Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 45: Tỏ tình




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Cứ như có một tiếng sét ngang tai, Quan Oánh choáng.

Cô ngơ ngác nhìn Phó Thời Xuyên, một lúc lâu sau mới hỏi: “… Cái gì? Cậu nói cái gì?”

Phó Thời Xuyên nắm chặt lấy tay cô.

Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô, lúc này, giọng nói anh có thêm sự nghiêm túc và trịnh trọng. Anh nói lại: “Tôi bảo tôi thích cậu. Tôi đang theo đuổi cậu.”

Lúc hỏi câu kia, Quan Oánh đang xúc động, gần như ngay sau đó cô đã tỉnh táo lại rồi.

Sau khi ý thức được mình nói gì, cả người cô tê cứng, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Đại não phản ứng lại là muốn chạy, không hiểu sao lúc vừa định cất bước thì Phó Thời Xuyên lại trả lời như vậy.

Anh bảo là phải.

Anh thích cô. Anh đang theo đuổi cô.

Những suy đoán ấy, những suy nghĩ cô cảm thấy vô lý, những ảo tưởng, những điều không thể tin được.

Thế mà chúng đều…

Lúc này đây, não cô ngừng hoạt động.

Mà Phó Thời Xuyên ở đối diện cô cũng chẳng tốt hơn là bao.

Anh không ngờ đột nhiên Quan Oánh lại hỏi cái này, vào lúc này, ở chỗ này, chẳng hề có dấu hiệu gì báo trước.

Điều đó hoàn toàn làm hỏng kế hoạch của anh.

Tim anh cũng không khỏi đập nhanh hơn, thậm chí đầu còn hoạt động chậm. Nói câu kia xong, anh không biết nói gì tiếp.

Vào giây phút đó, cả hai người đều ngẩn ngơ nhìn đối phương, một lúc lâu sau không ai mở miệng.

Cho tới lúc sau có người đi qua, nói: “Phiền hai người tránh chỗ này một chút được không?”

Phó Thời Xuyên như tỉnh từ giấc mộng, anh nhìn một gia đình đằng sau đang chuẩn bị xuống thang máy, trùng hợp họ đang chắn đường người ta.

Anh vội nói: “Xin lỗi.”

Sau đó anh dắt Quan Oánh còn chưa lấy lại tinh thần đi vào chỗ ít người ở gần đó. Anh hắng giọng, giả bình tĩnh: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Quan Oánh chậm chạp chớp mắt.

Cô cảm thấy sau khi bị ép chuyển động, đầu óc cô dần hoạt động trở lại. Tuy rằng nó vẫn hơi chập chập nhưng bên tai cô không còn vang lên tiếng rè rè nữa. Tiếng người ở trung tâm thương mại, tiếng âm nhạc, tiếng anh đang đứng nói chuyện với cô cuối cùng cũng đi vào trong tai cô, truyền tới não cô.

Giọng của anh.

À đúng, anh đang đứng đối diện nói chuyện với cô.

Quan Oánh ngẩng đầu nhìn Phó Thời Xuyên, cô nói hơi lộn xộn: “Ừ, được. Ra ngoài, chúng ta ra ngoài đi.”

Lúc này, hai người đã tới tầng một của trung tâm thương mại. Vừa rồi vì người đi thang máy nhiều, họ ngại đợi nên mới đi thang cuốn xuống dưới. Bây giờ phải đổi lại thang máy, xuống thêm hai tầng nữa để tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Cả quá trình hai người đều chẳng nói lười nào. Cả hai đều cố gắng giả vờ bình tĩnh, bình thường hết sức có thể, thậm chí sau khi vào trong thang máy, Phó Thời Xuyên còn giữ thang lại để một dì đi chậm phía xa kịp vào.

Nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy biểu cảm của hai người mất tự nhiên và cả hai hành xử vô cùng máy móc.

Chờ sau khi lên xe, ngồi vào ghế lái phụ, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, Quan Oánh mới nhớ lại cảnh vừa rồi ở trung tâm thương mại.

