Bí mật làng Chức Nữ

Chương 2: PHẦN 2




4.

Không nghĩ rằng Chức Nữ lại đến nhanh như thế này.

Đó là đêm ngày thứ ba sau khi tôi tới làng Chức Nữ, tôi đã lên giường đi ngủ được một lúc thì giữa đêm lại bị A Cửu gọi dậy. Cậu ta ghé sát tai tôi bảo: “Chức Nữ sẽ đến.”

Tôi vội vàng ngồi bật dậy, đi theo A Cửu ra ngoài, đã thấy một tốp đàn ông đứng xếp hàng ở ngoài cửa. Lỗ mũi bọn họ phả ra làn khói trắng, hai mắt sáng rực dưới ánh trăng, giống như một bầy dã th.ú đang phủ phục trong bóng tối đợi chờ con mồi.

A Cửu nói: “Đến hồ Chức Nữ phải đi bộ một lúc, ông lão nói, Chức Nữ sắp đến rồi, chúng ta phải đi trong tối không được đ.ốt đu.ốc, nếu không sẽ dọa sợ tiên nữ.”

Tôi đi theo bọn họ, mò mẫm trong bóng tối đi ra ngoài làng. Đó dường như là hướng ngược lại với lúc tôi đi vào, một bên đường là núi đá, một bên là khe suối, đáy suối vọng tới tiếng nước chảy róc rách, sau đó lại trèo qua một sườn núi lởm chởm bụi gai, đến được đỉnh sườn núi, trước mắt quả thật đã xuất hiện một chiếc hồ lấp lánh ánh bạc. Chiếc hồ đó một mặt dựa vào vách núi cao ngất, ba mặt còn lại đều đối diện với những sườn núi to nhỏ không giống nhau.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào mặt hồ, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời. Tôi nghĩ, có lẽ bọn họ cũng giống như tôi, đều đang tưởng tượng ra dáng vẻ của Chức Nữ.

Qua hơn phân nửa nén hương, mặt hồ gợn sóng trước tiên. Ngay sau đó, trên mặt hồ dựa vào vách núi bất ngờ xuất hiện một dáng người duyên dáng.

Dáng người đó quay lưng về phía chúng tôi, mái tóc dài thả trên mặt hồ. Cô ấy cúi người xuống, một cánh tay thon vốc đầy nước hồ thấm đượm ánh trắng, chậm rãi đổ lên vai mình. Tôi không thấy rõ mặt, nhưng nhìn thấy đôi vai đẹp đẽ nhẵn mịn kia, nhìn thấy lồ.ng ng.ực thấp thoáng nh.ấp nh.ô ấy cũng không nén được nhịp tim bắt đầu đậ.p nhanh.

Chức Nữ đến rồi, Chức Nữ đến rồi!

Những người đàn ông kia lại bắt đầu nói chuyện bằng loại ngôn ngữ tôi không nghe hiểu, mặc dù âm thanh không lớn nhưng tốc độ nói lại rất nhanh. Sau đó A Cửu vỗ vai tôi, rồi cùng một người khác trèo xuống theo hướng sườn núi. Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy được bóng bọn họ, nhưng có thể cảm nhận được động tác nhanh nhẹn của bọn họ, bởi ở trong đêm tối tĩnh lặng này chẳng thể nghe được bất kì tiếng động nào.

Bọn họ không biết đã đi đâu, người trên sườn núi tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp trong hồ. Không biết vì sao cảnh tượng trước mặt lại làm cho tôi nhớ đến người phụ nữ tôi nhìn thấy ở Tề Lạc Phường năm mười tuổi, tôi cảm thấy thoạt nhìn hai người trông rất giống nhau, nhưng lại chẳng thể nói rõ lý do, cũng có lẽ là do tôi vẫn chưa trải đời. Nhưng bọn họ đều cho tôi một loại cảm giác tựa như ảo mộng.

Trong khi tôi đang chìm đắm trong loại cảm giác này, thì dưới núi đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo. Chỉ thấy một bên bờ cách chỗ chúng tôi hơi xa, một bóng người nhảy ra khỏi bụi cây, gắng sức vơ lấy một bộ đồ. Sau đó, một bên mặt hồ vọng lại tiếng bì bõm, tôi nhìn thấy đó là A Cửu, cậu ta mang theo mái chèo bơi về phía người phụ nữ ở trong hồ.

