(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Vì thế bọn họ đang cãi nhau ư?
Sáng hôm sau, Quan Oánh ngồi trên giường. Cô nhớ tới chuyện buổi tối hôm trước mà vẫn còn hơi ngơ ngác.
Sau khi Phó Thời Xuyên nói câu kia xong, cô liền cứng đờ người ở đó. Mấy giây sau cô mới chậm chạp gật đầu, nói: “À, được.”
Phó Thời Xuyên cũng nguôi ngoai hơn, nhưng giọng anh vẫn cứng rắn: “Đừng đứng chỗ này nữa, ra ngoài đi.”
Quan Oánh đi theo anh ra ngoài, hai người lại ngồi trên sô pha. Phó Bác Văn ghé vào cạnh chân Phó Thời Xuyên, anh thỉnh thoảng xoa đầu chú cún như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng hai người không nói gì nữa.
Một lát sau, Quan Oánh đứng lên, dường như cô quên mất vừa rồi mình bảo sẽ đưa Phó Bác Văn đi dạo, cô nói: “Nay em đi máy bay hơi mệt, em muốn về trước.”
Phó Thời Xuyên cũng không giữ cô lại, anh gật đầu rồi tiễn cô ra cửa nhà.
Rồi cô cứ về như vậy.
Vốn dĩ trước khi về, Quan Oánh còn nghĩ: Mấy ngày không gặp, đêm nay hai người họ phải làm gì đó. Cô tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, nhưng không tài nào nghĩ được mọi chuyện sẽ kết thúc qua loa như vậy.
Quan Oánh mím môi, cô nhớ lại đêm qua. Cô có thể chắc chắn là lúc đó Phó Thời Xuyên giận thật.
Nhưng sao anh lại giận? Là do cô bảo anh kỳ lạ hả?
Nhớ tới giọng điệu của anh lúc đó, cô thấy hơi tủi thân và lo lắng.
Từ trước đến nay Phó Thời Xuyên chưa từng dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô. Kể cả cái lần mưa mà cô không gọi anh tới đón, anh cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và khó hiểu chứ chưa từng mất kiên nhẫn với cô.
Vì thế lúc đó cô nói hơi quá, làm anh cảm thấy bị xúc phạm ư?
Nhưng cô thật sự cảm thấy phòng anh hơi lạ…
Cô càng nghĩ càng tủi thân. Tủi thân xong cô lại bắt đầu tức giận…
Đầu tiên là cô giận Phó Thời Xuyên. Người ta chỉ thấy khó hiểu, hỏi một chút theo bản năng thôi mà, cũng có ý gì khác đâu. Anh không muốn trả lời thì thôi, sao lại giận cô cơ chứ?
Nhưng rất nhanh, cô lại giận chính bản thân mình.
Sao cô lại phải nói những lời đó? Dù cho anh không bày đồ trong phòng thì sao?
Nhỡ đâu chỉ là do anh thích phong cách đó?
Phong cách tối giản? Phong cách wabi-sabi*? Liệu có phải hai phong cách đó không? Kệ đi, đó đều là sở thích cá nhân của anh thôi mà, sao cô phải đánh giá cơ chứ?
* Phong cách wabi-sabi: Wabi Sabi có nghĩa là đi tìm nét đẹp trong sự chưa hoàn thiện, mang đến vẻ đẹp đơn giản, mộc mạc, hài hòa với thiên nhiên. Phong cách Wabi Sabi là sự kết hợp của Wabi và Sabi, là cách thể hiện tình yêu với tất cả mọi thứ, kể cả những gì cũ kỹ, không hoàn hảo (Nguồn: lanha.vn)
Giờ thì hay rồi, anh hiểu nhầm ý của cô rồi đó!
Nghĩ tới cuối cùng lúc cô về nhà, Phó Thời Xuyên chẳng thèm giữ cô lại, còn tiễn bằng dáng vẻ lạnh lùng. Hơn nữa, Quan Oánh nhìn về phía đồng hồ trên tường, bây giờ là 10 giờ sáng.