Sau đó cứ như dòng máu trong người đông lại được tan ra, nó nóng bỏng, sôi trào, đi theo mạch máu dũng mãnh xông vào đầu cô làm đầu cô như lập tức nổ tung.

Mỗi ý niệm, mỗi thần kinh, mỗi lỗ chân lông của cô đều đang điên cuồng gào lên:

Anh thừa nhận, anh thừa nhận, anh thừa nhận rồi!

Phó Thời Xuyên bảo anh thích cô! Anh đang theo đuổi cô!

Cô lại hỏi được rồi! Mà anh lại còn thừa nhận!

Anh lại còn thừa nhận!!!

Da đầu cô tê dại, ngón tay cô tê dại, đến cả lợi cũng tê dại!

Quan Oánh cảm thấy trái tim mình có thể nổ tung ngay giây tiếp theo được. Niềm hưng phấn và vui sướng cực hạn ấy vượt qua cả thời điểm hai năm trước cô lần đầu ký hợp đồng có giá trị ngàn vạn.

Má cô đỏ hồng lên, đến cổ cũng hơi hồng hồng. Cô phải liều chết kiềm chế bản thân mới có thể làm mình ngồi yên tại chỗ mà không nhảy dựng lên.

Phó Thời Xuyên ngồi cạnh hít sâu một hơi, cuối cùng anh cũng giẫm chân ga, lái chiếc xe Porsche ra ngoài bãi đổ xe, nhập vào làn đường đầy xe cộ.

Quan Oánh mải sướng một lúc lâu, đến khi cô bình tĩnh lại một chút thì mới thấy cảnh vật xung quanh thay đổi.

Ý thức được mình đã chìm vào thế giới của mình quá lâu, cô trộm liếc mắt nhìn Phó Thời Xuyên bên cạnh một cái thì thấy anh bình tĩnh lái xe. Cô hơi ngượng ngùng, không biết dáng vẻ vừa rồi của mình có bị anh thấy không.

Cô vội hắng giọng, làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn đánh giá dòng xe cộ đông đúc bên ngoài.

Phó Thời Xuyên thấy thế thì nói: “Hơi đông chút, cậu đừng gấp.”

“À, tôi có gấp đâu.” Quan Oánh vô tội, “Không phải giờ là giờ cao điểm buổi chiều à, tắc đường là chuyện bình thường. Với bây giờ tôi cũng chưa đói.”

“Nhưng nhìn bản đồ thì mỗi đoạn này tắc thôi, ra được là được rồi.”

“Đúng đúng, chỗ sau hết đỏ rồi.”

Hai người cứ làm như không có chuyện gì mà bàn tán chuyện giao thông, cứ như vừa rồi chưa có gì xảy ra.

Điều này làm Quan Oánh thả lỏng hơn nhiều, nhưng đột nhiên cô thấy băn khoăn.

Mấy chuyện vừa rồi là chuyện có thật đúng không?

Không phải là ảo tưởng của cô đó chứ?

Phó Thời Xuyên thấy Quan Oánh nhìn chằm chằm mình thì hỏi: “Sao thế?”

Quan Oánh ngơ ngác hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu nói thích tôi đúng không? Thế giờ chúng ta đang như nào?”

Kít!

Phó Thời Xuyên giẫm mạnh chân phanh.

Chiếc Porsche dừng bên đường. Vì phanh quá gấp nên Quan Oánh đụng thẳng vào ghế dựa.

Cô bị dọa sợ, hỏi Phó Thời Xuyên: “Sao, sao thế?”

Một tay Phó Thời Xuyên đặt trên bánh lái, một tay anh đỡ trán. Sau vài giây, anh mới hít một hơi thật sâu, bắt đắc dĩ nói: “Cậu không thể chờ tôi một chút cho tôi nghĩ xong lời muốn nói à?”

Hả? Là sao?

Quan Oánh chớp mắt khó hiểu.

Phó Thời Xuyên quay đầu nhìn cô, lần đầu tiên trên gương mặt từ trước đến nay luôn bình thản xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, thậm chí là sự lúng túng, “Cậu nói thêm câu nữa CPU của tôi cũng cháy luôn đấy!”

