Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 48: Nắm tay




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Tối qua lúc Phó Thời Xuyên tỏ tình với cô, cô tưởng anh đã biết chuyện cô đã thích anh nhiều năm rồi.

Tuy rằng sau đó biết chỉ là cô hiểu lầm, nhưng điều này cũng nhắc cô rằng giữa họ còn một bí mật to lớn đang được giấu đi.

Quan Oánh thấy hơi bối rối. Bây giờ họ đã là người yêu rồi, theo lý mà nói thì hình như cô nên nói cho anh biết chuyện này.

Nhưng nghĩ đến lúc phải nói thật cô lại cảm thấy mình chưa có đủ dũng khí…

Mọi người nghe xong cũng rơi vào trầm tư.

“Đây đúng là một vấn đề khó thật. Tôi kiến nghị là không nói.”

“Đồng ý. Nếu giờ hai người yêu nhau rồi, nói cái này làm gì nữa? Vốn dĩ hai người sau khi trưởng thành lấy thân phận mới làm quen lại nhau từ đầu, làm cho quan hệ giữa hai người có một khởi đầu hoàn toàn mới, cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi!”

“Không nói hả? Nhưng tôi muốn nói đấy! Nếu là tôi thì tôi sẽ cho người tôi yêu thầm nhiều năm biết tới tình cảm bao năm nay tôi dành cho người đó. Tôi không thể để nó yên lặng chìm vào dĩ vãng được, tôi không thể nhịn nổi!”

“Thế á? Nhưng tôi thì không. Hơn nữa nếu mà nói thì chẳng phải cũng phải nói luôn cho người đó những chiêu trò mà mình sử dụng trong lúc theo đuổi người ta, bao gồm cả những lần skinship trong chỗ tối với người đó, dựa vào bạn cùng phòng của người ta để tiếp xúc gần gũi với người ta hơn, với cả lý do thật sự mà chuyển nhà chính là để tiếp cận người ta? Còn đủ thể loại nữa. Lầu trên không sợ người ấy giận à?”

“Cái đó cũng phải giận hả? Không tới mức đó chứ? Tuy rằng Tiểu G nói dối, dùng chiêu trò nhưng với người cô ấy thích mà nói thì đó đều là bằng chứng chứng minh cô có nhiều tình cảm dành cho người đó! Tôi cảm thấy anh ấy không để ý đâu, lại càng chẳng giận, dù sao cũng chẳng phải là lừa dối tình cảm!”

Điều cuối cùng đúng là điều Quan Oánh từng nghĩ đến. Nhưng so với việc sợ Phó Thời Xuyên giận, cô càng sợ khi Phó Thời Xuyên biết anh sẽ biết để tiếp cận anh mà cô đã dùng đủ biện pháp.

Hơn nữa hiện tại cô đang nhớ lại lúc nãy ngồi trên bàn ăn, Phó Thời Xuyên vạch trần những chiêu trò cô dùng lúc theo đuổi anh, cô thấy vừa thẹn vừa xấu hổ. Mà những thủ đoạn trước đó nữa của cô còn thái quá hơn nữa cơ!

Cô bị những người bạn trên mạng nói cho càng cảm thấy bối rối hơn. Đúng lúc này, một nhân vật có tiếng nói lên tiếng, cũng chính là lãnh tụ của hội nghị bàn tròn, “Tôi không đồng ý, nhưng nguyên nhân không phải những điều trên. Tôi cảm thấy những điều đó không quan trọng. Nhưng tôi cảm thấy bây giờ hai người mới yêu nhau, tình cảm chưa ổn định, cô nói cho anh ấy biết cô đã thích anh ấy nhiều năm, vì tiếp cận anh ấy mà cô mới làm thế, hao tổn bao nhiêu tâm huyết. Tôi sợ anh ấy cảm thấy tình cảm này quá đậm sâu, sẽ phản tác dụng.”

Quan Oánh chưa nghĩ tới điều này.

Cũng đúng, cô với Phó Thời Xuyên vừa mới yêu nhau, đã nói anh biết cái này, nhỡ anh bị dọa sợ thì phải làm sao bây giờ?