Hôm nay Phó Thời Xuyên không gọi cô sang ăn sáng cùng.
Gần đây cô về Giao Châu, buổi sáng cô với đạo diễn Tôn đều khởi hành rất muộn nên cô tắt hết báo thức lúc trước. Tối qua lúc về nhà, do trong lòng cô thấy rất loạn nên quên bật lại báo thức. Vì thế sáng nay lúc cô dậy cũng 9 giờ, bỏ lỡ thời điểm bình thường hai người ăn sáng với nhau.
Nhưng vào lúc Quan Oánh căng thẳng mở WeChat và lịch sử gọi nhỡ ra xem thì cô không thấy tin nhắn anh hỏi cô có định sang không.
Giống như anh không có ý đó…
Nghĩ đến đây, Quan Oánh thấy hơi sợ.
Không phải chỉ vì lý do đó mà cô mất người bạn trai cô yêu thầm mười ba năm, ngậm đắng nuốt cay mới theo đuổi được đó chứ?
Chỉ do cô bảo trên bàn anh không để đồ gì?
Cô nằm xuống giường, lúc thì thở dài, lúc thì sầu não, lúc thì duỗi chân. Mới sáng sớm mà cô thấy mình sắp bị điên luôn rồi.
Trong lúc Quan Oánh băn khoăn thì Phó Thời Xuyên cũng đang ngẩn ngơ nhìn máy tính.
Sáng nay anh không ăn sáng với Quan Oánh. Anh không biết nên gọi cô như nào, cô cũng không chủ động sang.
Ban đầu anh định chờ cô xem cô có tới không, nhưng tới 8 rưỡi sáng cô vẫn chưa xuất hiện. Tới lúc này, anh không dám chờ thêm nữa. Anh sợ tí nữa cô qua đó thật thì anh không biết nói gì, vì thế anh đứng dậy ra ngoài luôn.
Cô đang tức giận ư?
Anh biết tối qua mình mất kiểm soát. Thời gian này, bởi luôn nghĩ về chuyện của ‘Tạ Thành Văn’ mà mấy đêm anh mất ngủ, tâm trạng đã hơi bất ổn rồi.
Trước mặt Quan Oánh, anh vẫn cố gắng che giấu. Nhưng tới khi cô vào phòng anh, dùng ánh mắt đó nhìn anh, nói những lời như vậy, anh như một người giẫm vào đinh vậy, giật nảy lên rồi không kiềm chế được bản thân nữa.
Anh mạnh mẽ ngắt ngang lời cô, sau đó không biết nên thay đổi bầu không khí như nào nên chỉ đành im lặng. Sau đó cô bảo muốn về nhà, thậm chí anh còn cảm thấy nhẹ nhõm nên lập tức đứng dậy tiễn cô về luôn.
Nhưng làm vậy là không đúng.
Trong lòng Phó Thời Xuyên hiểu rõ, người có vấn đề chính là anh, không phải là cô. Cô không nên nhận lỗi về mình.
Hơn nữa, qua một đêm, sau khi anh bình tĩnh lại, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô sẽ tức giận, sau đó không thèm quan tâm đến anh vì chuyện này ư?
Anh càng nghĩ càng phiền lòng, đột nhiên điện thoại của anh rung lên. Cầm qua thì thấy có một người bạn nhắn tin cho anh.
Việc anh nhờ đối phương làm đã được hoàn thành.
Phó Thời Xuyên nhìn điện thoại, biểu cảm của anh hơi thay đổi. Sau đó, anh như tìm được lý do ổn thỏa cho mình, bấm vào khung thoại nhắn tin cho Quan Oánh: Em dậy chưa?
Quan Oánh đang thở ngắn than dài, lo sốt hết cả ruột vì lần đầu tiên cãi nhau cùng bạn trai thì đột nhiên thấy điện thoại của mình sáng lên. Sau khi nhìn rõ tên người gửi, cô giật mình ngồi dậy.
