(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Lạc Ninh: “Người mà cô ấy từng yêu thầm… Ý ông là nguyên mẫu của ‘Tạ Thành Văn’ trong truyện sao?”
“Ừ.”
“Ông hỏi cái này làm gì? Không phải bảo ít bàn tán sau lưng con gái nhà người ta à?”
Phó Thời Xuyên bị Lạc Ninh nói cho nghẹn họng, anh không biết trả lời như nào.
Lạc Ninh hòa một ván với Phó Thời Xuyên, lúc này anh mới cười ha hả, “Cô ấy chưa từng nhắc tới, mà tôi thấy cô ấy cũng không muốn nhắc đến nên không hỏi nhiều.”
Nghĩ rồi anh lại nói: “Nhưng mà tôi lại cảm thấy có một người như vậy thật. Bởi vì có người đó nên mới không muốn nói. Nếu không cô ấy cứ che giấu, giữ kín như bưng làm gì? Ông nói xem có phải không?”
Tính ra Lạc Ninh rất biết phân tích.
Phó Thời Xuyên không nói lời nào, Lạc Ninh lại cảm thấy thú vị, “Tự dưng ông nhắc tới cái này lại làm tôi thấy tò mò. Người ấy là ai mới được nhỉ? Nếu chuyện trong sách là thật thì người ấy hẳn là bạn học cấp ba của mấy ông ở Thất Trung ấy. Nhưng tôi thấy là thời ấy của ông, ngoài ông ra hình như không có ai tỏa sáng hơn ông nhỉ?”
“Cảm ơn, ông đánh giá tôi cao quá rồi!” Phó Thời Xuyên nói.
“Tôi chỉ nói thật thôi.”
Phó Thời Xuyên nhớ tới lời Quan Oánh nói hôm đó, anh từ từ nói: “Có lẽ không phải tất cả mọi chuyện trong sách đều là thật.”
Lạc Ninh trầm ngâm, “Ông nói vậy cũng có lý. Tiểu thuyết mà, đều có cả một ít chuyện hư cấu trong đó nữa. Hơn nữa mọi cô gái khi nghĩ về người mình thích đều mất hết lý trí. Rất có thể Quan Oánh đã thêm bộ lọc hoàn hảo, điểm cho những ký ức trong quá khứ thêm đẹp.”
Phó Thời Xuyên im lặng.
Một lát sau, anh mới nói: “Vậy ông cảm thấy bây giờ, cô ấy… còn nhớ tới người đó không?”
Lạc Ninh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Phó Thời Xuyên, anh cảm thấy thắc mắc này của bạn mình hơi kỳ lạ, “Bây giờ vẫn nhớ hả? Chắc không tới mức đó đâu! Bao nhiêu năm rồi cơ chứ?”
Đúng không?
Phó Thời Xuyên nhớ tới biểu cảm của Quan Oánh khi nhắc tới người kia vào hôm hai người ở Thâm Hải. Dù đã qua nửa tháng nhưng anh vẫn nhớ như in.
Anh không biết cô có nhận ra điều đó không. Khi nhắc tới người kia, ánh mắt cô tràn đầy sự rung động và hoài niệm.
Cứ như cô vẫn luôn nhớ kỹ người kia.
Cứ như bây giờ cô vẫn thích người kia như cũ…
Thấy biểu cảm Lạc Ninh thay đổi, anh chàng bắt đầu nghi ngờ thì Phó Thời Xuyên thản nhiên nói: “Tôi chỉ thấy nếu viết hẳn một quyển sách cho một người thì chắc chắn tình cảm vô cùng sâu đậm. Hơn nữa, ông cũng nói rồi, bây giờ cô ấy vẫn giữ khư khư chuyện này. Nếu mà buông được rồi, hẳn sẽ không như thế nhỉ?”
Hóa ra là vậy.
Lạc Ninh thở dài, “Lão Phó à lão Phó, ông không thể nào hiểu được mấy nghệ sĩ sáng tác đâu. Tình cảm của các tác giả đều vô cùng dồi dào. Cô ấy viết sách cho một người con trai, chỉ có thể chứng minh rằng lúc ấy cô ấy vô cùng thích người đó, còn về sau thì chưa biết được. Hơn nữa chúng ta cũng không biết về sau, cô ấy cùng ‘Tạ Thành Văn’ của mình có yêu nhau không. Có lẽ đã từng nhưng chia tay rất không vui. Không chừng giờ đến nhắc lại cũng chẳng muốn nhắc nữa đâu.”
