(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Đầu Quan Oánh nổ “ầm” một tiếng, cuối cùng cô cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Topic của cô đang bị bê đi chỗ khác sao?
Không chỉ bị bê đi chỗ khác mà còn đang hot nữa!
Nhìn thời gian thì nó được đăng vào chiều qua. Giờ đã hết một ngày một đêm rồi đó!
Lưng Quan Oánh lập tức đầy mồ hôi.
Trước đấy cô đăng topic này là do không có chỗ trút hết nỗi lòng của mình, cô không ngờ topic đó sẽ được nhiều người để ý tới vậy.
Sau đó, do mọi người tương tác với cô rất nhiều, còn nhận được nhiều kiến nghị có ích của mọi người nên cô vẫn duy trì topic đó.
Nhưng dù sao thì nhóm nhỏ trên douban đó cũng là nơi khá riêng tư, mà nhóm ấy của cô cũng chẳng phải là lớn, chỉ có mấy người thôi. Theo kế hoạch của Quan Oánh thì cô sẽ cứ giấu kỹ topic đó ở trong một góc trên mạng, như cô giấu mình sau ID kia, chờ tới một thời cơ thích hợp thì cô sẽ thành công ở ẩn.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày topic đó bị đưa ra ánh sáng!
Da đầu Quan Oánh tê đi, cô đọc kỹ lại Tiểu Hồng Thư thêm một lần nữa.
Sau khi chủ bài đăng đó tổng hợp lại nội dung cô đăng lên, người đó chia thành 16 bức ảnh. Vì thế Quan Oánh cứ tiện tay lướt là thấy kế hoạch tỉ mỉ để tiếp xúc với nam thần trong đó, có cái thì lại nói về vụ cô đi xem mắt nhầm người.
Chết toi, cảm giác này không như bình thường.
Kể chuyện xưa cho một nhóm nhỏ nghe khác hoàn toàn với việc bị lột hết sạch ra trước cả thiên hạ! Nó không giống nhau chút nào!
Bây giờ đọc nội dung trong ảnh, Quan Oánh thấy mình như bị xử chém công khai. Cô hận không thể chạy ra sân hô to: “Mọi người đừng đọc nữa!”
Khác với sự xấu hổ chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống đất của cô thì khu bình luận lại rất nhiệt tình.
Không, phải nói là vô cùng nhiệt tình.
“A a a a a tôi xem cái gì thế này! Thứ lỗi cho thần đến chậm, cái này quá ảo rồi!”
“Tiếng ngã của chiến sĩ chỉ biết yêu đương vang lên, tôi sẽ mãi cảm động vì câu chuyện yêu thầm thành thật này hu hu hu!”
“Tuyệt thật đó, tôi thích nó lắm. Văn của chủ bài post tốt thật, cốt truyện này cũng quá thú vị, quá kích thích rồi, cứ như đang đọc tiểu thuyết vậy á!”
“Không lẽ đây không phải tiểu thuyết sao? Tôi coi nó như tiểu thuyết để đọc á! So sánh thì nó còn hay hơn cuốn tiểu thuyết hay nhất tôi đọc trong năm nay!”
“Đúng là chỉ một đoạn ngắn thôi nhưng đã bao gồm cả quá trình yêu thầm thời niên thiếu tới khi gặp lại lúc trưởng thành. Nữ theo đuổi nam, nam theo đuổi nữ, nhìn như chỉ một bên có tình nhưng thật ra là cả hai đều có ý. Lại còn có cả người anh em vừa đẹp trai vừa hài hước của nam chính làm chất xúc tác nữa chứ! Cốt truyện lôi cuốn thế này làm tôi đọc mà sướng hết cả người, cứ như mình đang theo đuổi nam thần của mình vậy!”
“Không chỉ nội dung của chủ thớt hay mà phản hồi của mọi người bên dưới cũng hay. Chủ post nghe theo kế mọi người bày ra đi tán nam thần, nghe thú vị điên đi được! Trời ạ, đây là tiểu thuyết có tương tác đúng không? Hợp trend, đúng là hợp trend thật!”