Ý anh là lời vừa rồi của cô cũng làm anh căng thẳng ư?

Nhìn qua anh bình tĩnh tới vậy, nhưng trong lòng cũng không biết phải như nào với cô…

Như đoán được Quan Oánh nghĩ gì, Phó Thời Xuyên cười tự giễu, “Cậu đừng tưởng giờ trông tôi bình tĩnh mà nhầm. Trong đầu tôi vẫn đang nghĩ tối nay chúng ta nên đi đâu ăn đấy!”

Quan Oánh hỏi một cách cẩn thận: “Không phải tối nay chúng ta đi ăn bò Triều Sán sao?”

Nói xong cô mới nhớ ra Phó Thời Xuyên bảo lẩu Triều Sản ở gần trung tâm thương mại, nhưng giờ họ đã đi ra rất xa rồi.

“Vốn là thế nhưng hành động vừa rồi của cậu làm nó không phù hợp để chúng ta đi ăn tối nay nữa. Tôi đang nghĩ đến nhà hàng kiểu Pháp chỗ nào.”

Pháp, nhà hàng kiểu Pháp hả?

Suy nghĩ này làm Quan Oánh không theo kịp. Cô hơi đoán được ý định của anh, tự dưng cũng cảm thấy căng thẳng và lo lắng theo.

Phó Thời Xuyên ra lệnh: “Từ giờ trở đi, cậu chỉ được nói với tôi những chuyện đang làm, không được nói những chuyện khác nữa. Tôi cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”

Quan Oánh không dám nói gì nữa, cô chỉ gật đầu.

Phó Thời Xuyên bị dáng vẻ ngoan ngoãn như chú chim cút nhỏ của cô chọc cười, anh giả vờ tự hỏi, “Tôi nên làm gì giờ nhỉ? À, hẳn là tôi phải gọi điện thoại đi đổi nhà hàng đã.”

Phó Thời Xuyên gọi ba cuộc điện thoại, không biết anh nhờ ai mà cuối cùng đã tìm được một nhà hàng cao cấp phù hợp với yêu cầu của mình.

Ở ngoài là Kiến Quốc Môn, CBD* rực rỡ nhất Bắc Kinh, tầng 66. Bốn phía nhà hàng đều là cửa thủy tinh, ngồi trong có thể thu toàn bộ cảnh đẹp của thành phố vào trong mắt.

* CBD là viết tắt của “Central Business District” (Khu vực Kinh doanh Trung tâm)

Nghe nói đây cũng là nhà hàng tây có tầm nhìn cao nhất ở Bắc Kinh. Trước đó Quan Oánh cũng từng nghe người ta nói về nơi này, nhưng cô chưa từng tới. Không ngờ Phó Thời Xuyên có thể lập tức lấy được chỗ ở chỗ này.

Hai người được phục vụ dẫn tới vị trí bên cạnh cửa sổ. Quan Oánh quay đầu ra là thấy toàn cảnh của thành phố.

Những chiếc xe tới tới lui lui cùng ánh đường của đường phố nổi tiếng nhất Trung Quốc di chuyển như một dòng sông chảy, nó vừa lộng lẫy, vừa phồn hoa, làm hoa mắt người ta.

Nhưng lúc này cô chẳng có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp. Sau khi ngồi xuống, cô liền lấy tay đặt lên đùi, hơi căng thẳng nắm góc váy.

Ánh mắt cô liếc nhìn xung quanh. Không hổ là nhà hàng nổi tiếng, bầu không khí rất tuyệt vời mà còn yên tĩnh, chỗ trong nhà hàng cũng không nhiều, gần như chỗ nào cũng có người ngồi hết. Mà ngoài mấy bàn các cô gái ngồi với nhau thì gần như đều là một nam một nữ như họ, nhìn là biết đó là người yêu.

Mà bàn có hai cô gái cũng không chẳng biết họ có phải người yêu với nhau không nữa cơ!

Quả thực nơi này còn mập mờ hơn cả rạp chiếu phim!

