Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 53: “Đây mới là yêu đương!”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Quan Oánh không kịp chuẩn bị đã bị anh kéo vào trong nhà.

Cô đứng ở huyền quan, vào lúc cô chưa kịp lấy lại tinh thần thì Phó Thời Xuyên đã xoay người lấy dép cho cô từ trong tủ giày ra.

Vì cô hay tới đây nên bây giờ ở chỗ này có vài đôi dép dành riêng cho cô. Chúng đều do cô cẩn thận mua cho chính mình. Nhưng anh lấy cho Quan Oánh đôi dép cô chưa thấy bao giờ.

Là hai chiếc dép màu trắng, có vịt con lông xù ở trên, cổ chúng còn buộc khăn lụa hình ô vuông xanh biếc, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Cái này không phải do cô mua nhưng cùng phong cách cô yêu thích. Nó y như dép thỏ con, dép Pikachu, cả dép LinaBell của cô, gần như bên trên có gắn tên cô luôn rồi.

Lúc này đầu Quan Oánh như ngừng hoạt động, cung phản xạ chưa kịp phản ứng xong, cô còn đang bận tâm xem đôi dép này có từ bao giờ.

Phó Thời Xuyên khom lưng để dép tới trước mặt cô, sau đó anh nhìn cô. Mấy giây sau Quan Oánh mới lấy lại tinh thần.

À à à, đổi dép, đổi dép!

Cô ngồi vào ghế đổi dép, cúi đầu cầm lấy dép rồi đi.

Phó Thời Xuyên: “Anh còn tưởng em định để anh đi hộ cho đó!”

Phó Thời Xuyên đi dép giúp cô ư? Nghĩ tới cảnh đó, da gà Quan Oánh nổi lên.

Hình như sợ anh làm thật nên cô nhanh chóng thay giày, tiếp đó theo anh đi tới phòng khách.

Phó Thời Xuyên mở hết đèn lên. Dưới ánh đèn chói lọi, Quan Oánh đứng ở chỗ ấy, cô vừa thấy khó hiểu, vừa thấy khó xử.

Cuối cùng bây giờ mọi chuyện là như nào?

Phó Thời Xuyên bảo ở bên anh nghĩa là sao?

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy anh vẫn còn chuyện gì đó, vì thế cô chủ động hỏi: “Anh muốn em ở bên anh làm gì hả?”

“Không làm gì thì không được gọi em sao?” Phó Thời Xuyên hỏi lại.

Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Anh gọi cô qua chẳng lẽ không có chuyện gì sao?

Phó Thời Xuyên hỏi: “Em có muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Chủ đề được chuyển quá nhanh. Quan Oánh lắc đầu.

Phó Thời Xuyên nghĩ nghĩ. Anh vẫn qua bếp, một lát sau anh bưng một cái mâm qua. Trên đó là một ít hoa quả đã được rửa sạch, nào là dâu tây, táo xanh, cherry, còn có cả xoài đã được bổ sẵn. Đáng nhắc đến là những quả này không phải do Quan Oánh đưa nữa. Từ sau khi biết kế sách tặng hoa quả của mình đã bị nhìn thấu từ lâu, cô ngại không mang qua nữa.

Sau đó anh lại lấy một cái giỏ tre nhỏ trong tủ lạnh ra. Bên trong là khoai lát, bánh quy, sữa chua, sô-cô-la cùng một số đồ ăn vặt linh tinh khác.

Đây đều do anh mua hả?

Đột nhiên Quan Oánh hiểu ra, cô cúi đầu nhìn đôi dép trên chân mình.

Không phải đôi dép này do anh đích thân mua cho cô đó chứ? Những món đồ ăn vặt này cũng là anh chuẩn bị cho cô hả?

Nhìn qua anh cũng không giống người thích ăn mấy thể loại đồ ăn vặt như này cho lắm…

Quan Oánh chớp mắt, cô cảm thấy mình đã hiểu ra gì đó, cô hỏi một cách không chắc chắn: “Vì thế anh gọi em qua đây ăn đồ ăn vặt?”

