(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Vào giây phút đó, Quan Oánh chẳng rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Trên môi cô là cảm giác mềm mại và hơi thở nóng rực. Ngón tay của anh nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, trong quá trình, má hai người chạm nhau.
Nóng thật.
Nhưng là mặt cô nóng lên hay là mặt anh…
Cô không biết.
Cô chỉ mơ màng nghĩ, giây tiếp theo, đột nhiên cô mở to hai mắt.
Nhìn hai mắt Phó Thời Xuyên nhắm lại cùng hàng mi dài của anh, Quan Oánh choáng váng.
Đây là, môi của Phó Thời Xuyên sao?
Anh đang… Hôn cô hả?
Não cô lập tức ngừng hoạt động, những giác quan của cô như đồng loạt biến mất.
Cả thế giới chỉ còn lại hơi thở của anh bao trọn lấy cô…
Không biết bao lâu sau, một hàng nước mưa chảy dọc theo ô xuống, bắn vào mu bàn tay cô. Cuối cùng cảm giác lạnh lẽo cũng đánh thức cô!
Lúc này, Phó Thời Xuyên cũng buông cô ra.
Mặt hai người vẫn cách nhau gần như cũ, bốn mắt nhìn nhau, Quan Oánh ngơ ngác nói: “Anh…”
Mặt cô đỏ như bị thiêu cháy, ngoài thẹn thùng ra, cô còn bất ngờ nữa.
Mà đối diện cô, mặt Phó Thời Xuyên cũng đỏ lên.
Anh nhìn cô, có lẽ vì hành động vừa rồi mà ngực anh phập phồng, hơi thiếu không khí, “Lên xe trước đã…”
Lúc này khả năng phản ứng của Quan Oánh là con số không tròn trĩnh, anh nói gì cô nghe nấy, bị động mặc anh dắt tới chiếc xe phía trước.
Phó Thời Xuyên mở cửa ghế phụ ra cho cô ngồi vào trước, sau đó anh mới vòng tới bên kia xe lên xe. Cuối cùng hai người cũng không đứng nói chuyện trong mưa nữa.
Bên trong xe ấm hơn bên ngoài nhiều. Nhưng nghĩ tới vừa rồi Quan Oánh run lên, anh vẫn bật điều hòa lên. Sau đó anh mở đèn trong xe, làm ánh sáng màu cam ấm áp lan tràn trong xe.
Đầu Quan Oánh vẫn còn chưa hoạt động lại bình thường, Phó Thời Xuyên ngồi cạnh làm gì cô cũng chẳng để ý, ánh mắt cô vô định trôi nổi trong xe. Bỗng nhiên cô liếc tới chiếc túi mua hàng ở cạnh chân, hô lên, “Túi của em!”
Là chiếc túi Hermes cô mới mua. Vừa rồi Phó Thời Xuyên xách túi giúp cô, nhưng bây giờ nhìn qua trông nó như bị ướt.
Cô vội cầm lấy, mở ra kiểm tra qua. Vẫn may, nó chỉ bị ướt túi giấy bên ngoài, túi chống bụi bọc bên trong nên chiếc túi vẫn còn mới nguyên, không bị làm sao hết.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Phó Thời Xuyên ngồi cạnh thấy động tác của cô thì nói: “Không sao đâu, nếu hỏng thì anh mua lại cho em cái khác.”
Đây là chuyện mua cái khác hay không ư?
Quan Oánh đỏ mặt không nhìn anh.
Bây giờ cô mới lấy lại tinh thần, rõ ràng anh xách túi hẳn hoi, sao nó lại dính nước chứ?
Chắc chắn là trong lúc ấy… Anh buông lỏng tay…
Nghĩ vậy, cô không khỏi cắn môi. Cảm giác trên môi vẫn còn nguyên như cũ, điều này làm cô không khỏi nhớ lại nụ hôn vừa rồi.
Rất nhẹ, rất dịu dàng.
Cô không biết khi người khác hôn, người ta có như vậy không nhưng cô cảm thấy nụ hôn này của Phó Thời Xuyên không có quá nhiều tính xâm lược mà nó giống như một lời an ủi hơn…
Bỗng nhiên cô nhận ra đây là nụ hôn đầu của mình.