Chức Nữ hoả.ng s.ợ nhìn A Cửu đang bơi về phía cô ấy, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu. Cô ấy kêu một tiếng, những người đàn ông bên cạnh tôi cũng hú hét theo sau. Một bầy chim đen trong rừng bị tiếng ồn ào làm sợ hãi, trong tiếng hô hào của đám đàn ông, A Cửu nhào đến trước mặt người phụ nữ, trực tiếp vớt cô ấy từ trong nước lên.

Đám đàn ông đã đ.ốt l.ửa, một đá.m từ sườn núi xông xuống, tôi chạy xuống theo bọn họ, người phụ nữ giống như ngọc đẹp ấy bị d.ã th.ú A Cửu xấ.u x.í vác lên vai, cảnh tượng nguyên thủy mà ngang tàng này khiến tôi cảm thấy có hơi nghẹt thở. Người phụ nữ xinh đẹp này rõ ràng là tiên nữ trên trời mà, không phải cô ấy sẽ biết tiên thuật sao? Vì sao cô ấy chỉ biết than khóc không ngừng ở trên vai người đàn ông?

A Cửu vác người phụ nữ lên bờ, nhờ ánh sáng từ bó đuốc, ánh mắt của những người đàn ông tham lam dán chặt lên khuôn mặt có hơi t.ái nh.ợt vì sợ hãi, dán chặt lấy thân hình xinh đẹp đang run rẩy của người phụ nữ. Tôi cũng không khỏi nhìn về phía người phụ nữ ấy.

Khoảnh khắc đó, tôi lại sững sờ một lần nữa.

Tại sao lại là cô ta? Sao lại có thể là cô ấy?

Người phụ nữ đã dùng sữa của mình để sưởi ấm tôi trong Tề Lạc Phường vào đêm của tám năm về trước.

5.

Khi chúng tôi quay trở lại làng, không biết từ khi nào trong làng đã treo lên đèn lồng đỏ. Ông lão và những người còn lại trong làng đã canh giữ ở đầu làng.

Một người đàn ông đứng bên cạnh ông lão đi đến đưa một bộ đồ cưới đỏ thắm trước mặt A Cửu. A Cửu buông người phụ nữ xuống, mấy người bắt đầu bận rộn chân tay khoác bộ đồ cưới đỏ thắm b.ẩn th.ỉu lên cơ thể tr.ần tr.ụi của người phụ nữ. Có lẽ người phụ nữ cũng đã mệt cả đoạn đường, để mặc cho những người đó mặc đồ cho mình.

Ông lão đi đến trước mặt người phụ nữ, nói: “Cô tên Như Quân phải không?”

Người phụ nữ nghe vậy chợt sững sờ.

Ông lão khẽ nói: “Như Quân, đừng sợ, cô đã về nhà rồi, đi theo người đàn ông tên A Cửu này, hoàn thành xong việc cuối cùng của cô đi.”

Người phụ nữ tên Như Quân sợ hãi nhìn ông lão, dường như nghe không hiểu ông ấy đang nói gì.

“Nào, uống cái này rồi đi vào trong phòng với A Cửu đi.”

Ông lão bưng ra hai bát rư.ợu đưa ra trước mặt hai người. A Cửu bưng rư.ợu lên một hơi cạn sạch, còn Như Quân vẫn c.ắn chặt môi.

“Uống đi.” Ông lão nói.

“Uống! Uống! Uống! Uống đi!” Tất cả mọi người đồng thanh nói.

“Uống đi!” A Cửu ném mạnh chiếc bát trống không xuống đất, Như Quân cuối cùng đã bị khí thế d.ọa người này làm sợ, cô ấy run rẩy bưng bát rư.ợu kia lên, uống lấy uống để rư.ợu trong bát.

“Tốt! Uống bát rư.ợu này xong, cô đã nhận A Cửu tôi là chồng!” A Cửu nói lớn.

Mặt Như Quân không có biểu cảm gì, cô ấy nâng cái bát trong tay, nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên bàn tay buông thõng, ngã vào trong lòng A Cửu.

A Cửu thuận thế ôm lấy Như Quân, cậu ta sải bước đi về phía ngôi nhà nhỏ kia của mình.

Những người đàn ông khác đi theo vào làng, chỉ còn lại tôi và ông lão vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ông lão đứng một lúc lâu, đột nhiên thở dài, nói với tôi: “Cảm ơn cậu đã đưa Như Quân bình an trở về, hai tháng sau, cậu có thể đưa người cậu muốn đi.”

