(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Trước đấy Quan Oánh thường nghe người ta nói về việc không phá đi cái cũ không xây được cái mới.
Cô cảm thấy có lẽ điều đó đúng thật.
Đêm ấy, sau khi mở rộng nỗi lòng, tâm sự với nhau xong thì trạng thái của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Cuối cùng cô cũng tin vào sự thật.
Cô và Phó Thời Xuyên đã yêu nhau.
Tuy rằng chuyện này đã xảy ra tới gần nửa tháng nay rồi nhưng với Quan Oánh, đến tận lúc ấy cô mới thật sự mở lòng mình, không còn cảm giác không thật như trước đó nữa.
Nghĩ tới buổi sáng hôm ấy, Quan Oánh lại muốn cười.
Cô không phải cố ý rải cơm chó trước mặt Lạc Ninh, nhưng lúc ấy cô không nhịn được thật.
Bởi vì giây phút ấy, lần đầu tiên cô thật sự cảm thấy mình có được Phó Thời Xuyên.
Mà trạng thái của cô, sự thay đổi của cô đều được Phó Thời Xuyên cảm nhận hết.
Cô nhớ tới việc hai người đứng đối diện nhau, chẳng phải nói một câu cũng hiểu lòng nhau.
Hiểu rõ trong lòng nhưng chẳng nói ra.
Mà quan hệ của họ dường như cũng từ lúc ấy mới thật sự bước vào giai đoạn mới.
Giai đoạn này khác gì giai đoạn trước ấy ư? Dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại như cái gì cũng đổi.
Buổi sáng cô cũng sẽ vẫn ăn sáng cùng Phó Thời Xuyên. Nhưng từ sau lần ấy, cô đều sang sớm nửa tiếng, đứng cạnh nhìn anh làm. Đến mức Phó Thời Xuyên chỉ cần nhìn thấy cô đi qua thì sẽ tự nhiên ôm cô. Nếu Quan Oánh nổi hứng anh còn tay trong tay hướng dẫn cô làm nữa.
Sau vài lần, Lạc Ninh không chịu nổi nữa, anh để lại câu “Xem tới mức no luôn rồi” rồi trực tiếp ra ngoài mua sandwich để ăn, không thèm nghĩ tới việc ăn chực cơm của những người làm người khác không ăn nổi này nữa.
Quan Oánh: Hihi, đi quá đúng lúc!
Bọn họ vẫn dắt chó đi dạo cùng nhau, lúc thì dắt trong tiểu khu, lúc thì dắt trong công viên nhỏ. Nhưng trước mỗi lần đi công viên, Quan Oánh đều phải chuẩn bị tâm lý, thậm chí tới bữa trưa cô cũng phải ăn nhiều hơn một chút để bổ sung thể lực.
Có một lần cô thật sự không chịu nổi nữa, dùng một chiếc xe đạp công cộng ở công viên, hỏi Phó Thời Xuyên mình có thể vừa đạp xe vừa dắt chó được không.
Tin tốt là Phó Thời Xuyên đồng ý. Nhưng tin xấu là Phó Bác Văn không đồng ý!
Cuối cùng, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phó Bác Văn, cô rưng rưng từ bỏ…
Cô đã bị thao túng tâm lý! Cô đã bị một chú cún thao túng tâm lý rồi!
Nhưng không phải lúc nào họ cũng đi dắt chó cùng nhau. Thỉnh thoảng nếu Phó Thời Xuyên tan muộn, Quan Oánh sẽ vào thẳng cửa thay anh dắt Phó Bác Văn đi dạo.
Để hồi đáp, thỉnh thoảng Phó Thời Xuyên sẽ giúp cô lấy đồ chuyển phát nhanh. Lúc đưa đồ cho cô, anh còn thường đưa cho cô thêm ly trà sữa vị cô thích nhất mà trước đó đã từng đưa cho cô.
Quan Oánh: … Cảm ơn anh nhưng lần sau quá tám giờ đừng mua trà sữa cho em nữa! Uống là béo đó!
Cứ uống thế thì dù cho ngày nào cô cũng dắt Phó Bác Văn đi dạo thì cũng khó mà tiêu hết được.
Đương nhiên buổi tối họ vẫn sẽ hẹn nhau cùng nhau làm việc.
Hơn nữa lúc này, Quan Oánh nhớ tới lời những người bạn trên mạng nói, cô coi đây như tiết tự học của mình.
Nhưng không phải tiết tự học ở đại học mà tiết tự học hồi cấp ba.
