh ra một dự cảm khó tin mãnh liệt. Một lúc lâu sau cô mới từ từ ngẩng đầu lên.

Phó Thời Xuyên đứng cách đường chạy vài bước. Anh vừa thở dốc vừa nhìn cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.