(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Đây là lần đầu tiên Quan Oánh chủ động hôn Phó Thời Xuyên. Động tác của cô gái còn chưa được thành thạo cho lắm, môi cô dán chặt lấy môi anh như một con thú nhỏ liếm láp.
Phó Thời Xuyên bị nụ hôn bất ngờ này đánh úp, vào khoảnh khắc ấy, anh phản ứng hơi chậm. Dường như Quan Oánh lại cảm thấy không hài lòng trước việc này, cô tăng lực làm suýt nữa hàm răng hai người va vào nhau.
Quan Oánh cảm nhận được đôi bàn tay đang nắm chặt lấy phần áo trước ngực mình của cô, không hiểu sao anh cảm thấy cô như đang… hơi kích động.
Đúng là Quan Oánh vô cùng kích động.
Vừa rồi, sau khi nghe lời Phó Thời Xuyên nói, cứ như có một dòng điện xẹt qua trái tim cô làm từ ngực đến đầu ngón tay cô đều tê dại.
Tuy rằng cô đã sớm không còn câu nệ, lo được lo mất như trước nhưng giờ phút này, sự ỷ lại, sự quyến luyến, sự trẻ con, sự tính toán chi li của anh làm cô lần đầu ý thức được về tầm quan trọng của mình với anh.
Cảm giác đó càng tạo cho cô cảm giác an toàn hơn những lời nói vu vơ.
Bởi vì điều ấy, cảm xúc của Quan Oánh mới chợt trào lên. Cô ngậm lấy môi Phó Thời Xuyên, nhớ lại anh từng liếm mút môi mình như vậy nhưng mãi cô vẫn chưa mô phỏng lại được. Hơn nữa cái đầu gỗ Phó Thời Xuyên này hình như chẳng thèm phối hợp, làm cô giận tới mức không nhịn được mà cắn anh một chút.
Phó Thời Xuyên bị đau nhưng anh cũng tỉnh táo lại từ cú sốc.
Cơn đau mang theo sự kích thích. Anh ý thức được tình huống lúc này, anh cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Sao tự dưng em nóng tính thế?”
Quan Oánh nghe được lời này, cô cảm thấy mình như bị anh trách. Quan Oánh tủi thân nhìn anh, cứ như đang hỏi sao em cố gắng tới vậy mà anh còn nỡ trách em.
Phó Thời Xuyên nhìn cô như này, tình cảm trong lòng anh như tràn cả ra ngoài. Anh sờ mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Làm như thế chưa đúng đâu, để anh dạy em nhé…”
Giây tiếp theo, Phó Thời Xuyên lại hôn lại cô.
Khác với nụ hôn như trẻ con cắn loạn vừa rồi của Quan Oánh, từ khi bắt đầu nụ hôn của Phó Thời Xuyên đã hoàn toàn khác biệt.
Anh ôm lấy mặt cô, hơi mút hơi cắn một chút. Trong sự kiên nhẫn đó, cứ như ẩn chứa cả ý định dạy cô học của anh. Quan Oánh cũng không phụ sự kỳ vọng của anh, cô cố gắng hôn trả lại anh.
Hai người càng làm càng hôn sâu hơn, dần dần, hơi thở của Phó Thời Xuyên trở nên gấp gáp, động tác của anh cũng mạnh bạo hơn. Quan Oánh cảm nhận được tay anh vòng qua cổ cô, sau đó ấn gáy cô vào chỗ mình.
Nhưng chưa đủ. Như vậy vẫn chưa đủ.
Cuối cùng, ở một lần hôn sâu, Phó Thời Xuyên không nhịn nổi nữa mà đè cô lên ghế sô pha.
“Ưm…”
Ngoài cửa là màn đêm tối, trên đầu là ngọn đèn sáng ngời.
Trong phòng khách, ngoài họ ra thì chẳng có ai cả. Anh đè cô lên sô pha, miệt mài hôn cô.
Quan Oánh cảm thấy mình như trở thành một con trai, dưới sự tấn công mãnh liệt của anh, cô hoàn toàn mở nắp ra.
Vào khoảnh khắc anh nhẹ nhàng mút lấy lưỡi cô, người cô cứng lại, linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể…
Không biết mất bao lâu, lâu đến mức suýt nữa Quan Oánh cho rằng mình sẽ chết vì thiếu không khí thì cuối cùng Phó Thời Xuyên cũng buông cô ra.
Má cô đỏ bừng, anh cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hai người đều thở phì phò. Cả hai đều nhìn đối phương một lúc lâu mà không nói gì.
Ánh mắt Phó Thời Xuyên mơ màng. Anh bị nụ hôn ấy làm nóng máu, mất tỉnh táo, anh không biết bản thân đang ở đâu.
Cơ thể dường như rất thỏa mãn, nhưng nó cũng như không ngừng kêu gào, đòi được nhiều hơn.