Cô cũng chẳng biết khi anh biết chuyện này, phản ứng của anh là như nào.

Cô chỉ phản hồi mỗi người ấy, “Vì thế theo bạn thì tôi không nên nói ư?”

Người kia trả lời: “Tôi đề nghị tạm thời chưa nói. Chờ khi nào tình cảm của hai người ổn định hơn thì suy nghĩ tới việc này sau.”

Quan Oánh mím môi, như có suy tư gật đầu.

Đúng vậy, bây giờ mà nói thì hơi vội vàng thật. Cứ chờ thêm một thời gian nữa, chờ mọi thứ ổn định hơn.

Dù sao thì cô cũng chưa chuẩn bị tốt…

Buổi trưa, Quan Oánh không ăn với Phó Thời Xuyên.

Vì Phó Thời Xuyên không gọi cô, cô cũng chẳng chủ động sang chỗ anh mà tự gọi một phần cơm hộp cho mình.

Ăn xong cô thay một bộ quần áo. Vì phải đi bắn tên, nhận được bài học sau lần chơi mật thất vừa rồi, cô mặc một cái áo thun màu trắng cùng một cái quần jean bó chân, kết hợp cùng với đôi giày thể thao màu trắng, dáng vẻ như một cô gái thể thao!

Vì thế cô trang điểm nhẹ nhàng, cố gắng làm mặt mình trông tự nhiên và hoạt bát.

Thu dọn xong không lâu thì cô nhận được tin nhắn của Phó Thời Xuyên, “Em xong chưa? Có cần anh dành cho em thêm chút thời gian chuẩn bị không?”

Anh nói thế làm Quan Oánh cảm thấy phần trang điểm tỉ mỉ vừa rồi của mình như bị anh nhìn thấu, cô hơi ngượng ngùng, cố gắng mạnh miệng: “Không cần đâu, em xong lâu rồi!”

“À thế hả? Thế giờ em ra cửa đi.”

Cô mở cửa ra ngoài, trùng hợp đối mặt với Phó Thời Xuyên và Lạc Ninh cùng nhau đi ra.

Lạc Ninh nhìn cô nói: “Lão Phó bảo cô muốn đi cùng chúng tôi hả?’

Quan Oánh gật đầu, “Ừ, không được hả?”

“Không phải là không được. Chỉ là tôi tưởng cô định ở nhà học tiếp, còn chuẩn bị cho cô mấy bộ phim để xem đấy!”

Quan Oánh sợ Lạc Ninh không cho mình đi, cô kháng nghị, “Anh là Chu Bái Bì* à? Hôm nay là cuối tuần, tới cả anh còn nghỉ mà không cho tôi nghỉ ư?”

* Chu Bái Bì: Là nhân vật ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của Cao Ngọc Bá

“Cô giống tôi à? Trước đấy tôi phải tăng ca bao nhiêu ngày, không phải qua cô vừa nghỉ hả? Còn đi xem phim cơ mà!”

Nói đến phim, vẻ mặt Lạc Ninh thay đổi, “À tôi thấy Weibo của cô rồi, cảm ơn cô đã khen bộ phim của tôi.”

Đúng là Quan Oánh đã đăng một bài lên Weibo khen bộ phim hôm qua vào lúc trưa nay. Cô chụp vé xem phim, đồng thời gõ dòng caption: “Một bộ phim điện ảnh vô cùng xuất sắc, ý nghĩa vô cùng!”

Bên dưới đều thảo luận rằng bộ phim phải xuất sắc như nào mới được Quan Quan khen đến vậy.

Có lẽ Lạc Ninh cũng cảm thấy thế, bảo cô PR giúp cho cô PR đến thế, cũng quá nể mặt rồi!

Nhưng Quan Oánh không thèm giải thích với họ, trong lòng cô “ý nghĩa vô cùng” không phải bộ phim này mà là chuyện xảy ra sau khi xem phim…

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được liếc trộm nhìn Phó Thời Xuyên. Anh đứng cạnh Lạc Ninh, cũng đang nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Quan Oánh đang không biểu nên điều chỉnh nét mặt như nào, Phó Thời Xuyên đã dùng khẩu hình để nói: Đẹp thật đấy!