Cũng là nụ hôn đầu của hai người họ…
Phó Thời Xuyên nhìn vẻ mặt của cô, anh im lặng mấy giây, bỗng nhiên anh nói: “Anh xin lỗi. Anh phải hỏi trước em mới phải.”
Quan Oánh còn đang ngơ ngác vì nụ hôn đầu trong đời đột nhiên xảy đến của mình, vẫn còn đang đỏ mặt, tim đập thình thịch, tâm hồn bay bổng. Cô nghe Phó Thời Xuyên nói xong, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Hỏi gì?
Hỏi có hôn cô được không ấy hả?
Mặt cô càng nóng hơn, cô thầm nghĩ, may mà anh không hỏi.
Hỏi vấn đề này thì cô trả lời như nào hả?
Bảo đồng ý thì cô ngại; nhưng nếu không đồng ý, cô… Làm sao cô có thể nhịn được mà nói không đồng ý cơ chứ?
Phó Thời Xuyên: “Vừa rồi anh hơi xúc động một chút.”
Quan Oánh không muốn tiếp tục chủ đề này, cô cúi đầu ngập ngừng: “Không, không sao…”
Phó Thời Xuyên lại không chiều theo ý cô, một tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để cô nhìn đối diện mình.
Hai người đối diện với nhau, anh nhìn cô, hơi mỉm cười, “Nhưng anh không hối hận vì đã hôn em.”
Vào lúc ấy, nhìn cô đang yếu ớt giữa cơn mưa, anh không thể nhịn được nỗi xúc động muốn hôn cô…
Mặt Quan Oánh lập tức đỏ bừng lên.
Cô tránh tay anh, người cũng ngả ra sau, quay đầu nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ.
Cô cảm thấy người này vô cùng quá đáng, hôn thì hôn đi, còn nói những lời này nữa. Anh muốn nhìn cô đỏ mặt à? Cô không thèm làm theo ý anh đâu!
Nhưng ngay cả vậy, lỗ tai lộ ra ngoài mái tóc của cô vẫn để lộ cảm xúc của cô.
Phó Thời Xuyên chăm chú nhìn sườn mặt của cô một lát rồi cười nhẹ.
Sau đó, anh dừng một chút rồi nsoi: “Còn một chuyện nữa anh cũng muốn xin lỗi em.”
Còn chuyện gì nữa?
Quan Oánh sợ anh lại nói ra điều gì khủng khiếp, cô do dự rồi quay đầu lại thì thấy Phó Thời Xuyên nói: “Anh không biết em chưa từng yêu ai bao giờ nên có một số việc anh nghĩ chưa thấu đáo.”
Cuối cùng thì bây giờ Phó Thời Xuyên cũng hiểu Quan Oánh đang nghĩ gì, nhớ tới những hành vi kỳ lạ của cô làm anh khó hiểu trong thời gian này nhưng thực tế là cô đang nỗ lực, vụng về nghiêm túc trong mối quan hệ của hai người, Phó Thời Xuyên cảm thấy cô vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng nói: “Thật ra em không cần lo. Không chỉ em căng thẳng, sợ mình không thể hiện tốt trong chuyện tình cảm mà anh cũng vậy.”
Quan Oánh không ngờ anh lại nói vậy, cô hỏi lại theo bản năng: “Anh cũng sợ mình không thể hiện tốt ư?”
“Đương nhiên.” Phó Thời Xuyên nói, “Trong việc này, anh cũng không am hiểu như em nghĩ đâu.”
Quan Oánh không tin.
Phó Thời Xuyên giơ tay, anh nhẹ nhàng mơn trớn lông mày cô, “Thật đấy. Anh chỉ biết hơn em rằng nên làm gì, hơn nữa, cũng mong mọi chuyện đều diễn ra tốt nhất có thể…”
Đúng rồi. Bỗng nhiên Quan Oánh nhớ ra cái đêm bọn họ chính thức yêu nhau, trên xe tới nhà hàng anh cũng từng nói rồi. Bởi cô hỏi quá đột ngột nên anh cũng căng thẳng, không biết làm gì.