Tôi nhìn vẻ mặt có hơi nghiêm trọng của ông lão, sự lo lắng và nặng nề trên gương mặt ông ấy, với những người đàn ông đang đùa vui ầm ĩ chốn xa đã hình thành lên sự tương phản mới lạ.

Lời của ông chủ lại vang lên bên tai tôi: Vào được làng Chức Nữ, tất cả đều sẽ hiểu rõ.

Nhưng khoảnh khắc này, người phụ nữ duy nhất của làng Chức Nữ, người phụ nữ được bọn họ coi là tiên nữ ấy, lại là một k.ỹ n.ữ trong Tề Lạc Phường.

Càng khỏi cần nói, lúc này cô ấy đã trở thành vợ của A Cửu, đang bị cậu ta ch.à đạ.p một cách không kiêng nể gì.

Người tôi cần đưa đi, rốt cuộc là ai?

Đêm đó, làng Chức Nữ không có một người đàn ông nào ngủ cả.

6.

Tôi không quay về nhà A Cửu nữa, ông lão bảo tôi ở tạm trong phòng phụ nhà ông ấy.

Tròn một tuần tôi không hề nhìn thấy A Cửu và Như Quân đâu, mãi cho đến một buổi tối của một tuần sau đó, A Cửu mới đưa Như Quân ra khỏi nhà. Trên người cô ấy mặc một chiếc áo thùng thình bằng vải thô, chân trần, mặt mũi tiều tụy.

Nhưng cho dù tiều tụy như thế, song Như Quân vẫn xinh đẹp như trước, vẫn khiến ánh mắt của tất cả đàn ông không nhịn được mà dán chặt ở trên người cô ấy.

Trong làng tổ chức bù một đám cưới cho hai người họ, bày một tiệc rư.ợu dài ở ngay giữa làng.

Tôi nhìn Như Quân, một lần nữa xác nhận lại đó là người phụ nữ tôi nhìn thấy ở Tề Lạc Phường vào năm mười tuổi.

Trong cả bữa tiệc Như Quân hoàn toàn không nói gì cả, A Cửu và mọi người cứ uống hết chén này đến chén khác, uống cho đến khi s.ay bí tỉ. Tôi nhân cơ hội đi đến trước mặt Như Quân, giả vờ mời rư.ợu, thì thầm hỏi cô ấy: “Cô tới từ Tề Lạc Phường sao?”

Như Quân nghe thấy câu này hiển nhiên đã sửng sốt, tiếp đó gật đầu.

Tôi hỏi cô ấy: “Còn nhớ tôi không? 8 năm trước, cô đã nhặt được một thằng nhóc ở Tề Lạc Phường, cô đã ru nó ngủ một đêm, khi trời gần sáng đã âm thầm đưa nó ra ngoài.”

Khóe mắt Như Quân bắt đầu phiếm hồng, cô ấy cắ.n chặt môi, thì thầm nói hai chữ: “Cứu tôi.”

Cứu cô ấy?

Từ lúc biết cô ấy là người phụ nữ tôi gặp ở Tề Lạc Phường đêm đó, tôi quả thực đã nảy sinh sự đồng cảm sâu sắc với cô ấy, nhưng tôi cứu cô ấy như thế nào đây? Bản thân tôi cũng không biết làm thế nào, làm thế nào để cứu một k.ỹ n.ữ mà tôi chỉ có duyên gặp gỡ một lần đây? Huống hồ, bản thân tôi còn có nhiệm vụ cần làm xong.

Tôi không có cách nào để nhìn vào mắt cô ấy nữa, uống cạn chén rư.ợu trong tay rồi quay người chuẩn bị rời đi, Như Quân ngay lập tức đứng dậy. Có một vài người đàn ông nhìn qua chỗ chúng tôi, Như Quân lại vội vàng ngồi xuống.

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, lúc này mới để ý thấy phần bụng của Như Quân có hơi nhô lên, lúc trước do chiếc áo thùng thình bằng vải thô cô ấy mặc đã che hết hoàn toàn phần bụng, thế nên lúc đó tôi mới không nhận ra.

Bụng của cô ấy, thật sự to hơn một tuần trước một chút.

Lẽ nào đã ma.ng th.ai?

Nhưng... nhưng mà, thế thì cũng nhanh quá?

Ngôi làng này, rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.