Quan Oánh không ngờ có một ngày mình lại cùng Phó Thời Xuyên tới nơi như thế này để ăn.

Trời ạ, đây đúng là hẹn hò rồi!

Không phải như hẹn hò, không phải là cuộc hẹn được cô chín bỏ làm mười coi là hẹn hò nữa! Đây là hẹn hò theo đúng nghĩa!

Tới nơi này để hẹn hò!

Cô thấy hơi sốc. Trùng hợp Phó Thời Xuyên ở đối diện hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”

Quan Oánh lấy lại tinh thần, nói: “Cậu gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”

Câu trả lời của cô nằm trong dự đoán của Phó Thời Xuyên. Anh không từ chối mà thay cô gọi món, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.

Chờ sau khi người phục vụ rời đi, Phó Thời Xuyên nói: “Tôi chưa tới đây ăn bao giờ nên không biết ăn như nào. Nhưng khung cảnh nhà hàng này rất tốt, vì thế bạn tôi giới thiệu.”

“Bạn?”

“Là Jonson, cậu ấy thích tới đây chơi, quan hệ rộng, cũng biết nhiều người. Hôm nay cậu ấy là người đặt chỗ giúp tôi.”

Vì thế Jonson là người được anh gọi mấy cuộc đó sao?

Lúc ấy Quan Oánh đang hoảng, cô chẳng chú ý anh nói gì, không ngờ lại liên quan tới người quen của mình.

Phó Thời Xuyên nhìn cô, anh cũng nhớ tới giọng điệu kinh ngạc của Jonson khi nửa tiếng trước nhận được điện thoại của anh lúc trên xe, “Nhà hàng Tây? Cậu đi cùng ai đấy? Nói cụ thể cho tôi nghe! Không phải là đi hẹn hò với cô gái nào đó chứ?!”

Vì Quan Oánh ngồi cạnh nên anh khó có thể nói chi tiết, anh chỉ im lặng. Trong mắt đối phương thì đó chính là cam chịu.

Bên kia lập tức hưng phấn, “Chờ chút! Cậu chờ chút! Cho tôi mười phút! Anh em sẽ sắp xếp chu đáo cho cậu! Chờ tôi hẹn xong tôi nhắn địa chỉ cho!”

“Cảm ơn cậu.”

“Không phải khách sáo với anh em! Nếu cậu muốn cảm ơn tôi thật thì chờ xong việc, mai nói kỹ cho tôi nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra…”

Phó Thời Xuyên không chờ đối phương nói xong mà ngắt điện thoại. Jonson cũng không giận, mười phút sau anh gửi địa chỉ cho Phó Thời Xuyên thật, lại còn thuyết minh thêm nữa.

“Khung cảnh ở nhà hàng này là số một, có thể nói là thánh địa hẹn hò! Là con gái, chắc chắn cậu ra tay phát trúng ngay!”

Chờ sau khi tới, anh thấy đúng như Jonson nói thật.

Không lâu sau, phục vụ mang đồ ăn lên.

Phó Thời Xuyên gọi một phần tôm hùm Boston đen tiêu nổi tiếng của nhà hàng cho Quan oánh, còn gọi cho mình món bít tết đùi bò Úc nuôi thóc cùng một số món khai vị và món ăn phụ linh tinh khác.

Vì ôm tâm sự nên hai người đều tập trung ăn cơm, vào giây phút ấy, không ai nói gì.

Phó Thời Xuyên vẫn nghĩ những lời mình sắp nói. Chẳng biết bao lâu sau anh mới thoát khỏi những suy nghĩ lung tung của mình. Lúc này, anh mới phát hiện Quan Oánh vừa ăn vừa nhìn trộm mình.

Cô như một con sóc, nhìn trộm anh một cái rồi lập tức thu ánh mắt lại, vài giây sau lại nhìn thêm.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Ở lần tiếp theo, khi cô nhìn trộm anh, anh nhìn vào cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Quan Oánh như một tên ăn trộm bị bắt quả tang, mặt cô đỏ bừng lên.