Có lẽ do Lạc Ninh luôn nhìn về chuyện tình cảm như thế nên khi nói những lời này, giọng điệu anh không khỏi bông đùa hơn một chút.
Phó Thời Xuyên: “Nếu từ trước đến nay chưa từng yêu nhau thì sao?”
“Chưa từng yêu nhau hả? Thế thì hơi phiền đó! Bởi vì chưa từng có được nên ký ức sẽ không ngừng đẹp hơn. Mối tình đầu kết thúc trong tiếc nuối, nhân hai sát thương, vốn dĩ thích năm phần thì có thể nhảy lên tới mười phần.” Lạc Ninh vừa nói vừa chuyển chủ đề, “Nhưng mà quá khứ qua rồi thì cũng qua rồi. Người thông minh sẽ hiểu điều này.”
Anh chàng nháy mắt với Phó Thời Xuyên, “Tôi nói thật, so với nguyên mẫu ‘Tạ Thành Văn’ chẳng biết từ đâu kia, tôi thấy bây giờ, rõ ràng cô ấy “điên” với ông hơn đấy!”
Giây sau, anh lại dừng lại, “Ồ, tôi quên mất, ông không cho tôi nói cái này. Tôi im đây!”
Anh làm động tác kéo khóa miệng, nhưng không ngăn nổi ý trêu chọc trong ánh mắt.
Phó Thời Xuyên nhìn thẳng vào anh chàng một lát, đột nhiên anh bảo: “Thế à? Nhưng gần đây không hiểu sao cô ấy không để ý tới tôi nữa, dành nhiều thời gian ở với ông hơn luôn đấy!”
“Ừ, chẳng phải gần đây bọn tôi phải làm việc à?” Lạc Ninh thuận miệng nói.
Đáp án này của anh không hẹn mà trùng với của Quan Oánh.
Phó Thời Xuyên không nói lời nào. Lạc Ninh nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên hiểu ra vấn đề, “Từ đã, sáng nay ông ở chỗ này vừa hỏi tôi về người Quan Oánh yêu thầm, lại hỏi chuyện tôi với cô ấy. Không phải ông đang ghen đó chứ?”
Không thể nào! Phó Thời Xuyên không thích Quan Oánh mà! Nhưng nếu không phải ghen thì biểu hiện đó của anh là gì…
Đầu còn chưa động não hết thì đột nhiên Phó Thời Xuyên đứng dậy, “Tôi đi làm đây. Ông rửa bát nhé!”
Quan Oánh nhìn lén Phó Thời Xuyên vài phút, do tâm trạng cô bất ổn nên cô không muốn nhìn anh nữa. Vì thế cô mở máy lên, nhảy lên sô pha rồi ngồi xem phim nghiêm túc thật.
Lạc Ninh tìm cho cô những bộ phim cũ, có cái từ tận mười mấy hai mươi năm trước, cũng có những cái mới ra trong những năm gần đây. Một số phim Quan Oánh từng xem rồi, nhưng Lạc Ninh bảo trước đấy cô chỉ xem để giải trí, lần này xem là để phân tích, học tập cách xây dựng kịch bản.
Hôm nay cô xem một bộ phim tình cảm trong nước được sản xuất hai năm trước, cũng là bộ phim do công ty của Lạc Ninh làm. Đó là bộ phim chiếm vị trí hot nhất phòng vé năm đó, danh tiếng cũng khá tốt. Trong lúc xem, thỉnh thoảng Quan Oánh dừng phim để ghi chép.
Phòng chiếu phim cách âm rất tốt nên Quan Oánh dành toàn bộ sự chú ý của mình vào bộ phim. Chẳng biết được bao lâu, đột nhiên cô thấy có ánh sáng chói lóa chiếu vào. Cánh cửa phòng chiếu phim mở ra, là Lạc Ninh đi vào.
Anh còn cầm theo cà phê và một phần sandwich, nhìn qua hẳn là mới gọi ở quán ăn gần đó, “Cô chưa ăn sáng đúng không? Cho cô này.”
Đúng là Quan Oánh đói một lúc lâu rồi. Cô nhận lấy, cắn một miếng rồi mới nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Lạc Ninh ngồi xuống cạnh cô, “Cô cũng tem tém lại chút đi. Tuy rằng tôi muốn cô cố gắng làm việc thật nhưng cô cũng không cần mất ăn mất ngủ, quên cả ăn sáng luôn như này!”