Anh thở hổn hển nhưng không ngăn được nỗi khát vọng từ sâu trong lòng mình. Ánh mắt anh không khỏi rời xuống, bắt gặp cảnh ngực cô gái phập phồng do thở dốc, đôi môi đỏ hồng, còn hơi sưng.
Đó là do vừa rồi anh hôn cô…
Suy nghĩ này làm yết hầu anh chuyển động, gần như cùng lúc, đột nhiên Quan Oánh cảm nhận được chỗ nào đấy của người đàn ông thay đổi…
Bốn mắt hai người nhìn nhau. Quan Oánh biết đó là gì, não cô “bùm” một cái, cả người như bị thiêu đốt!
Cho đến giờ phút này cô mới biết là họ đang ở trong tư thế đó không biết từ lúc nào.
Cô chuyển từ ngồi lên đùi Phó Thời Xuyên thành bị anh đè lên ghế sô pha…
Cô mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Phó Thời Xuyên. Trong đầu cô có rất nhiều ý nghĩ, nhưng lại như chẳng nghĩ cái gì.
Thật ra sau vụ quần áo ở nhà tắm hôm qua, Quan Oánh đã mạnh mẽ ép mình vứt những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu. Ngủ xong một giấc, đầu óc cô tỉnh táo, trong sáng hơn. Nghĩ tới bản thân ngày trước đó cứ mơ mơ hồ hồ, cô còn cảm thấy cạn lời.
Đúng là cô đã bị những người bạn trên mạng kia dạy hư rồi, cả ngày cứ nghĩ vớ va vớ vẩn!
Ai bảo đàn ông chỉ biết nghĩ tới chuyện này? Cô nhìn Phó Thời Xuyên là biết anh không có. Với vụ hôm qua, tới cả cô sắp bốc hỏa rồi mà anh còn chẳng có cảm giác gì, đứng đắn chết đi được!
Sự đối lập này làm cô hơi xấu hổ và ảo não. Cô dứt khoát không nghĩ tới chuyện ấy nữa!
Nhưng giờ phút này, sự thật nói cho cô rằng hình như không phải là cô nghĩ vớ vẩn…
Phó Thời Xuyên cũng đang nhìn cô. Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông không còn sự bình tĩnh, thong thả như ngày thường nữa. Thay vào đó, nó mang theo sự nóng bỏng xa lạ, thậm chí làm Quan Oánh cảm thấy hơi sợ…
Phó Thời Xuyên cũng phát hiện ra sự thay đổi của cơ thể mình. Anh lập tức cảm thấy mất tự nhiên.
Hai người nhìn đối phương. Một lát sau, vào lúc Quan Oánh nghĩ rằng anh sẽ có động tác tiếp theo thì bỗng nhiên anh đứng dậy, đi ra khỏi phạm vi trên người cô.
Sự che chắn phía trên cơ thể biến mất, đèn trần chiếu thẳng vào mắt làm Quan Oánh thấy hơi chói.
Cô nhìn Phó Thời Xuyên đứng cạnh mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế, thế đã đi rồi hả?
Phó Thời Xuyên ngồi ở chân ghế sô pha Quan Oánh nằm, anh quay lưng về phía cô, hít một hơi thật sâu.
Sau đó anh nói: “Chuyện vừa rồi ngại quá.”
Giọng anh còn ngắc ngứ, mang theo sóng tình chưa êm lại.
Quan Oánh sửng sốt, sau đó cô mới hiểu anh đang xin lỗi vì điều gì. Cô lắp bắp: “Không, không sao đâu…”
Nhưng đồng thời cô không nhịn được mà nói thầm trong lòng.
Sao anh lại phải xin lỗi… Cô có trách anh đâu?
Quan Oánh phát hiện có lẽ đúng như những người kia nói thật. Trong mối quan hệ này, cô là người hao tổn tâm huyết, cũng là người chờ đợi lâu hơn.
Vì thế, tuy rằng từ trước đến nay chưa nghĩ tới chuyện này nhưng chỉ cần suy nghĩ ấy nảy sinh, thì nó cứ quanh quẩn trong đầu cô, không sao ném đi được.
Trước đấy “không nghĩ” chỉ là giả vờ, thực tế là cô muốn chết đi được, thèm mà còn chối, giấu đầu lòi đuôi.
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng đỏ mặt, từ bỏ phản kháng mà thừa nhận rằng đúng là cô muốn anh thật…
Chứng cứ chính là: Hôm nay cô mặc “chiến y” hẹn hò!
Nhưng cô chuẩn bị sẵn sàng rồi mà vừa rồi dưới tình huống ấy, anh lại như vậy…
Nghĩ đến đây, Quan Oánh thấy hơi buồn và tủi thân, thậm chí cô còn tức giận.
Anh nghĩ cái quái gì vậy?
Nhưng chuyện như này cô không thể nói ra miệng được, đành phải tự nghẹn trong lòng.