Cô hoảng loạn thu ánh mắt lại, cúi đầu giả vờ bận cắt rau.

Phó Thời Xuyên không nhịn được cong môi cười. Cô như thế làm anh cảm thấy bớt căng thẳng, đồng thời cũng làm anh không nhịn được muốn triển khai nội dung anh đã chuẩn bị.

Anh buông dao nĩa xuống, từ từ nói: “Về vấn đề cậu hỏi tôi khi ở trung tâm thương mại…”

Dao của Quan Oánh dừng lại trên đĩa.

Từ lúc anh bảo muốn tới nhà hàng kiểu Pháp, cô đã đoán được anh định làm gì, trái tim cô cứ lơ lửng.

Giờ phút này, biết vấn đề quan trọng sắp tới, trái tim cô run rẩy.

“Làm sao?” Cô nhìn Phó Thời Xuyên, vừa chờ mong vừa sợ hãi.

Chờ mong vì biết lời anh sắp nói quan trọng tới nhường nào với cô, sợ hãi là do quá chờ mong.

Phó Thời Xuyên: “Về lý thuyết thì khi cậu hỏi tôi không nên do dự. Nhưng cậu làm tôi cảm thấy rất mâu thuẫn. Bởi theo kế hoạch của tôi, những lời này không nên nói ở thời điểm này.”

Quan Oánh như một con rối gỗ lắc lư theo anh, cô chẳng nói thêm được câu gì, chỉ ngơ ngác: “Nói gì?”

“Cậu hỏi có phải tôi thích cậu không. Nhưng tôi vốn định theo đuổi cậu một thời gian, làm cậu hiểu tôi hơn chút nữa, tôi cũng hiểu cậu hơn. Sau đó, ở một dịp chính thức sẽ tỏ tình cậu, mà không phải… tùy ý như này.”

Anh dùng từ “tùy ý” đã là nói giảm nói tránh rồi. Thật ra anh muốn nói là qua loa sơ sài.

Anh nằm mơ cũng không ngờ được tác giả tiểu thuyết tình cảm như Quan Oánh, người theo lý mà nói coi trọng nhất các nghi thức lại qua quýt trong việc này tới vậy!

Lúc nghe câu kia, anh ngơ người luôn! Không hiểu cô ra bài kiểu gì!

“Nhưng như tôi vừa nói, nếu cậu hỏi tôi, tôi do dự thì điều đó sẽ làm cậu cảm thấy nghi ngờ về tình cảm tôi dành cho cậu.”

“Vì thế, Quan Oánh à, bây giờ tôi muốn chính thức nói với cậu. Tôi thích cậu. Từ khi tôi biết cậu, tôi đã cảm thấy có hứng thú với cậu rồi. Tôi chưa từng gặp ai giống cậu. Cậu có suy nghĩ kỳ diệu, cậu ngây thơ lãng mạn, cậu hoạt bát đáng yêu, dáng vẻ nào của cậu cũng làm tôi rung động. Ở cạnh cậu, tôi cảm thấy rất rất vui. Đúng, tôi đang theo đuổi cậu!”

Quan Oánh ngơ ngác hỏi: “Ý cậu là cậu muốn yêu đương với tôi ư?”

“Đương nhiên,” Phó Thời Xuyên nói, “Nếu đã tới bước này rồi, nếu cậu không thấy tôi quá đường đột, tôi cũng muốn hỏi cậu một câu.”

“Quan Oánh, cậu có muốn làm bạn gái tôi không?”

Nói như thế, là mộng tưởng của cô, là nỗi sợ hãi của cô, là điều cô không thể tin có ngày mình sẽ có được.

Giờ phút này, ở tầng 66 của tòa nhà cao tầng, tại nơi như cung khuyết giữa trời, cô nghe thấy.

Quan Oánh nghi ngờ mình đang rơi vào trong giấc mộng.

Chẳng có dấu hiệu gì, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống.