“Nhưng vấn đề là sao cuốn tiểu thuyết này chưa kết thúc nhỉ? Là chưa viết xong hay là bỏ dở rồi? Ai cho tôi cánh cửa thần kỳ đi tôi đi giục chủ post với!”
Bên dưới lập tức có người phụ họa, đồng thời khiếp sợ: “Mẹ nó! Tôi biết topic này! Trước đấy tôi từng theo dõi nó trên douban, nhưng đã lâu lắm rồi chủ thớt chưa cập nhật thêm bài mới nên tôi không biết có phải nó bị bỏ dở hay không.”
Bình luận này lập tức được mọi người phản hồi nhiều, ai cũng nhiệt tình hỏi người chị em nhìn qua khá rõ nội tình này: Chủ thớt thật sự bỏ dở hả? Ngừng cập nhật lâu là bao lâu?
Đối phương phản hồi: “Thật ra nói nghiêm túc thì cũng không ngừng quá lâu đâu, trong thời gian ngừng có cập nhật thêm một lần, nhưng nội dung lần đó khá lạ. Lúc ấy chủ thớt bảo hình như nam thần có bệnh tâm lý gì đó, nhưng một lát sau đã xóa hết rồi, từ ấy thì không xuất hiện thêm lần nào nữa. Cái đó thì chủ bài đăng này chưa đăng lên, nhưng lúc đó trong nhóm có chị em nhanh tay, mọi người thử tìm một chút xem!”
Đọc tới đây, Quan Oánh nhảy dựng lên.
Sao lại thế? Lúc ấy cô tưởng mình đã xóa rất nhanh rồi cơ, không ngờ vẫn có người chụp màn hình lại.
“Có ý gì? Là đang bị chững mạch truyện, sau đó đang sửa lại dàn ý cả truyện ư?”
“Sửa dàn ý cũng được, bao giờ sửa xong thì nhớ cập nhật cho tôi đọc tiếp nhé! Nhanh lên nào!”
“Không phải chứ, sao mọi người đều chắc chắn nó là chuyện không có thật vậy, nhỡ nó có thật thì sao? Không phải người kia bảo là nam thần có khả năng mắc bệnh tâm lý ư? Với cả gần đây chủ thớt không cập nhật thêm tình hình gì mới, có khi là đang đi xử lý chuyện này đấy! Dù sao thì đây cũng là chuyện lớn!”
Về tính chân thật của câu chuyện, lúc Quan Oánh mới viết thì có rất nhiều người nghi ngờ. Nhưng sau này mọi người quen rồi, chấp nhận rồi nên hiếm có ai hỏi.
Lần này bị mang ra ánh sáng, câu hỏi này lại vang lên nhưng tâm trạng của Quan Oánh hoàn toàn khác.
Trước đó thấy người ta bảo đây là chuyện cô tưởng tượng cô còn thấy không vui, cảm thấy mình bị nghi ngờ. Nhưng giờ phút này, cô lại vô cùng mong mọi người coi đây là một câu chuyện cô sáng tác!
Gì mà mối tình đầu, gì mà nam thần, gì mà bệnh tâm lý chứ? Tất cả đều do tôi sáng tác đó!
Cuối cùng cô cũng nhận ra điều quan trọng nhất không phải là cô bị đem ra xử trước công chúng mà là bài này hot. Ở trong đó, cô nói quá nhiều thứ. Dù những tin quan trọng cô đã thay đổi một chút nhưng nếu những người cạnh cô đọc được, họ vẫn có khả năng đoán ra.
Nhất là nếu bị Phó Thời Xuyên nhìn thấy…
Có lẽ anh sẽ biết trước đấy, để tiếp xúc với anh, cô đã bày rất nhiều kế…
Quan Oánh không nhịn nổi nữa, cô trực tiếp nhắn tin cho chủ bài đăng trên Tiểu Hồng Thư, “Chào bạn. Tôi là người đăng mấy bài post trên douban kia, là chủ của chúng. Tôi không cho phép người khác đăng lại, nên bạn có thể xóa giúp tôi được không?”
Sau đó cô không còn tâm trạng để đi tắm nữa. Cô cầm điện thoại, vô cùng lo lắng ngồi im chờ đối phương phản hồi.