Càng làm người ta giận hơn là dường như Phó Thời Xuyên chẳng nghe được tiếng lòng của cô, một lát sau, có lẽ anh đã bình tĩnh lại, anh quay đầu về phía cô, nói: “Được rồi, anh đưa em về nhé!”
…
Kết quả của sự kích thích quá mức đêm nay chính là hôm sau tỉnh lại Quan Oánh mới nhớ ra. Chết toi, do việc bất ngờ hôm qua mà cô quên không nói cho Phó Thời Xuyên biết hôm nay mình phải đi công tác.
Cô lấy điện thoại ra định nhắn WeChat cho anh thì lại thấy anh nhắn trước: Công ty anh có việc đột xuất nên ban ngày anh phải tới làm, chắc tầm 3, 4 giờ chiều mới về được. Em chơi một mình nhé, anh sẽ cố gắng về sớm!
Hóa ra anh cũng phải tăng ca.
Quan Oánh vội trả lời: Anh không cần vội. Hôm qua em quên bảo với anh nay em phải về Giao Châu một chuyến, 2 giờ chiều lên máy bay. Chờ anh về nhà thì em đang bay trên trời rồi.
Nhắn xong, cô bò dậy thu dọn hành lý. Vốn hôm qua cô định thu dọn đồ đạc trước khi đi ngủ, ai ngờ lại quên sạch!
Haiz, đúng là sắc đẹp hại người mà!
Có lẽ do Phó Thời Xuyên đang bận nên tới tận khi cô dọn xong hành lý anh vẫn chưa trả lời.
Mãi cho đến khi cô ngồi trên xe tới sân bay, cô mới nhận được điện thoại của anh.
“Em phải về Giao Châu hả?” Ở đầu kia điện thoại, giọng của anh hơi nhỏ, còn có tiếng gió kèm theo. Hình như anh đang đứng ở bên cạnh cửa sổ trên tầng cao nói chuyện với cô.
“Vâng.” Quan Oánh giải thích, “Em đi làm. Hôm qua mới quyết định thôi. Em với đạo diễn định cùng về đó một chuyến để khảo sát địa hình.”
“Khảo sát địa hình? Ở đâu thế em?”
“Ở trường THPT số 7. Đạo diễn muốn quay bộ điện ảnh đó ở trường THPT số 7, nên chúng em về xem thực địa như nào.”
Phó Thời Xuyên nghe vậy, hình như anh hơi ngạc nhiên nên dừng một lúc rồi anh mới hỏi lại: “Em đang bảo các em định quay bộ phim chuyển thể của em ở trường THPT số 7?”
“Giờ còn chưa đưa ra quyết định, nhưng đúng là có ý định đó thật.”
Đầu bên kia im lặng.
Quan Oánh thấy hơi lạ, cô gọi một tiếng, “Phó Thời Xuyên?”
Từ từ. Cô chợt nhận ra, có phải Phó Thời Xuyên đang không vui không? Bởi cô phải đi công tác!
Rất có khả năng đó! Nghĩ lại thì hôm qua, do ban ngày cô không ở cùng anh, đi gặp anh mà buổi tối anh tính sổ với cô, nói gì tới việc đi tận mấy ngày?
Haiz, đây là gánh nặng yêu đương hả? Bạn trai dính người như vậy, đúng là làm người ta vừa ngọt ngào vừa sầu não.
Quan Oánh mải mê nghĩ, cô lập tức làm nũng: “Em xin lỗi anh, anh đừng giận nha! Em cũng không muốn đi đâu, nhưng công việc mà, em cũng không còn cách nào khác. Nhưng anh yên tâm, em sẽ đi nhanh về nhanh, xong việc cái là về luôn!”
Đến bước sau: Dỗ người.
Phó Thời Xuyên hơi dừng lại, sau đó anh nói: “Anh không giận.”
“Rồi rồi, anh không giận.” Quan Oánh hùa theo anh, trong lòng cô nghĩ: Với cái dáng vẻ này của anh thì có quỷ mới tin anh không giận!
Dường như Phó Thời Xuyên cũng nghe được tiếng chửi thầm của cô. Anh im lặng một lát rồi mới bất đắc dĩ nói: “Được được, em đi đi. Tới nơi thì nhắn cho anh nhé!”
“Vâng!” Thấy dỗ anh xong rồi, Quan Oánh lập tức khẳng định, cứ như một người bạn trai đang thể hiện lòng chung thủy của mình, “Ngày nào em cũng sẽ báo cáo hành trình của mình với anh nha! Moah moah!”
Cuộc gọi kết thúc. Phó Thời Xuyên đứng ở cạnh cửa sổ của phòng họp, anh nhìn điện thoại bật cười một lát.
Mà khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì anh lại nhớ tới lời cô vừa nói.
Về trường THPT số 7 à?
Anh nhìn những tòa nhà cao tầng ở trước mắt không nói lời nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");