Quan Oánh hoảng sợ, cô vội lấy tay lau đi, nhưng nước mắt ngày càng rơi nhiều. Cô vừa hoảng loạn vừa xấu hổ, vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi xin lỗi, không phải là tôi cố ý khóc, tôi…”

Phó Thời Xuyên đứng dậy đi qua, anh ngồi xổm trước mặt cô, một tay nâng mắt cô, một tay rút khăn giấy ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô.

Động tác Quan Oánh cứng đờ, cô ngồi trên ghế, bị động nhìn Phó Thời Xuyên.

Phó Thời Xuyên hơi ngửa đầu, động tác anh dịu dàng, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ảnh ngược của ánh đèn, “Không sao, không sao…”

Anh nhẹ giọng dỗ cô. Quan Oánh nhìn vào mắt anh, cô thấy phiên bản thu nhỏ của mình trong đó.

Trong những năm không thể thấy anh, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày, trong đôi mắt ấy sẽ có bóng hình của mình.

Bởi không thể tin được, cô không khỏi lẩm bẩm: “Nhưng sao cậu lại thích tôi? Cậu không thể thích tôi được…”

Rõ ràng vừa rồi anh đã nói lý do nhưng cô vẫn cố chấp hỏi.

Bởi cô không nghĩ ra, chuyện mười mấy năm không thực hiện được, sao tự dưng lại thành thật.

“Sao tôi lại không thể thích cậu được?” Dường như Phó Thời Xuyên thấy vấn đề của cô khá kỳ lạ.

Anh hỏi lại: “Nếu cậu có thể thích tôi, sao tôi không thể thích cậu?”

Cô thích anh…

Quan Oánh đờ người.

Phản ứng đầu tiên của cô là: Anh biết rồi sao?

Biết rằng cô vẫn luôn thích anh? Biết rằng người cô yêu thầm là anh?

Không, không thể nào…

Phó Thời Xuyên cười, “Không phải cậu cảm thấy mình ngụy trang rất giỏi đó chứ?”

Thấy cô không khóc nữa, anh nhẹ nhàng dừng động tác lau lại, nói: “Tặng tôi hoa quả, sáng ngày nào cũng ngẫu nhiên gặp tôi khi đi vứt rác, cả lúc chạy bộ buổi sáng tách Phó Bác Văn ra để đi cạnh tôi… Tôi rất muốn giả vờ không thấy gì, nhưng nữ nhà văn à, cậu làm rõ quá, tôi muốn không nhìn ra cũng khó.”

Ra là anh biết qua cái này, chứ không phải biết cô đã yêu thầm anh từ lâu…

Từ đã, anh đã nhìn thấu cái này từ lâu rồi sao?

Quan Oánh khiếp sợ mở to hai mắt.

Phó Thời Xuyên thấy thế thì cười càng tươi hơn. Lại nghĩ tới vừa rồi cô khóc, thật ra anh thấy hơi ngạc nhiên.

Anh tỏ tình làm cô vui tới vậy sao? Vui tới cả mức rơi nước mắt nữa?

Trái tim anh bỗng trở nên mềm mại, anh nhẹ nhàng nói: “Cậu còn chưa trả lời tôi đó.”

Trả lời anh.

Đúng rồi, vừa rồi anh hỏi cô một câu hỏi.

Tim Quan Oánh lại đập nhanh hơn.

Tuy rằng cô vẫn thấy mọi thứ như một giấc mộng, tuy rằng cô thấy vẫn còn nhiều điều khó hiểu, nhưng giờ phút này, cô vô cùng rõ mình muốn điều gì.

Cô hỏi một cách chậm rãi: “Bây giờ cần trả lời luôn hả?”

Phó Thời Xuyên: “Đương nhiên. Nếu cậu hối hận, muốn tôi theo đuổi cậu thêm một thời gian nữa thì cũng không phải là không được…”

“Tôi đồng ý.”

Phó Thời Xuyên sửng sốt.

Quan Oánh mở to hai mắt, kiên định nhìn anh.

Cứ như cô đã chờ vấn đề này rất nhiều năm.

Cứ như từ rất lâu rồi cô đã mong ngày này tới.

“Phó Thời Xuyên, tôi cũng thích cậu. Tôi muốn làm bạn gái cậu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.