Đang sợ bài đăng trên Tiểu Hồng Thư kia đang hot, chủ bài đăng sẽ không muốn phản hồi. Không ngờ mười phút sau cô nhận được tin nhắn trả lời, “Bạn có chứng cứ gì chứng minh mình là người đăng bài trên douban không?”
Quan Oánh thở phào nhẹ nhõm. Đối phương đồng ý phản hồi rồi. Sau đó cô nghĩ, cũng đúng, muốn bảo vệ quyền tác giả thì cũng phải chứng minh mình là tác giả.
Vì thế cô mở app douban trên điện thoại ra định chụp ảnh màn hình gửi người kia.
Sau khi vào app, cô không nhịn được nhìn mấy bài post kia của mình. Quả nhiên bên trong đã náo loạn.
Phản hồi mới nhất ở đấy. Giữa những ID quen thuộc là những ID xa lạ đột nhiên xuất hiện.
“Đinh, người ở Tiểu Hồng Thư qua đây quẹt thẻ!”
“Quẹt thẻ +1.”
“Quẹt thẻ +2, chờ chủ thớt đăng tin mới!”
“+3.”
“+10086…”
“… Mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Sao lắm người mới thế?”
“Mọi người chưa biết à? Chiều nay tôi lướt thấy trên Tiểu Hồng Thư có người bê mấy bài post này đi, trên đó đã có tới 20000 lượt like, tôi thấy nó sắp hot rồi!”
“Tôi cũng lướt thấy rồi! A a a a, tôi biết mà, chắc chắn topic này sẽ hot! Trước đấy tôi cũng nghĩ, sao chẳng ai mang nội dung này qua chỗ khác đăng, mấy post này của chúng ta còn cuốn hơn nhiều những tin “hot” trên mạng kia nhiều!”
“Cười chết tôi, lúc mới vào topic này, tôi không ngờ nó lại có ngày hôm nay. Công nhận vào đây đáng giá thật đó!”
“Giàu rồi đừng quên người bạn thuở hàn vi. Tiểu G hot đừng có quên chúng tôi bày mưu tính kế cho cô đó! Cầu bao nuôi!”
“Lại còn thế nữa, mấy bài post này hot rồi nhưng Tiểu G vẫn chưa xuất hiện, tôi ở đây có ích gì chứ…”
Quan Oánh nhìn những phản hồi đó, cô thấy huyệt thái dương mình cứ nhảy thình thịch, cô trực tiếp rời khỏi hiện trường.
Nhưng cô lại chú ý tới thông báo của mục tin nhắn.
Bấm vào thì thấy màn hình như nổ tung trong chớp mắt, lướt xuống toàn là những dấu chấm than màu đỏ biểu thị tin nhắn chưa đọc.
Quan Oánh sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại là đây chính là những người bị độ hot ở Tiểu Hồng Thư dẫn tới.
Ngoài “quẹt thẻ” trong nhóm, họ còn nhắn tin riêng cho cô nữa!
Đang định ra ngoài ngó lơ thì cô liếc mắt thấy giữa những tin nhắn bày tỏ tình cảm, giục cô đăng bài, tìm cô thì có một số tin nhắn có nội dung không giống vậy.
“Chào cô. Tôi là người ở công ty xuất bản Ánh Bình Minh, tôi thấy topic của cô rất thú vị. Không biết cô có hứng xuất bản nó thành sách không?”
“Tác giả có đó không ạ? Chúng tôi là công ty XXX xuất bản sách rất thích topic của cô…”
“Chào tác giả, tôi là…”
Năm tin nhắn liên tiếp đều hỏi cô xem có xuất bản không.
Quan Oánh suýt chút nữa tưởng mình xuyên không. Rất nhiều năm trước, sau khi “Bí mật” hot một cách ngoài ý muốn trên mạng cô cũng được biên tập liên hệ như thế.
Không phải chứ, sao tôi lại hot rồi? Có phải tôi có số nổi tiếng không?
Sao Văn Xương* hạ phàm à?