Quan Oánh nghĩ tới lời nói dối vừa rồi của mình với Phó Thời Xuyên, cô sợ giấu đầu hở đuôi nên tiếp thêm một câu, “Ai bảo tôi chưa ăn sáng? Tôi ăn xong rồi mới sang đây đấy!”
Thật à? Thảo nào nãy không ăn cùng với Phó Thời Xuyên.
Lạc Ninh liếc mắt nhìn cái sandwich đã bị cô ăn hết hơn một nửa. Anh nhướng mày, ăn rồi mà vẫn còn chỗ để ăn nhiều vậy luôn á hả?
Nhưng anh cũng chẳng nghĩ nhiều mà tức giận nói: “Vậy là tốt rồi. Nếu không cô mà làm việc chăm chỉ quá, lăn đùng ra đấy thì chỉ sợ tôi sẽ bị người đại diện của cô đuổi giết mà thôi!”
Quan Oánh nghe xong thì thấy buồn cười. Người này còn đang ghi thù đó!
Người đại diện mà anh nói chính là Tây Tây. Vì Quan Oánh đảm nhiệm vị trí biên kịch của phim nên Lạc Ninh phải làm việc chung với Tây Tây.
Ban đầu Quan Oánh còn căng thẳng, sợ sau khi Tây Tây và Lạc Ninh biết nhau thì cô nàng sẽ biết tới Phó Thời Xuyên, sau đó liên hệ với câu chuyện trong thang máy ở Thâm Hải mấy hôm trước rồi đoán được điều gì đó.
Nhưng sau đó, cô mới biết mình đã nghĩ nhiều rồi. Ngoài chuyên công việc ra thì Tây Tây chẳng nói một cái gì thừa thãi với Lạc Ninh. Mà hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng như nước với lửa, cứ nói là lại cãi nhau.
Là một người đại diện chuyên nghiệp, Tây Tây vô cùng coi trọng việc Quan Oánh lần đầu làm biên kịch cho bộ phim. Vì thế trên phương diện lợi ích, cô nàng không chịu nhượng bộ bất cứ điều gì.
Lợi ích này không chỉ đơn giản là tiền lương của biên kịch (tuy rằng đúng là cô nàng có nói cho Quan Oánh để Quan Oánh nhận được tiền lương cao chót vót) mà còn bao gồm cả chi tiết các phần ra mắt trước công chúng nữa.
Ví dụ như Tây Tây yêu cầu tất cả các phương tiện tuyên truyền đều phải có tên của Quan Oánh.
Trong phòng học, cô nàng hùng hổ nói với Lạc Ninh, với bất cứ bài tuyên truyền nào, chỉ cần có tên của đạo diễn và nhà làm phim xuất hiện thì cũng phải cho tác giả nguyên tác kiêm biên kịch phim điện ảnh, cô Quan Quan viết vào!
Đồng thời, cô còn bắt Lạc Ninh phải cho cô đi theo Quan Oánh, ngồi máy bay ở hạng thương gia.
Cái đầu tiên thì Lạc Ninh đồng ý, nhưng tới cái sau, anh giận tới mức chửi ầm lên: “Cô ấy có phải nghệ sĩ đâu mà lại cần ngồi hạng thương gia như thế? Một mình cô ấy tới chỗ chúng tôi làm là được rồi, cần gì cô phải đi theo? Cô có biết bây giờ cô ấy đang ở đối diện nhà tôi, ngày nào cũng qua nhà tôi ăn hay không?”
À quên không bảo, đương nhiên Tây Tây cũng biết vụ hiện tại, Quan Oánh và Lạc Ninh là hàng xóm đối diện nhà nhau.
Cô không cảm thấy bất ngờ trước mối quan hệ của hai người họ. Dù sao ở tiệc mừng công hôm đó, cô cũng thấy rồi. Chỉ là cô thấy hơi ngạc nhiên khi Lạc Ninh và Quan Oánh là hàng xóm. Thậm chí, cô còn nghi ngờ không biết có phải đầu bếp Michelin ba sao kia có phải là Lạc Ninh không.
Tây Tây nghe điều này thì không thấy lo lắng nữa.
Đối diện với sự chất vấn của Lạc Ninh, cô bình tĩnh đáp lời, “Không được, cô ấy không có kinh nghiệm làm việc, không thể ứng phó với việc này một mình được.”
Lạc Ninh cười khẩy, “Tôi thấy cô ấy lão làng phết đấy chứ!”