Phó Thời Xuyên nhắn tin cho cô!
Chuyện gì vậy? Cô còn đang sợ anh không thèm để ý tới cô nữa, thế mà anh lại nhắn tin cho cô!
Đây là anh chủ động làm hòa với cô ư? Chứ không phải định nói gì khác đó chứ?
Quan Oánh hít một hơi thật sâu, cô cố gắng trả lời anh một cách tự nhiên: Vâng, em dậy rồi. Anh thì sao? Anh đang ở công ty hả?
Phó Thời Xuyên: Ừ, sáng nay anh vừa có hai cuộc họp.
Quan Oánh: Anh nhiều việc, vất vả thật đấy!
Hai người nói chuyện phiếm với nhau như không có chuyện gì xảy ra, ai cũng bình tĩnh.
Nhưng trái tim Quan Oánh cứ đập thình thịch.
Phó Thời Xuyên: Đúng rồi. Không phải hôm qua anh bảo em rồi sao, gần đây công ty anh có khá nhiều việc. Vì thế sáng nay anh mới đi sớm, không gọi em sang ăn sáng cùng.
Anh đang… giải thích với cô hả?
Quan Oánh lập tức căng thẳng, cô nhắn lại luôn: Không sao đâu, em cũng ngủ quên mà. Chắc mấy hôm trước về Giao Châu khảo sát mệt quá nên tối qua em ngủ say ơi là say, có khi anh gọi em cũng không dậy được ý.
Phó Thời Xuyên: Hết ngày nay thôi là anh rảnh rồi. Lâu rồi mình cũng không ra ngoài ăn cơm, hay tối nay mình đi ăn ngoài nhé?
Quan Oánh chớp mắt, cô không chắc lắm nên hỏi lại anh: Ý anh là hai chúng ta đi thôi hả?
Phó Thời Xuyên: Đương nhiên rồi. Anh thấy Jonson bảo có quán cơm Tây ăn được lắm, trước đấy định đưa em đi ăn nhưng em lại về Giao Châu mất rồi. Giờ em về rồi, chẳng bằng tối nay mình đi luôn nhỉ?
Quan Oánh nhìn thấy tin nhắn này của anh mới yên lòng.
Giọng điệu này là không phải định chia tay với cô rồi!
Cô che ngực mình lại, ngã xuống giường thở dài một cái. Sau đó cô lại hưng phấn lăn trên giường hai vòng. Nhớ tới Phó Thời Xuyên còn đang chờ cô trả lời, cô vội cầm điện thoại lên.
Tuy chỉ nhắn tin thôi nhưng cô hắng giọng trước rồi mới cắn môi nhắn từng chữ một: Vâng, thế tối nay mình đi luôn nhé!
…
Vì thế 7 giờ tối hôm ấy Phó Thời Xuyên và Quan Oánh gặp nhau ở quán cơm Tây kia.
Quan Oánh nhớ Phó Thời Xuyên đã từng nói cái đêm mà họ chính thức yêu nhau là ăn ở nhà hàng do Jonson đặt giúp, bởi vậy anh chàng để lại ấn tượng cho cô là một người sành những chỗ chơi bời.
Nơi này cũng không phụ ấn tượng của cô, hoàn cảnh vô cùng tốt, yên lặng tao nhã. Ở đó còn có cả một cô gái xinh đẹp đàn piano, ngón tay cô ấy lướt như những con bướm bay trên phím đàn. Tiếng nhạc như tiếng nước chảy, chảy qua không gian này.
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu. Nhưng chủ đề đều xoay quanh công việc. Phó Thời Xuyên kể chuyện ở công ty mình thời gian gần đây, Quan Oánh kể lúc sáng, trong lúc cô cùng giáo viên dạy làm biên kịch cho mình nói chuyện phiếm thì cô lĩnh ngộ được điều mới.