Vì thế anh kiên trì muốn tới nhà hàng cao cấp để chính thức tỏ tình với cô. Và cả lúc trước, dáng vẻ bình tĩnh khi hai người ở chung của anh cũng không phải là do anh rành hơn cô.
Thực tế, anh cũng âm thầm nỗ lực, muốn thể hiện tốt nhất trong mối quan hệ này ư?
Cũng giống cô.
Trái tim Quan Oánh như đang chìm trong bão bùng đột nhiên yên ổn lại.
Hai người không nói gì nữa.
Trong chiếc xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của họ vang lên.
“Em có thể hỏi anh một chuyện được không?” Bỗng nhiên Quan Oánh hỏi.
“Cái gì?”
“Sao anh lại thích em?”
Phó Thời Xuyên hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cô gái nào khi yêu cũng hỏi vấn đề như này. Vì thế anh cười, hỏi: “Đây là một bài kiểm tra hả? Nếu anh trả lời không tốt thì sẽ làm sao?”
Quan Oánh không trả lời mà nghiêm túc nhìn anh, cứ như vấn đề này vô cùng quan trọng.
Vì thế Phó Thời Xuyên cũng thu lại biểu cảm vui đùa, anh nghĩ rồi nói: “Nếu em hỏi anh câu hỏi này, anh có thể liệt kê ra rất nhiều lý do. Xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tốt bụng, với cả tài giỏi hơn người, có sự nghiệp thành công. Nhưng thật ra những nhân tố này chưa phải là quan trọng nhất. Để mà nói thì cảm xúc vẫn là yếu tố then chốt, đúng chứ?”
Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, trong đó còn có thêm cả cảm xúc gì đó nữa, “Anh đã nói rồi, ở bên em anh thấy rất vui.”
Cái này anh đã từng nói ở cái đêm ăn trên nhà hàng cao tầng ấy.
Quan Oánh cúi đầu để ngón tay trên váy. Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Đêm đó anh bảo ở bên em anh thấy rất vui. Nhưng thật ra em không biết em làm gì làm anh thấy vui. Bởi vì không biết nên em rất lo lắng. Lo một ngày nào đó em làm gì sai, hoặc làm cái gì không ổn làm anh thấy không vui, không muốn ở bên em nữa…”
Đây là nỗi sợ ẩn sâu trong lòng cô.
Thậm chí trước khi nói những lời này, cô cũng không nhận ra.
Đối với tình cảm cô không ngờ mình có thể có được này, Quan Oánh vẫn không tự tin, vẫn cứ luôn lo được lo mất.
Phó Thời Xuyên nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau anh không nói gì.
Lâu đến mức Quan Oánh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh thì bỗng nhiên anh cúi người, lại hôn lên cô thêm lần nữa.
Lúc này, nụ hôn của anh nóng bỏng hơn vừa rồi, mang theo cả sự xâm lược, cứ như muốn chứng minh điều gì đó.
Hơi thở nóng bỏng của hai người hòa vào nhau, nó ngày càng nóng hơn. Quan Oánh bị anh hôn mà hơi ngẩng đầu lên, bị động tiếp nhận, dần dần, cô ngày càng không thở nỗi.
Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, bỗng nhiên anh ngậm lấy môi dưới của cô mút một chút…
Quan Oánh không nhịn được mà nức nở một tiếng…
Hơi thở của Phó Thời Xuyên lập tức gấp gáp…
Không biết bao lâu sau, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra.
Phó Thời Xuyên vuốt mặt cô, tựa trán vào trán cô, thở gấp, nói: “Em cảm nhận được chưa? Nếu chưa thì anh sẽ làm lại…”
Quan Oánh bị hôn mà ngơ người, hai mắt cô mông lung, há miệng một lúc mới hỏi, “Cảm nhận… Cái gì?”
Anh cười nhẹ nhàng, cọ chóp mũi cô rồi lẩm bẩm: “Em yêu à, em không hiểu. Chỉ cần em ở cạnh anh là anh đủ vui rồi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");