Tây Tây như sợ Lạc Ninh chưa đủ giận, cô còn bổ sung thêm: “Không chỉ cho mình Quan Oánh ngồi ở hạng thương gia mà còn phải cho thêm tôi nữa.”
Lạc Ninh càng cạn lời hơn, “Cô là một người đại diện, ngồi ở chỗ đó làm gì cơ chứ?”
Tây Tây nói một cách hợp tình hợp lý, “Để phòng ngừa có người làm phiền tác giả lớn của chúng tôi trên máy bay, anh không biết cô ấy nổi tiếng lắm à?”
Lạc Ninh: “…”
Anh bị Tây Tây chọc cho tức đến mức không nói được lời nào. Anh định tìm Quan Oánh đứng ra phân xử cho mình, kết quả, Quan Oánh mở to hai mắt, nói một cách vô tội: “Tôi thấy người đại diện của mình rất tốt. Cô ấy khá mạnh mẽ, hết mình nghĩ cho tôi!”
Lạc Ninh: Được! Chị em mấy người đồng lòng! Là do tôi quá ngây thơ.
Anh không chọc được thì trốn, quyết định giao việc này cho nhà làm phim – cấp dưới của mình đi trao đổi với Tây Tây. Không ngờ quay lưng lại Tây Tây nói xấu anh với Quan Oánh, “Anh ta có ý gì? Để cấp dưới của mình tới chốt hợp đồng với tôi? Là anh ta thấy tôi không xứng được nói chuyện với anh ta à?”
Sau đó, Quan Oánh lập tức cảnh cáo Lạc Ninh một cách nghiêm túc, “Phiền anh tôn trọng người đại diện của tôi!”
Lạc Ninh: Tức chết tôi rồi!
Chốt xong mọi thứ, bây giờ, cứ nhắc tới Tây Tây là giọng điệu Lạc Ninh lai quái gở.
Quan Oánh hiểu tâm trạng của anh. Cô không phản bác, thậm chí còn dỗ dành: “Được rồi được rồi, không phải anh mới là người trả lương cho tôi sao?”
Lạc Ninh hừ lạnh một cái, làm lơ cô gái miệng một đằng lòng một nẻo này.
Vì thế hai người không nói chuyện ngoài lề với nhau, sau khi xem xong bộ phim đó, ngồi thảo luận với nhau một lát thì cũng đã tới giờ ăn trưa.
Để an ủi Lạc Ninh, Quan Oánh chủ động gọi cơm ở quán Nhật khá đắt đỏ để mời khách. Sau khi ăn xong, cô về nhà ngủ trưa một giấc rồi chiều lại qua xem phim tiếp.
Chiều Lạc Ninh vẫn ở nhà nhưng anh không chuyên tâm như lúc sáng, thỉnh thoảng anh lại ra ngoài một chút. Lúc thì nhận điện thoại, lúc thì gọi điện đi, lúc lại xử lý các công việc khác.
Quan Oánh không biết đây là lần thứ mấy người bên cạnh đi ra rồi lại đi vào. Cô nghĩ thầm, anh bận thật đấy.
Không biết lúc này, ở công ty, Phó Thời Xuyên có bận như thế không. Hẳn là vậy. Cô thấy gần đây anh cứ luôn trong trạng thái tăng ca, có lúc 11 giờ tối cô ra khỏi nhà Lạc Ninh vẫn chưa thấy anh về. Chắc hôm nay cô không thấy anh thêm lần nữa được rồi.
Lại nói, đợt này gần như ngày nào cô cũng ngồi xem phim cùng Lạc Ninh, nếu cô có thể có cơ hội được xem phim với Phó Thời Xuyên thì vui biết mấy.
Chỉ có hai người họ…
Quan Oánh nghĩ ngợi lung tung, sau đó cô phát hiện vừa rồi trong lúc mình thất thần, cô đã bỏ lỡ một đoạn phim.
Ánh mắt cô liếc sang, thấy người bên cạnh mới trở lại, điều khiển từ xa cũng ở chỗ anh. Quan Oánh vội nói: “Chờ chút, anh tua lại đi, vừa rồi tôi chưa xem kỹ đoạn đó.”
“Tua lại hả?” Giọng của người đàn ông vang lên.
Người Quan Oánh cứng đơ lại.
Cô nuốt nước miếng, cơ thể ngừng hoạt động ba giây rồi mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy lúc này, chỗ của Lạc Ninh – người vốn ngồi cạnh cô trên sô pha lại đổi thành của một người khác.
“Phó, Phó Thời Xuyên, sao lại là cậu…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");