Nhìn chung thì bầu không khí của bữa ăn không tồi. Vì thế Quan Oánh thầm nghĩ, cứ để vậy đi, đừng nhắc lại chuyện tối qua nữa. Nó qua rồi thì cứ để nó đi thôi.
Cô rất sợ phải trải qua bầu không khí đó thêm lần nữa…
Nhưng chờ ăn gần xong món chính, lúc đồ ngọt chuẩn bị được mang lên thì Phó Thời Xuyên buông dao nĩa xuống.
Anh nhìn Quan Oánh, im lặng một lát rồi nghiêm túc xin lỗi cô: “Chuyện tối qua là anh sai, anh muốn xin lỗi em. Anh thật lòng xin lỗi!”
Quan Oánh sửng sốt, sau đó cô vội nói: “Không, do em sai. Là do em nói hơi quá đáng…”
“Không, em không quá đáng.” Phó Thời Xuyên ngắt lời cô, “Anh không mong em nghĩ vậy.”
Quan Oánh dừng lại.
Phó Thời Xuyên nói: “Em là bạn gái của anh, đương nhiên em có quyền quan tâm tới cuộc sống của anh. Tối qua em chỉ hỏi anh một vấn đề vô cùng đơn giản, lỗi anh, là anh phản ứng thái quá.”
Lời này của anh làm Quan Oánh im lặng mấy giây.
Chuyện tối qua cô cũng thầm nghĩ lại, là do cô sai thật ư?
Rõ ràng trước đó Phó Thời Xuyên bảo anh mong cô có thể thật sự coi anh là bạn trai của mình, tin tưởng anh, ỷ lại vào anh. Bọn họ đã ngày càng lấn sâu hơn vào cuộc sống của nhau. Với quan hệ thân mật như vậy, chỉ hỏi một chút về sự sắp xếp trong phòng của anh, cô thật sự không hiểu cô quá đáng chỗ nào.
Theo lý thuyết, dựa trên những hành động của Phó Thời Xuyên trong quá khứ thì anh sẽ không giận…
Nhưng do thái độ của anh nên cô tự đổ lỗi cho mình trước. Bây giờ, nghe anh nói vậy, Quan Oánh không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi cô thở phào xong, cô lại không khỏi nghi ngờ: Nếu đây chỉ là chuyện bình thường thì tại sao anh lại phản ứng thái quá?”
Cô thử hỏi lại: “Anh không giận thật hả?”
“Thật đấy. Thật ra tối qua anh cũng không giận.” Phó Thời Xuyên nói, “Anh chỉ bị hỏi xong không biết trả lời như nào thôi.”
“Anh bị hỏi xong không biết trả lời như nào?”
“Đúng, em hỏi xong anh mới phát hiện hóa ra ở lâu tới vậy rồi mà anh chưa thêm đồ gì vào trong phòng mình.” Phó Thời Xuyên nói, “Có lẽ do đây là nhà của Lạc Ninh, cậu ấy trang trí phòng ổn rồi nên anh lười không thay đổi gì nữa. Hoặc có lẽ anh chả có thú vui cuộc sống. Ngày nào cũng làm việc rất bận, anh chỉ coi đó là chỗ ngủ nên không để ý nhiều thứ đến vậy.”
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang chút tự giễu. Anh giải thích với cô, nghe cũng khá hợp lý.
Nếu anh chỉ coi đó là khách sạn thì việc không trang trí cũng là điều dễ hiểu.
Trong lòng Quan Oánh vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ. Nhưng Phó Thời Xuyên đã nói tới vậy rồi, cô không tiện hỏi thêm nữa. Vì thế cô đành lắc đầu, nói: “Là em sai, em không nên nói anh như vậy.”
Phó Thời Xuyên lại nói: “Nhưng em nói xong anh thấy phòng anh cũng đơn điệu thật. Hay là như này, em trang trí phòng giúp anh đi? Em thấy thiếu gì thì cứ bổ sung vào nhé?”
Cô trang trí giúp anh? Đầu tiên Quan Oánh sửng sốt, sau đó cô cảm thấy vui vẻ.