Anh đang khen cô.

Tuy rằng nay cô ăn mặc rất bình thường nhưng anh biết, để ra ngoài với anh, chắc chắn cô đã nghiêm túc chưng diện.

Mặt Quan Oánh đỏ lên, cô ngại ngùng quay đầu đi.

Phó Thời Xuyên nhìn thấy cô như vậy, ý cười bên môi anh càng đậm hơn.

Quan Oánh không muốn nói, anh chỉ có thể theo ý cô. Nhưng thấy dáng vẻ này của cô, anh không nhịn được muốn trêu cô một chút.

Lạc Ninh không để ý hai người đang mắt qua mày lại, anh như có suy nghĩ, “Nghĩ thế thì đúng là cô xứng đáng được nghỉ thêm hôm nữa. Thế đi với chúng tôi đi!”

Miệng lưỡi này của anh làm Quan Oánh đang bận ngượng ngùng cũng phải phì cười, “Thế có phải tôi cần tạ chủ long ân không?”

“Khách sáo quá, ái khanh bình thân đi!”

Mọi người cùng xuống gara dưới hầm, Lạc Ninh đi trước, dẫn đoàn mở xe ra. Quan Oánh cũng đi sát phía sau, nghĩ tới hôm nay Phó Thời Xuyên cũng đi, cô tự giác ngồi xuống ghế sau, để ghế phụ lái cho Phó Thời Xuyên.

Không ngờ cô vừa mới ngồi xong thì cửa xe lại được mở ra. Phó Thời Xuyên thò người vào, nói: “Em dịch vào chút đi cho anh ngồi với.”

Quan Oánh sửng sốt, cô hơi bất ngờ dịch người sang phía còn lại để Phó Thời Xuyên ngồi lên.

Lạc Ninh ngồi trước liếc nhìn diễn biến câu chuyện sau lưng, anh trợn mắt, “Ha, hai người coi tôi là tài xế đúng không? Ngồi sau gì mà ngồi sau, phắn lên phía trước ngồi cho tôi!”

Câu cuối dành cho Phó Thời Xuyên, Phó Thời Xuyên ngồi lù lù như một ngọn núi, “Tiểu Lạc lái xe đi, đừng để ông chủ phải chờ.”

Lạc Ninh: “…”

Anh liếc Phó Thời Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Phó Thời Xuyên mang vẻ mặt gợi đòn cười cười, bỗng nhiên anh cũng nhướng mày cười theo, “Ông không đúng lắm.”

“Không đúng gì?”

“Tối qua tôi phát hiện rồi, lúc về tâm trạng ông tốt lắm. Sáng nay cũng thế, còn tự dưng làm bữa sáng vô cùng phong phú nữa. Ông gặp được điều gì vui à?”

Quan Oánh lập tức căng thẳng, thế mà Phó Thời Xuyên chẳng hề hoang mang, “Ông thấy sao?”

“Tôi thấy…” Lạc Ninh cười đáp, “Tôi thấy hẳn do ông gặp chuyện vui, nhưng chẳng biết chuyện gì. Được thăng chức hả? Hay tăng lương? Không đúng lắm, hẳn là mấy chuyện vớ vẩn như thế không làm ngài Trent Fu tuổi trẻ đầy hứa hẹn của chúng ta vui đến vậy chứ?”

“Đúng thật. Ông nghĩ đúng rồi đó.” Phó Thời Xuyên đồng ý.

“Thế ông nói đi, chuyện vui gì?”

Trái tim Quan Oánh dựng đứng lên, cô thấy Phó Thời Xuyên dừng một chút để tăng tính kịch tính cho câu chuyện. Tiếp đó, dưới ánh mắt chờ mong của Lạc Ninh, anh nói: “Chuyện của ông chủ nhân viên đừng có tò mò. Đến lúc nào ông được biết thì ông sẽ biết thôi.”

Lạc Ninh: “…”

Bị chơi một vố, anh không thèm hơn thua với đồ xấu xa kia, anh giẫm chân ga xuất phát.