Hơn nữa vì để mời cô ăn đồ ăn vặt mà anh còn đích thân mua cho cô một đôi dép mới?

Nhưng cô mới ăn xong, vẫn còn đang no lắm.

Sao anh chẳng nói sớm!

Phó Thời Xuyên nhìn cô, dường như vào giây phút đó, anh không biết nên thể hiện biểu cảm như nào.

Một lát sau, anh thở dài. Anh không giải thích gì cả mà kéo cô ngồi lên ghế sô pha cùng mình. Tiếp đó, anh lấy laptop qua, nói: “Anh phải làm chút việc, em cứ tự chơi trước đi.”

Sau đó anh mở một trang web, bắt đầu đọc tài liệu.

Cái này làm Quan Oánh ngơ thật.

Phó Thời Xuyên gọi cô qua, sau đó lại làm việc của anh, đây là nước đi gì vậy?

Thế bây giờ cô nên làm gì? Ngồi ăn đồ ăn vặt thật hả?

Cô ngồi ở đấy, nhìn Phó Thời Xuyên lập tức bước vào trạng thái làm việc, tập trung cao độ mà luống cuống tay chân.

Thật ra bây giờ gần như ngày nào cô cũng qua đây. Với cô mà nói thì ngoài nhà cô ra, đây là chỗ thứ hai mà cô vô cùng quen thân. Nhưng chưa lúc nào như bây giờ, cô cảm thấy mình như một người xa lạ đột nhập vào mà cảm thấy mất tự nhiên.

Cô cứng người một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi nhỏ Phó Thời Xuyên, “Anh làm việc thì em làm gì bây giờ?”

Phó Thời Xuyên cũng thấy khó hiểu, “Em muốn làm gì thì em cứ làm đi. Em muốn làm việc thì làm việc, anh cùng em lấy máy tính qua đây. Hay là em muốn vào phòng chiếu phim xem phim? Thế thì anh sẽ vào trong đó làm việc, chỉ cần em không chê anh làm phiền em thôi!”

Làm việc, giờ thì làm cái quái gì chứ? Trời tối thế này hai người ôm hai cái máy tính xem tài liệu à?

Còn phim nữa. Lần trước cô xem phim nhiều quá rồi, vì thế tối qua, sau khi xem xong một bộ phim nữa, Lạc Ninh bảo như vậy cũng hòm hòm rồi, cô có thể tạm nghỉ. Từ hôm nay trở đi, anh không bắt cô xem phim mới nữa.

Vì thế Phó Thời Xuyên nói: “Thế em xem TV cũng được. Không cần lo tiếng TV ảnh hưởng tới anh đâu.”

Anh dừng một chút rồi nói thêm: “Đêm nay Lạc Ninh có buổi tiệc, chắc phải rạng sáng mới về đến nhà. Em không cần quan tâm cậu ta đâu.”

Tuy rằng ngày đó ở sân bắn tên, vào lúc dũng khí dâng cao, Quan Oánh làm trò công khai quan hệ của cô với Phó Thời Xuyên. Nhưng xong việc thì bệnh cũ của cô tái phát, cô vẫn ngại thể hiện tình cảm với Phó Thời Xuyên trước mặt Lạc Ninh, vì thế mỗi lần hai người ở với nhau, đều cố gắng như bình thường, chẳng có hành động thân mật gì cả.

Chủ yếu do Lạc Ninh phiền thật, cứ như anh muốn trả thù ngày ấy hai người đặt bẫy cho mình nên mỗi lần thấy hai người xuất hiện cùng nhau, anh vẫn cố ý dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người, nhìn qua nhìn lại, không làm cho Quan Oánh ngượng chín mặt thì không chịu thôi.