Anh đồng ý để cô trang trí phòng giúp anh, vậy hẳn là do anh thật sự quá bận, không có thời gian để ý chứ không phải như mấy suy đoán vẩn vơ mà cô không dám nghĩ nhiều hơn trong lòng nhỉ?
Như trước đấy anh bảo anh lười mua quần áo xong nhờ cô mua hộ ấy?
Là vậy rồi!
Phó Thời Xuyên thấy vẻ mặt cô dịu đi một chút, anh thầm thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười hỏi cô: “Thế bây giờ cô Quan Oánh tha lỗi cho anh được chưa?”
Quan Oánh nhìn biểu cảm của anh rồi lại nhìn xung quanh. Cô chớp mắt, bỗng nhiên hỏi, “Đêm nay anh hẹn em tới đây là để đặc biệt xin lỗi em ư?”
“Đúng rồi, cô Quan có hài lòng không?”
“Nếu em bảo em chưa hài lòng lắm thì sao?”
Cô chỉ trêu anh thôi, ai ngờ Phó Thời Xuyên lại như có chuẩn bị từ trước, “Thế anh chỉ đành ra thêm đòn nữa.”
Nói rồi, anh lấy một chiếc túi ở sau ghế không biết được chuẩn bị từ bao giờ, “Anh có một món quà dành tặng cho người bạn gái xinh đẹp nhất, bao dung nhất, rộng lượng nhất của anh…”
Dưới ánh đèn màu cam, Quan Oánh nhìn cái túi được đóng gói quen thuộc kia, cô ngạc nhiên mở to hai mắt.
Đó là… Hermes?
Cô đoán thầm trong lòng. Sau khi nhận xong, cô mở ra thì thấy bên trong là một chiếc túi Birkin.
Phó Thời Xuyên tặng cô một chiếc túi Hermes Birkin!
Cô lập tức quên luôn câu chuyện vừa rồi, cô khiếp sợ nhìn Phó Thời Xuyên, lắp bắp: “Anh, anh bảo đây là quà hả? Anh định tặng em cái này ư? Anh có biết đây là gì không?”
Phó Thời Xuyên nhướng mày, “Cái này không phải là Birkin à? Tuy rằng anh chỉ là một lập trình viên không thú vị, nhưng anh vẫn có chút kiến thức cơ bản.” Hơn nữa trong vòng bạn bè của anh, cũng có không ít cô gái dùng túi Birkin.
Ánh mắt anh dừng trên chiếc túi, anh mỉm cười nói: “Anh thấy hình như em rất thích chiếc túi này. Trùng hợp tháng trước anh có người bạn tới châu Âu nên anh nhờ người đó mua chiếc túi này ở Pháp. Em có thích nó không? Anh thấy nó hợp với em lắm!”
Thích hả? Anh hỏi cô có thích không ư?!
Quan Oánh nhìn chiếc túi trong tay. Nó khác với hai chiếc túi trước đó cô mua, cái này có màu xanh bạc hà, nhìn qua trông rất đặc biệt lại tươi tắn. Hơn nữa trước đó cô chỉ mua túi da bình thường, còn chiếc Phó Thời Xuyên tặng này là được làm từ da cá sấu. Cô nhớ mấy người nhân viên chuyên bán bảo cái túi này có giá tới 100 vạn!
Tuy rằng anh bảo mua ở Pháp giá rẻ hơn nhiều nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết nó phải đắt gấp mấy lần mấy chiếc túi cô mua trước đó.
Quan Oánh sốc nặng, cô bắt đầu nói vớ vẩn, “Cái này để đáp lễ cà vạt của em sao?”