Cấp ba hai người họ không học cùng lớp với nhau nên không học tiết tự học với nhau, nhưng trong lòng Quan Oánh, cô tự tưởng tượng ra cảnh này.
Rất nhiều lần, khi cô học bổ túc ở nhà anh, hoặc khi cùng làm bài tập với các bạn ở nhà sách Tân Hoa sẽ đều không khỏi ảo tưởng rằng nếu Phó Thời Xuyên cũng ở đó thì tốt biết bao.
Sau đó, cô đem những tâm sự ấy viết thành “Bí mật” để Quý Thư và Tạ Thành Văn thay cô thực hiện nguyện vọng.
Mà bây giờ, cô và Phó Thời Xuyên vai sóng vai ngồi trên ghế sô pha, mỗi người làm việc trên chiếc máy tính của mình.
Giờ phút này, dường như thời gian chảy ngược.
Máy tính trong tay biến thành quyển sách giáo khoa rất dày hồi cấp ba, cô thì đang cầm bút, đang mệt mỏi học thỉnh thoảng ngẩng đầu lên là thấy người ngồi cạnh là chàng trai làm cô của 16 tuổi rung động.
…
Quan Oánh cảm thấy hình như bây giờ cô mới bắt đầu yêu đương.
Khác với lần trước cô tự cho mình đã thích ứng được, lần này, cô thật sự cảm thấy chân thật, không hề nghi ngờ, không hề vô định mà hạnh phúc, thỏa mãn yêu đương.
Cảm xúc thuần túy đó làm cô muốn nhập hết cả thể xác và tinh thần của mình vào để ngọt ngào yêu đương.
Đương nhiên điều đó không có nghĩa là trong đầu cô chỉ có yêu đương.
Trong thời gian này, việc viết kịch bản của Quan Oánh cũng diễn ra rất thuận lợi. Cuộc sống yêu đương và tình cảm mãnh liệt không ngừng kích thích cô, làm cho linh cảm trong đầu cô chảy ra như suối. Ngày nào Quan Oánh cũng có rất nhiều ý tưởng mới, đôi khi cô còn cảm thấy không chừng sau khi viết kịch bản xong, cô hoàn toàn có thể sáng tác tiểu thuyết mới luôn được.
Hơn nữa, ngoài việc tác phẩm mới thì cô cũng có nhận thức mới về những tác phẩm mình viết trước đó. Hóa ra một số quan điểm trước đấy cô cho là đúng, sau khi yêu đương mới biết chúng không giống vậy.
Điều này làm cô không khỏi cảm thán, đúng như câu nói đó, kiến thức trên giấy khác hoàn toàn kiến thức thực tiễn!
Là một tác giả nghiêm túc, để viết mỗi cuốn sách, cô phải đi sưu tập rất nhiều tài liệu, tự đi học hỏi những lĩnh vực mình không am hiểu, như bắn tên chẳng hạn. Chỉ riêng chuyện yêu đương là từ trước đến nay cô không có cách nào đi trải nghiệm.
Vì thế cô đang bổ sung kiến thức thực tiễn bị thiếu trước đó ư?
Quan Oánh ôm mặt, cô ngọt ngào nghĩ, “kiến thức thực tiễn” này đúng là hấp dẫn, làm người ta đắm mình trong đó, chẳng nghĩ được gì khác nữa rồi.
Đêm nay, như thường lệ, Quan Oánh và Phó Thời Xuyên cùng nhau “thực hành”… À không, làm việc.
Nhưng bây giờ họ ngọt ngào hơn trước nhiều. Buổi tối lúc làm việc không còn tập trung như trước nữa, tầm 10 giờ là bắt đầu bỏ máy tính xuống. Cô sẽ rúc vào trong ngực Phó Thời Xuyên, còn anh thì ôm cô. Hai người cứ ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách tâm sự linh tinh.
Phó Thời Xuyên bảo cuối tuần này anh muốn đưa Quan Oánh đi tham dự nhạc hội. Ngày thường hai người gặp mặt gần như đều ở trong nhà, nhưng cuối tuần đều sẽ ra ngoài đi hẹn hò nghiêm túc. Như tuần trước, hai người cùng đi xem một buổi talk show, tuần trước đó nữa là đi xem màn kịch múa cổ điển Quan Oánh rất thích.
Phó Thời Xuyên bảo buổi hòa nhạc đó sẽ làm Quan Oánh thấy thích, tiếp đó cô lại rủ anh tuần sau đi Universal Studios.
Phó Thời Xuyên đồng ý, đồng thời anh bảo chờ khi nào anh có thời gian thì hai người sẽ đi Thượng Hải, qua Disney chơi.