Chiếc Porsche lướt băng băng trên đường cái. Nhìn qua trông Quan Oánh khá bình tĩnh nhưng cứ cách vài giây cô lại liếc mắt nhìn trộm Phó Thời Xuyên ngồi cạnh mình.

Mũi cô ngửi thấy mùi hương Cologne thoang thoảng trên người anh. Trong lòng cô nhiều cảm xúc, không hiểu Phó Thời Xuyên có ý gì.

Sao anh lại xuống đây ngồi? Lạc Ninh đang ngồi trước, anh không sợ Lạc Ninh phát hiện ư?

Còn cả cuộc hội thoại vừa rồi của hai người họ nữa, quá kích thích rồi đó! Chỗ nào cũng đầy bẫy, thậm chí cô còn tưởng anh cố ý dọa cô…

Nghĩ tới đây, Quan Oánh hơi giận, nhưng cô lại nghĩ tới lời Lạc Ninh nói, hôm qua với hôm nay tâm trạng của Phó Thời Xuyên đều rất tốt.

Vì yêu cô nên tâm trạng anh mới tốt nhỉ…

Suy nghĩ này làm cô cảm thấy trong lòng như có hũ mật tràn ra, vô cùng ngọt ngào.

Thôi, nếu anh vui thì kệ cho anh dọa cô đấy.

Mà cũng phải nói ban đầu lúc đồng ý cùng hai người ra ngoài, cô cũng chưa từng nghĩ đến. Có Lạc Ninh ở đây, hai người nói gì, làm gì cũng phải cẩn thận, không là Lạc Ninh phát hiện.

Tên kia nhạy lắm!

Nghĩ thế, cô lại cảm thấy mọi thứ khó hiểu.

Rõ ràng vừa mới chính thức yêu nhau, nhưng vì có người thứ ba ở đây nên không thể không giả vờ nghiêm chỉnh. Trời ạ, cứ có cảm giác yêu đương vụng trộm ấy!

Quan Oánh đang suy nghĩ miên man thì cảm nhận được ngón tay mình nong nóng. Hai mắt cô lập tức mở to.

Là Phó Thời Xuyên đột nhiên nắm lấy tay cô!

Cô hoảng sợ nhìn về phía anh theo bản năng. Sau đó cô giật mình lấy lại tinh thần, lập tức nhìn qua chỗ Lạc Ninh.

May là anh đang mải lái xe, không để ý động tĩnh phía sau.

Lúc này cô mới nhìn Phó Thời Xuyên thêm lần nữa. Chỉ thấy mắt anh nhìn về phía trước, vẻ mặt tự nhiên như bình thường, cứ như chưa có gì xảy ra vậy.

Nhưng tay anh thì đối lập. Nó đang nắm chặt lấy tay cô.

Mặt Quan Oánh đỏ bừng lên, cô thử nhẹ nhàng rút ra thì Phó Thời Xuyên lại nắm chặt lấy.

Ngón tay anh thon dài bắt lấy tay cô. Bàn tay nóng bỏng của anh cũng dán lấy lòng bàn tay cô.

Cô cảm thấy người mình sắp bốc cháy đến nơi rồi. Cô định nói nhưng sợ Lạc Ninh nghe thấy nên đành phải dùng tay còn lại lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho anh: Anh làm gì đấy?

Phó Thời Xuyên thấy cô cầm điện thoại thì đoán được ý đồ của cô. Quả nhiên, anh lập tức cảm nhận được điện thoại trong túi mình nhẹ nhàng rung lên.

Anh cũng dùng cái tay còn lại của mình lấy điện thoại ra, đọc nội dung trong đó, đầu tiên anh cười, sau đó mới trả lời: Muốn nắm tay bạn gái anh, không được à?

Quan Oánh nhìn những lời trên màn hình, đầu tiên cô đỏ mặt, sau đó mới nhận ra hình như ngoài mấy lần bắt tay khi hai người mới quen nhau ra, đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.

Thật sự giống người yêu nắm tay nhau…

Cô cắn môi, không phản đối nữa mà đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phó Thời Xuyên cũng vẫn nhìn thẳng về trước mà không nhìn cô.

Chỉ có tay hai người, trong khoang xe yên tĩnh, nắm chặt lấy nhau…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.