Hôm nay, vào lúc ăn sáng, do anh quá đáng thật nên Quan Oánh không nhịn nổi nữa mà trực tiếp đặt cốc lên bàn, lạnh giọng mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thích ăn thì ăn, không thì ra ngoài!”

Do cô mạnh mẽ quá nên Lạc Ninh sửng sốt ba giây mới phản ứng lại, “Có nhầm không vậy? Đây là nhà tôi!”

Phó Thời Xuyên nghĩ do Quan Oánh sợ Lạc Ninh về đột xuất, không muốn đụng mặt anh chàng nên mới cố ý nói với cô như vậy.

Nhưng Quan Oánh biết từ trước đó rồi. Cô còn biết Lạc Ninh đi gặp mấy người có ý định đầu tư vào “Bí mật”, Lạc Ninh cũng từng nói với cô.

Phó Thời Xuyên thấy cô gật đầu, nghĩ rằng cô đã đồng ý nên anh cúi đầu tiếp tục đọc báo cáo.

Quan Oánh thấy thế, cô không nhịn được ngó qua màn hình của anh một cái. Nhìn mới biết trên đó đều là tiếng Anh, hơn nữa có rất nhiều thuật ngữ nên cô đọc không hiểu.

Cô đau khổ từ bỏ. Chẳng biết ngoài cái máy tính của anh thì còn gì để xem nữa, nên cô mở mắt ngơ ngác nhìn tấm thảm trước mặt.

Tuy rằng Phó Thời Xuyên đang làm việc nhưng tay trái của anh vẫn nắm lấy tay cô. Đương nhiên nếu Quan Oánh không muốn, cô chỉ cần tránh tay anh ra là được. Nhưng chết ở chỗ là cô không muốn tránh, vì thế cô đành phải dựa vào cạnh anh.

Vì ăn không ngồi rồi nên cô dứt khoát nghĩ vẩn nghĩ vơ ở chỗ đó. Nghĩ về kịch bản, động não về tiểu thuyết còn chưa thành hình của mình, nghĩ tới bánh kem socola ngon miệng hôm nay mình ăn, nghĩ về drama trên Weibo mình đọc liên quan tới bộ phim ‘Tôi không phải Thần Sáng Thế’, vợ của nam chính Giang Ngật lại vô cùng giống nữ chính bộ phim – Chu Bội Bội.

Lại nói, quả như Quan Oánh đoán từ trước, bộ phim này có doanh thu phòng vé rất khả quan, mới chiếu được 5 ngày đã bán được hơn 1 tỉ 7 rồi, làm mấy nay tâm trạng Lạc Ninh rất tốt. Cũng vì độ hot của bộ phim điện ảnh cao nên những chuyện xưa của các nhân vật chính mới bị đào ra, bạn gái tin đồn cùng vợ ngoài đời giống nhau như đúc, hơn nữa hai người ấy còn không có quan hệ huyết thống nữa. Mấy năm trước Quan Oánh chưa để ý giới giải trí nên không biết còn có chuyện trùng hợp tới vậy.

Chẳng biết qua bao lâu, những chủ đề có thể nghĩ Quan Oánh đều nghĩ hết rồi. Cuối cùng cô cũng thấy mình không chịu nổi nữa.

Cứ ngồi im như này quá nhàm chán!

Quan Oánh không nhịn nổi nữa, cô lấy điện thoại ra, vào trong Tiểu Hồng Thư lướt linh tinh để xem.

Ban đầu cô còn xem không vào đầu, thỉnh thoảng vẫn liếc Phó Thời Xuyên, để ý xem anh có nhìn mình không, hay là anh hết tập trung làm việc rồi.