* Sao Văn Xương: là hiện thân của những người có tâm hồn nghệ sĩ, có óc thẩm mỹ, giỏi lý luận, phân tích, là người suy luận và đưa ra quyết định bằng lý trí. (Nguồn: thansohoconline.com)
Quan Oánh vừa chửi thầm, vừa nhìn một tin nhắn tiếp theo.
Người gửi tin nhắn là người có ảnh chân dung, tên có bảy chữ: Lần này chắc chắn Tây Tây thắng.
Từ từ, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là nick douban của Tây Tây!
Quan Oánh sửng sốt, cô không khỏi bấm vào thì màn hình nhảy ra tin nhắn, “Xin chào Tiểu G, tôi là Tây Tây, người đại diện của tác giả. Vô tình đọc được topic của cô, tôi thấy cô rất có tiềm năng. Cho hỏi cô là tác giả chuyên nghiệp hay là cây viết nghiệp dư thôi nhỉ? Cô có muốn nói chuyện một chút với tôi không? Tôi cảm thấy topic này của cô hoàn toàn có thể xuất bản thành sách, đương nhiên là bây giờ cũng có những biên tập khác liên hệ với cô rồi. Nhưng ngoài xuất bản, tôi cũng là người bán bản quyền, rất am hiểu việc bán IP. Nếu cô không tin thì tôi có thể chứng minh cho cô biết tôi đã làm cho tác giả vô cùng nổi tiếng. Như bộ web drama đầu năm “Bí mật mà anh không biết” có tác giả nguyên tác là Quan Quan. Đó cũng chính là tác giả mà tôi ký hợp đồng. Vì thế tôi hy vọng cô có thể xem xét lời đề nghị của tôi một cách nghiêm túc. Mong được cô phản hồi!”
Quan Oánh: “…”
Phục rồi. Cô phục sát đất.
Là do thế giới quá nhỏ hay là Tây Tây tinh mắt quá, đào người mà cũng có thể đào tới cô luôn vậy?
Cô chưa từng nói cho ai biết tài khoản douban này là của mình, vì thế Tây Tây không biết đây là cô là chuyện bình thường.
Nhưng dù cho không biết đi chăng nữa thì tốt xấu gì cô nàng cũng là người đại diện của cô từng ấy năm, chẳng lẽ không nhìn ra người tác giả mới “rất có tiềm lực” này cùng vị tác giả “vô cùng nổi tiếng” đang hợp tác với cô nàng có văn phong giống nhau ư?!
Cứ như phản hồi lại Quan Oánh ngay lập tức, điện thoại của cô có thông báo mới. Đó là WeChat Tây Tây nhắn cho cô.
Tây Tây: [Đường link.]
Tây Tây: Bà xem cái này chưa?
Quan Oánh thấy hơi căng thẳng, đó chính là bài cô đăng trên douban.
Chuyện gì vậy? Tây Tây nhận ra rồi ư?
Quan Oánh trả lời: Chưa, sao thế?
Tây Tây: Tôi muốn thương lượng chuyện này với bà, tôi ký với một tác giả nữa được không?
Lời Tây Tây nói không giống như Quan Oánh nghĩ, Quan Oánh chớp mắt: Ý bà là gì?
Tây Tây: Hôm qua tôi lướt Tiểu Hồng Thư thấy bài này, tuy người ta bảo là nơi kể chuyện có thật của mình nhưng tôi thấy nó giống truyện tự sáng tác hơn. Nhưng không sao hết, viết hay là được, có thật hay không thì cũng chẳng quan trọng. Bây giờ bài đăng này đã có độ hot nhất định rồi, tôi rất coi trọng nó, thấy nó có tiềm năng viết lại thành sách sau đó bán bản quyền, vì thế tôi định ký với tác giả này.
Tây Tây: Nhưng có vấn đề này. Khả năng định hướng của cô ấy với bà giống nhau, cả hai đều viết về yêu thầm nên tôi muốn hỏi ý kiến bà một chút. Nhưng bà cứ yên tâm, chắc chắn là bà viết tốt hơn cô ấy nhiều, cô ấy chỉ là một người mới, không thể đe dọa địa vị của bà được!
Tây Tây: Vì thế bà có để ý không?