Phó Thời Xuyên: “Hôm qua anh thấy gấu bông trên bàn Rayray mới biết avatar WeChat của em là cái gì. Là chú cáo hồng của Disney, LinaBell đúng không?”
“Chính xác!” Quan Oánh đắc ý nói, “Đó là con gái của em. Còn avatar Weibo của em là Gelatoni* đó! Còn trẻ mà em đã đủ nếp đủ tẻ rồi!”
* Minh An: Mọi người search hình tên hai nhân vật LinaBell và Gelatoni trên Google để xem thêm nha
Đủ nếp đủ tẻ.
Phó Thời Xuyên thầm nhủ bốn chữ, anh cười nhẹ: “Thế giờ quân số nhà mình hơi đông rồi đó.”
Quan Oánh hiểu câu đùa của anh, cô liếc mắt nhìn Phó Bác Văn đang trầm ngâm ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài như nghiên cứu quy hoạch năm sau của Bắc Kinh.
Làm sao? Chỉ có anh có con riêng của mình còn em không được phép có à? Cả hai chúng ta đều có gánh nặng trên người, chẳng ai hơn ai đâu!
Sau khi về nhà, Quan Oánh sung sướng ngồi tình báo với mọi người kế hoạch hẹn hò tuần này của mình.
Mọi người đều đang mong chờ cô, điều đó làm Quan Oánh càng cảm thấy vui hơn, cho đến khi một bình luận đập vào mắt cô, “Nói đi cũng phải nói lại, hẹn hò bao lâu rồi mà cô với nam thần chỉ hẹn hò trong nhà, hẹn hò bên ngoài chứ không có tiến triển gì mới à?”
Quan Oánh sửng sốt, cô vừa định hỏi tiến triển gì, gần đây bọn họ còn chưa đủ tiến triển à thì có người bên dưới thay cô hỏi cho ra nhẽ, “Tiến triển mới là gì hả lầu trên?”
Người bên trên cạn lời, “Bạn ngốc như lợn ý, còn tiến triển mới gì vào đây được nữa? Đương nhiên là ‘cái đó’ rồi! Tiểu G à, cô nói đi, yêu lâu như vậy rồi nam thần có mời cô sang nhà anh ấy qua đêm, hay ngỏ ý tới nhà cô qua đêm không…”
Quan Oánh nhìn câu nói ấy, não cô đứng hình ba giây, đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Ý của người đó là…
Đứng trước màn hình, mặt cô đỏ bừng lên.
Còn mọi người trong topic thì lại cảm thấy hưng phấn về vấn đề này, “Đúng đó, lâu vậy rồi chỉ thấy hai người ôm ấp hôn hít nhau, cũng hơi trong sáng quá rồi đó! Khi nào hai người mới trải nghiệm niềm vui của người trưởng thành vậy?”
“Phải rồi! Càng đừng nói là hai người ở đối diện nữa, không được lãng phí cơ hội trời ban này nha!”
“Nhưng giờ nam thần vẫn còn ở chung với người khác, muốn làm gì cũng chẳng tiện lắm. Bị phát hiện thì xấu hổ chết!”
“Nam thần ở chung với người ta, nhưng Tiểu G ở một mình mà! Tới nhà Tiểu G là xong!”
“Nhưng tôi thấy hơi nhanh. Mọi người bảo lâu nhưng tôi thấy họ vừa mới yêu nhau thôi! Hơn nữa nam thần cũng chẳng đề cập đến, chắc anh ấy cũng thấy quá nhanh.”
“Em gái à, cô chẳng hiểu cái này đúng không? Tôi thấy có khi nam thần đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, chỉ là trước đó Tiểu G cứ ngốc nghếch chưa nghĩ thông, còn làm loạn mấy chuyện nên anh ấy mới không tiện chủ động nhắc tới, chủ động nói cái này cứ giống như bắt nạt trẻ con vậy á!”
“Đúng thật. Tôi có thể dùng kinh nghiệm yêu đương phong phú của mình nói cho mọi người biết: Đối với chuyện này thì đàn ông đều một kiểu…”
Quan Oánh không đọc những câu sau, bởi cô đóng sập máy tính lại, âm thanh lớn đến mức tưởng như cô đập hỏng máy tính luôn rồi!
Sau đó cô ôm máy tính, nằm trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà.
Trong thời gian này, vì quá thuận buồm xuôi gió mà thậm chí Quan Oánh còn tự cho là mình đã học xong những kiến thức yêu đương. Nhưng tới đêm nay, cho đến khi bị những lời kia nhắc nhở, cô mới đột nhiên nhận ra mình quên mất điều quan trọng nhất!