Một lát sau, do mãi Phó Thời Xuyên vẫn không có dấu hiệu quay đầu lại nên lực chú ý của cô dần bị Tiểu Hồng Thư hấp dẫn, cho đến khi hoàn toàn đắm mình vào trong đó…

Phó Thời Xuyên đang vượt tường lửa đọc một số tin tức mới nhất ở ngành sản xuất nước ngoài, bỗng nhiên anh nghe được tiếng cười truyền tới từ bên cạnh. Quay đầu nhìn qua thì thấy Quan Oánh dựa vào vai anh, một tay cầm dâu tây lên ăn, một tay cầm điện thoại, cười vô cùng vui vẻ.

Anh nhướng mày, tò mò thò qua, “Em đang xem gì đấy?”

Quan Oánh đã quên đi sự gượng gạo vừa rồi, cô tự nhiên đưa điện thoại cho anh, “Em đang xem video này. Chú cún này thông minh thật, cũng buồn cười nữa!”

Cô đang xem video của một chú cún khá nổi trên Tiểu Hồng Thư, cũng là một chú thuộc loài Collie, thông minh chẳng giống chó tí nào cả. Video Quan Oánh đang xem là chủ nhân cùng hai người bạn của người ấy đưa cún ra ngoài chơi, ba người một chó làm tổ đánh bóng chuyền. Kết quả chú cún kia đỡ bóng còn chuẩn hơn cả người. Ngược lại, có mấy lần chủ nhân chủ cún chuyền bóng sai, làm cho nó không nhận được bóng, nó liền dùng ánh mắt thất vọng nhìn chủ nhân của mình, cứ như một người ba nghiêm khắc vậy. Chủ nhân của nó đành phải xị mặt đi nhặt cầu, để lại chú cún lắc đầu ngao ngán.

Những người dưới comment đều cười nghiêng ngả, “Thầy Collie vất cả rồi, phải dẫn dắt một học sinh kém như vậy, làm lỡ dở thời gian thi đại học của thầy rồi!”

“Học đại học cái gì, đừng làm lỡ dở thời gian thầy Collie của chúng ta tham gia Thế vận hội Olympic!”

“Sao tôi thấy mình bị một chú cún CPU* nhỉ? CPU đấy! Nó nhìn tôi như thế làm tôi theo phản xạ có điều kiện nghĩ lại xem có phải mình chưa làm bài tập toán xong, hay là việc tôi trốn học đi chơi net, hay là vụ tôi yêu sớm với bạn nữ lớp bên bị phát hiện đó! Sau đó mới muộn màng nhớ ra, mẹ nó, tôi đã tốt nghiệp mười năm rồi!”

* Minh An: Theo tui hiểu thì CPU chỗ này ám chỉ chú chó thông minh, theo dõi chủ nhân chăm chú như CPU (bộ xử lý trung tâm) trong máy tính hoạt động, xử lý thông tin. Bà nào có cách giải thích dễ hiểu hơn thì cmt tui với nhé

Quan Oánh lại nói to, “Phó Bác Văn! Như Phó Bác Văn ấy nhỉ! Lần nào nó thấy em ngốc, không thèm để ý tới em đều dùng ánh mắt này! Có phải nó cũng coi chúng ta như chân sai vặt như chú cún trong Tiểu Hồng Thư này không nhỉ?”

Hơn nữa xem xong video này cô mới biết mình ngây thơ tới nhường nào. Trước đó còn vọng tưởng để Phó Bác Văn đi chơi bóng với mấy con Corgi chân ngắn ngốc ngốc, chú Collie nhà người ta đều chơi bóng chuyền luôn kìa!

Vẻ mặt cô gái nghiêm túc, cứ như thật sự nghi ngờ xem Phó Bác Văn có ẩn giấu thân phận nào khác không. Phó Thời Xuyên cũng tự hỏi, “Thế chắc phải đi tra xem tài khoản ngân hàng của nó là gì, xem tiền chuyển ra chuyển vào như nào. Nhưng Phó Bác Văn thông minh lắm, có khi đã chuyển tiền đi hết rồi, chúng ta không tra được đâu!”

Hai người đối diện nhau, sau đó cùng phì cười.