Quan Oánh: “…”
Mọi chuyện vớ vẩn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Tây Tây không nhận ra cô nhưng muốn hợp tác với cô, sau đó lại đi trưng cầu ý kiến của cô.
Quan Oánh im lặng một lúc lâu, sau đó cô chầm chậm gõ: Nếu cô ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến gì.
Dường như Tây Tây khá vui: Thật hả? Bà không ngại thật ư?
Đúng, cô không ngại.
Quan Oánh cầm điện thoại, cô nở một nụ cười u ám.
Nhưng cô sẽ không đồng ý! Có chết cũng không đồng ý!
Cô không thèm care Tây Tây nữa mà chụp ảnh tài khoản douban của mình cho chủ bài post trên Tiểu Hồng Thư xem.
Lần này, sau mười phút, đối phương phản hồi: “Được, thế để tôi xóa. Xin lỗi bạn, do tôi quá thích nên mới tổng hợp lại chứ tôi không có ý xâm phạm quyền riêng tư của bạn.”
Quan Oánh vội nói: “Không sao, bạn xóa giúp tôi là được. Phiền bạn rồi!”
Chờ tới hai phút sau, quả nhiên bài đăng kia không còn tồn tại nữa. Cuối cùng Quan Oánh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xong rồi.
Xóa bài trên Tiểu Hồng Thư rồi, hẳn là Phó Thời Xuyên không nhìn thấy đâu nhỉ? Đến cả cô cũng mới phát hiện vào tối nay, chắc chắn anh chưa thấy trước cô!
Hơn nữa, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại thì cũng là do cô căng thẳng quá. Dù cho bài trên Tiểu Hồng Thư không bị xóa thì cũng chưa chắc Phó Thời Xuyên đã thấy bài.
Tuy rằng anh bảo anh có Weibo nhưng nhìn dáng vẻ của anh, anh chẳng giống người có lướt Tiểu Hồng Thư.
Nhưng nếu đã làm thì phải làm một cách triệt để. Quan Oánh lại mở douban ra.
Muốn xóa bài phải hỏi trưởng nhóm, bây giờ cô không chờ được nữa, cô nghĩ rồi xóa hết nội dung chính mình đăng đi, sau đó cô cũng xóa hết tất cả những phản hồi của mình, thuận tiện xóa cả ảnh mọi người chụp màn hình đoạn cô bảo Phó Thời Xuyên có bệnh tâm lý.
Làm xong, Quan Oánh nhìn bài đăng.
Lúc này trên bài đăng vô cùng náo nhiệt nên hành động của cô không thể lọt khỏi mắt mọi người. Phải nói gần như từ lúc cô bắt đầu xóa, mọi người đã phát hiện rồi. Ai cũng cảm thấy khó hiểu.
“Chuyện gì vậy? Sao mất hết mấy cốt truyện chính rồi? Với sao lại không có phần phản hồi của Tiểu G?”
“Là lỗi hay do mất thật? Chúng bị xóa ư?”
“Là Tiểu G xóa sao? Do cô bị hack nick hay là cô tự xóa đó???”
“Không phải như tôi nghĩ đó chứ? Đừng mà Tiểu G! Đừng bỏ rơi chúng tôi!”
Quan Oánh nhìn những phản hồi đó, cô cũng thấy hơi tiếc.
Nghĩ tới từ trước đến nay, mọi người đều làm bạn với cô. Những đêm tối mở hội nghị bàn tròn, những cuộc thảo luận sôi nổi, tất cả đều là những kỷ niệm đẹp. Quan Oánh vốn định để bài đăng này làm kỷ niệm.
Trước đó cũng do suy nghĩ này nên cô mới không quyết định xin xóa bài đăng luôn. Nhưng sự thật nói cho cô biết, lúc muốn làm gì thì phải đi làm ngay, nếu lúc ấy cô không do dự thì hôm nay chuyện đã chẳng lớn thế này.
Quan Oánh lắc đầu, cô quyết định không nghĩ nữa mà gấp máy tính lại.
…
Đêm ấy, Quan Oánh ngủ không quá ngon.