“Không, là quà xin lỗi của em.” Phó Thời Xuyên nói, “Thật ra nó vốn không phải là quà xin lỗi, anh định làm quà kỷ niệm một tháng, hai tháng hoặc ba tháng yêu nhau… Còn việc nó là quà kỷ niệm gì thì phụ thuộc vào việc nó được giao tới bao giờ. Nhưng ai bảo anh kém cỏi như vậy chứ, chưa gì đã mắc lỗi rồi. Trùng hợp là sáng nay anh lại nhận được chiếc túi này. Vì thế anh nghĩ đây do ông trời sắp xếp nên tặng em luôn.”
Nói tới đây, Phó Thời Xuyên nhớ lại sáng nay nhận được WeChat của bạn thì anh ngạc nhiên như nào.
Lúc ấy anh đang do dự không biết nên giải thích với Quan Oánh kiểu gì, thấy tin nhắn kia một phát, anh như được tiếp thêm động lực.
Quan Oánh nhìn chiếc túi, vẻ mặt cô thay đổi. Một lúc lâu sau, cô đẩy lại về phía anh, “Cái này, cái này đắt quá. Em không nhận được…”
Cô không phải người thích ra vẻ, nhất là trên phương diện tiền bạc. Bởi cô không thiếu tiền nên cô cũng không cảm thấy ngại khi bạn trai tiêu tiền để mua quà cho mình.
Nếu Phó Thời Xuyên tặng cô một món quà mười vạn, thậm chí là mười mấy vạn thì cô cũng sẽ thoải mái nhận, cùng lắm sau này mua cái khác tặng cho anh là được rồi. Chỗ tiền ấy cũng chẳng đáng là bao, phải biết là để theo đuổi Phó Thời Xuyên, cô vẫn còn đang chi tới bốn vạn một tháng để thuê nhà đấy!
Nhưng chiếc túi này thật sự hơi vượt quá sự tưởng tượng của cô…
Dường như Phó Thời Xuyên đã đoán trước được phản ứng của cô, anh nói: “Em đừng từ chối vội. Nói cho anh biết, em có thích chiếc túi này không?”
Quan Oánh nhìn túi, lại nhìn Phó Thời Xuyên. Sau đó cô nhìn túi rồi lại nhìn Phó Thời Xuyên.
Lặp lại ba lần, cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại, nén sự kích động của mình xuống gật đầu.
Còn phải hỏi nữa à? Đương nhiên là cô thích rồi!
Thật ra trước đó cô cũng muốn mua một chiếc túi Birkin như này, nhưng sau đó thấy nó đắt quá nên cố nén ham muốn đó xuống. Hơn nưa cô ở trong nước, dù có muốn cũng khó mà mua được, xếp hàng cũng gần chết luôn rồi!
Không ngờ Phó Thời Xuyên lại tặng cô! Hơn nữa anh còn tặng chính chiếc túi cô từng thích!
Phó Thời Xuyên nhìn gương mặt đỏ lên vì hưng phấn của cô gái cùng đôi mắt vừa thấy túi đã sáng lên của cô.
Sự vui sướng chân thành và sâu sắc tới vậy là điều anh thích nhìn nhất ở cô từ trước đến nay, cũng chính là điều hấp dẫn nhất ở cô với anh.
Phó Thời Xuyên cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn, anh không khỏi nắm tay cô.
Hai người nhìn vào mắt nhau. Anh nói: “Nếu thích thì em cứ nhận đi.”
Quan Oánh còn định nói gì đó nhưng Phó Thời Xuyên lắc đầu: “Quan Oánh, em không hiểu. Với anh thì tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng nếu có thể dùng chúng đổi được sự vui vẻ của em thì chúng trở nên có ý nghĩa rồi.”
Giọng của anh nhẹ nhàng tự nhiên, cứ như “tiền” trong miệng anh chỉ là một cái túi 25 tệ không đáng giá chứ không phải là chiếc Birkin trị giá trăm vạn.
Quan Oánh sốc nặng.
Cô nhìn Phó Thời Xuyên. Một lúc lâu sau, cô mới lẩm bẩm: “Không thể không nói từ khi quen anh, đây là khoảnh khắc anh giống tổng tài bá đạo nhất đấy…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");