Quan Oánh nghĩ tới việc hai người họ úp nồi nọ vung kia lên đầu Phó Bác Văn thì thấy buồn cười. Nhưng phải nói là hố người (chó) sau lưng vui thật. Vì thế cô vừa tự trách bản thân, vừa cười trộm, thậm chí còn ôm tay lắc lắc.

Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên Quan Oánh phát hiện ra điều gì đó sai sai.

Từ từ, sao cô lại dựa vào vai Phó Thời Xuyên thế này? Tay cô còn ôm lấy cánh tay anh nữa chứ!

Hơn nữa sao tự dưng hai người họ lại bình luận về video trên Tiểu Hồng Thư nhỉ?

Cô sợ tới mức buông anh ra ngay lập tức, người cũng ngồi thẳng lên, chỉ thiếu nước nhảy dựng đứng lên.

Cô rụt quá đột nhiên, hai giây sau Phó Thời Xuyên mới thu nụ cười lại.

Anh nhìn Quan Oánh, chỉ thấy hai mắt cô mở to, cả người cứng đờ, dáng vẻ vô cùng xấu hổ.

Anh dừng lại, không làm gì mà chỉ khẽ cười: “Hơi muộn rồi, có phải em định về không?”

Quan Oánh còn đang hối hận, sao cô lại dựa vào người anh vậy? Phó Thời Xuyên sẽ nghĩ về cô như nào đây?

Rồi cô lại nghe thấy anh nói. Cô nhìn vào điện thoại thì hoảng hốt phát hiện đã 11 giờ rồi! Thời gian trôi vô cùng nhanh.

Vừa rồi họ làm gì? Hình như chưa làm gì cả, chỉ ngồi cạnh nhau, anh thì làm việc, cô thì ngây ngốc một lát rồi lướt Tiểu Hồng Thư.

Nghĩ tới việc cô ở nhà anh lâu tới vậy, cô lập tức đứng dậy, “Đúng đúng đúng, em phải về đây.”

Phó Thời Xuyên đứng dậy, đưa cô về tới cửa. Tiếp đó, Quan Oánh nói với Phó Thời Xuyên: “Thế em vào đây. Anh đi ngủ sớm chút nhé!”

Phó Thời Xuyên gật đầu, “Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé!”

Về đến nhà, Quan Oánh ngồi lên ghế sô pha, cô nghĩ cả đêm vẫn thấy khó hiểu.

Rốt cuộc là Phó Thời Xuyên có ý gì? Anh gọi cô sang nhà anh làm gì?

Tại sao với trí tuệ tuyệt đỉnh của cô, cái đầu tỉnh táo lúc nào cũng nhạy bén lại không hiểu được dụng ý của anh nhỉ?

Chẳng lẽ anh gọi cô sang để ăn cái gì đó thật sao?

Rơi vào bước đường cùng, cô đành phải mở nhóm trên douban ra, khó hiểu lên tiếng: “Chị em ơi, giúp tôi với! Tôi không thể hiểu nổi! Tôi với nam thần vừa trải qua một buổi tối vô cùng kỳ lạ!”

Vào cái ngày mà cô công bố mình với Phó Thời Xuyên yêu nhau, trong nhóm có người cảm thán rằng không ngờ kết cục tới nhanh thế.

Lúc ấy Quan Oánh bảo, không thể kết thúc nhanh tới vậy được. Nhưng thực tế, đừng nói kết cục, sau khi yêu nhau, tần suất cô lên trên nhóm còn nhiều hơn so với trước khi chính thức yêu!

Mấy ngày nay, gần như đêm nào cô cũng sẽ nói về những chuyện đã xảy ra trên nhóm. Cảm giác ấy y như trước đây khi cô viết tiểu thuyết lên mạng, cần cù chăm chỉ kinh khủng!