Đúng rồi! Sao cô quên được chứ nhỉ? Bây giờ họ là người yêu của nhau rồi.
Người yêu sẽ ôm, sẽ hôn nhau, đương nhiên cũng sẽ…
Cô là một tác giả viết tiểu thuyết tình cảm, sao lại không biết cái này cơ chứ?
Nhưng cái này cũng không trách cô được. Quan Oánh cắn môi, cô hơi tủi thân nghĩ.
Những suy nghĩ cùng mong muốn của cô với Phó Thời Xuyên đều là ký ức thời thanh xuân. Nó mang trong mình sự trong sáng, ngây thơ của thời niên thiếu.
Trong trí nhớ của cô là chàng thanh niên sáng sủa mặc chiếc áo đồng phục màu xanh trắng còn vương mùi bột giật, là bóng dáng mặc đồng phục màu đỏ vội vàng dẫn bóng một cách mạnh mẽ trên sân bóng rổ, là mùa hè dường như vô tận với bài tập làm mãi chẳng xong, là nước quýt có ga mát lạnh mùa hè, cũng là sự tham lam thầm kín, tốn công sức chỉ có thể để ngẫu nhiên gặp người mình hằng thương nhớ.
Cái loại chuyện kia hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô!
Nghĩ tới lời những người vừa rồi bình luận, mặt Quan Oánh đỏ như ra máu.
Thật vậy hả?
Phó Thời Xuyên thật sự từng nghĩ tới những việc này ư?
Cô nhớ tới thời gian ở chung của hai người dạo gần đây. Đúng là anh chưa từng đề cập tới, hành vi thân mật nhất của họ là hôn môi. Là rất nhiều lần hôn môi với nhau.
Phải nói từ sau lần ấy, giờ lần nào gặp hai người cũng hôn nhau.
Ở cạnh hồ của tiểu khu lúc 10 giờ tối, ở bóng râm trên đường chỗ công viên nhỏ, ở bên bàn ăn lúc sáng.
Với hành động này, Quan Oánh đã không còn xa lạ nữa. Nhưng mỗi lần làm cô vẫn đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Đêm nay cũng vậy, lúc cô tới giờ về nhà, bỗng nhiên anh túm cô lại, kéo cô ngồi lên đùi anh.
Tư thế này hai người họ chưa từng thử bao giờ, mặt cô lập tức đỏ lên. Cô thử tránh một chút thì phát hiện tay Phó Thời Xuyên ôm chặt lấy eo cô làm cô không động đậy nổi.
Cô không còn cách nào khác nên phải nhỏ giọng hỏi: “Sao, sao thế?”
Sau khi nhìn Quan Oánh chăm chú một lúc, câu trả lời Phó Thời Xuyên đưa ra cho cô là cúi đầu hôn lên môi cô.
Bờ môi cùng hơi thở của anh đều rất nóng bỏng, chúng bao lấy cô, làm cô cảm thấy mình như bị anh cướp đi, cũng như được anh cho cái gì đó.
Trong phòng khách yên tĩnh, ánh đèn sáng ngời phủ lấy hai người họ. Cô ngồi trên đùi anh, tay vòng qua cổ anh, còn tay anh ôm lấy eo cô, dùng tư thế như khống chế ôm chặt lấy cô.
Hai người cứ hôn nhau như vậy.
Quá thân mật. Vào thời điểm say mê nhất, Quan Oánh mơ màng nghĩ. Khó trách trước kia người ta bảo gắn bó như môi với răng, điều này làm cô nảy sinh ra ảo giác hai người họ là một.
Trái tim cô như bị nụ hôn thân mật đó làm tan chảy, lồng ngực như có nhiệt độ nóng bỏng đang chạy qua, vào lúc Phó Thời Xuyên tiếp tục làm nụ hôn này sâu hơn, lần đầu tiên cô thử ngậm lấy bờ môi anh, run rẩy đáp lại…
Gần như Phó Thời Xuyên cảm nhận được ngay lập tức.
Anh dừng một chút. Giây tiếp theo, động tác của anh trở nên vội vàng, thậm chí còn hơi mạnh bạo…
Vì nụ hôn này mà lúc về chân Quan Oánh còn mềm ra, bây giờ nhớ lại mặt cô vẫn còn đỏ, tim cô vẫn còn đập mạnh.
Nhưng bỗng nhiên người khác lại nói với cô rằng, có lẽ ở thời điểm cô thỏa mãn vì nụ hôn, có lẽ Phó Thời Xuyên còn nghĩ nhiều hơn cả vậy…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");