Có lẽ do tối chịu quá nhiều kích thích nên tới gần hai giờ đêm cô mới mơ màng ngủ thiếp đi. Sau đó cả đêm cô đều mơ mấy giấc mơ linh tinh.
Hôm sau lúc cô tỉnh lại đã là 10 rưỡi.
Điện thoại bên gối cô rung lên, là Tây Tây nhắn cho cô: Tôi nói gì nào? Tôi bảo tác giả mà tôi coi trọng chắc chắn sẽ nổi tiếng! Dù cho cô ấy không thèm care tôi, còn định trốn nhưng nổi tiếng là sẽ nổi tiếng.
Phía dưới là một đường link.
Quan Oánh còn chưa kịp phản ứng lại, cô mơ màng mở link kia ra, một chậu nước lạnh như hắt thẳng vào mặt cô làm cô lập tức tỉnh táo!
Mọi thứ như tái diễn lại chuyện đêm qua, nhưng lúc này là do một người trên Weibo có tài khoản tick V màu hồng đăng bài đăng của cô.
Tuy rằng những nội dung mấu chốt của bài đăng ban đầu đã bị xóa đi nhưng Internet là thế, chỉ cần đã từng xuất hiện thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Cô xóa bài đăng nhưng vẫn còn người chụp ảnh màn hình, nên tất cả đều còn đó.
@Chim đỗ quyên kêu cu cu cu cu cu cu V: Trên đường đi tàu điện ngầm, tôi xem liền một mạch luôn! Tôi tuyên bố đây là câu chuyện tuyệt vời nhất năm qua mà tôi đã xem! Tất cả các cô gái, mở hết ra đọc cho tôi!
Nội dung mà tài khoản này đăng là của một account marketing, không có quá nhiều fan nhưng lượng tương tác lớn. Hơn nữa các từ được dùng trong bài Weibo này rất khoa trương, gây kích thích người đọc nên sau khi đăng lên xong, có rất nhiều người chia sẻ. Bây giờ số lượt chia sẻ đã vượt quá 17 000 lượt!
Khu bình luận cũng rất náo nhiệt: “May quá có người đăng lại cái này. Hôm qua tôi cũng đang lướt Tiểu Hồng Thư, lướt được một nửa, đang định lưu về để đọc sau thì bài đăng kia bỗng bị xóa. Có người nhắn hỏi chủ bài Tiểu Hồng Thư đó thì cô ấy bảo chủ nhân ban đầu của bài đăng trên douban bảo cô ấy xóa. Tôi còn tưởng mình sẽ không bao giờ được đọc nữa cơ!”
“Không chỉ bài trên Tiểu Hồng Thư bị xóa mà bài trên douban cũng bị xóa nốt rồi cơ! Lúc ấy tôi đang ở trong bài đăng, may mà theo kịp hiện trường xóa bài, có người vừa mới làm mới trang đã bị mất rất nhiều thông tin. Cả bài đăng ai cũng khóc gào, giữ chủ thớt lại, bảo cô ấy đừng rời đi.”
“Nhưng sao cô ấy lại xóa? Do sợ bài đăng bị bê đi chỗ khác, hay sợ thân phận thật của mình bị lộ ra ngoài?”
“Nhìn qua là vậy. Xong rồi, ban đầu tôi cảm thấy đó là chuyện không có thật, nhưng làm vậy xong, sao tôi lại có cảm giác nó là thật vậy? Đây không phải là chuyện có thật đó chứ?”
“Tôi cũng vậy! Trời ơi, không phải điều tôi nghĩ là thật đó chứ?”
Quan Oánh không ngờ việc cô xóa bài trên douban lại như bê đá đập chân mình, mắt cô lập tức tối sầm lại.
Nhưng đây đã là cao trào của câu chuyện chưa? Chưa!
7 giờ tối hôm đó, chủ đề “Cùng mối tình đầu đã yêu thầm 13 năm đi xem mắt” đã bước lên hot search, chiếm vị trí thứ năm.
Quan Oánh nhìn thấy tất cả những cái này, cô thấy mình như sắp xỉu.
Lên cả hot search luôn rồi, cô có thể ngăn không cho Phó Thời Xuyên thấy được nữa không?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");