Vì thế, bây giờ mọi người đều biết cứ tới tối thì sẽ có bài đăng mới. Trước đấy Quan Oánh đã báo với mọi người về hoạt động bắn tên rồi, ai cũng cảm thấy buồn cười trước lời khẳng định chủ quyền với Lạc Ninh lúc cuối của cô, cũng bảo mấy ngày gần đây hai người nên bình tĩnh, cho nhau thời gian giảm xóc. Nhưng cũng vì điều này nên những bài mới được cập nhật trên nhóm hai hôm nay không có quá nhiều điều mới.

Giờ phút này, thấy cô nói vậy, lập tức có người phản hồi: “Buổi tối kỳ lạ gì cơ? Cô nói khó hiểu quá! Không phải nam thần làm gì cô đó chứ?”

Quan Oánh không rảnh quan tâm tới câu “khó hiểu” kia, chỉ đơn giản tường thuật lại những chuyện xảy ra tối đó, tiếp đó, cô khó hiểu hỏi: “Mọi người nói xem, anh ấy có ý gì vậy? Gọi tôi qua xong lại làm việc của mình, còn bảo tôi có thể làm việc cùng nữa, sau đó thì mặc kệ tôi luôn. Anh ấy bận việc thì gọi tôi sang làm gì cơ chứ? Tôi chẳng hiểu đêm nay chúng tôi làm gì nữa!”

Mọi người ở bên dưới cũng thấy hơi khó hiểu, “Ừ nhỉ? Hình như cứ là lạ.”

“Chẳng lẽ anh ấy sợ cô không làm việc nghiêm túc nên muốn giám sát cô? Cứ như chúng tôi là học sinh, yêu nhau xong tới thư viện tự học với nhau ấy!”

“Cũng không đúng. Nam thần bảo cô ấy xem TV hoặc xem phim cũng được. Tiểu G không về nhà lấy máy tính, nam thần cũng chẳng bảo gì.”

“Cũn đúng. Thế tôi không hiểu nam thần có ý gì thật. Chẳng lẽ gọi Tiểu G qua ăn gì đó thật? Nhưng cô ấy cũng có ăn gì đâu? Chỉ ăn có hai quả dâu.”

“Lòng dạ đàn ông như kim mò đáy biển. Không ngờ cũng có ngày tôi không đoán nổi, làm người ta khó hiểu thật đó!”

Một nhóm người ngây ngốc họp bàn với nhau, người bảo “kỳ lạ”, người bảo “khó hiểu”. Cuối cùng cũng có người không nhịn nổi nữa, nói: “Kỳ lạ chỗ quái nào vậy? Tôi hết chịu nổi mấy người chưa từng yêu đương như mấy người rồi!”

Quan Oánh sửng sốt, sau đó cô khiêm tốn nhờ chỉ bảo: “Bạn có ý gì? Bạn biết anh ấy nghĩ gì hả?”

“Còn phải nghĩ hả?” Người kia bản hồi, “Đây là việc người ta yêu nhau hay làm đó! Tại sao cứ phải chuẩn bị chủ đề từ trước? Yêu nhau có nhất thiết phải có chủ đề gì đó mới có thể hẹn hò được đâu? Phần lớn thời gian người ta yêu nhau sẽ tùy ý ở bên nhau, còn trong lúc ấy làm gì, có chuyện gì sẽ xảy ra thì cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nếu chẳng có gì xảy ra thì cũng chẳng sao, đó là điều bình thường!”

“Đúng đúng.” Có người bên dưới hùa theo, “Rõ ràng nam thần có việc nhưng lại kêu cô sang nhà anh ấy, còn chuẩn bị dép lê, trái cây, đồ ăn vặt cho cô nữa. Nguyên nhân chỉ có một. Đó là anh ấy mong được dành thời gian ở bên cô. Không làm gì cũng chẳng sao, thậm chí không nói chuyện cũng chẳng sao hết. Thỉnh thoảng người ta yêu nhau cũng chỉ mong có thời gian bên nhau mà thôi!”

“Tiểu G ngốc quá, đây mới là yêu đương!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.