Bí mật làng Chức Nữ

Chương 4: PHẦN 4 END




10.

Tôi dồn sức, li.ều mạ.ng đẩy, khối đá lớn trước mặt vẫn hoàn toàn không nhúc nhích. Không có cách nào khác, tôi và Như Quân chỉ có thể lại quay lại. Quay về chỗ cửa hang, tôi nói với Như Quân, cô đợi một lát ở trong hang trước, tôi thầm quay về xem tình hình, sau đó quyết định tiếp theo chúng ta nên làm gì.

Như Quân gật đầu, bảo tôi đi, nhưng tôi vừa định quay người, thì Như Quân đột nhiên cau mày h.ét lớn.

“Đ.au, bụ.ng tôi đ.au quá.”

Vừa nói Như quân vừa vịn vách đá ngồi xuống, hạ thân đã bắt đầu ch.ảy m.áu.

Tình hình này thật sự khiến đầu tôi sắp n.ổ tu.ng, ai có thể tưởng tượng được đến làng Chức Nữ này chỉ vỏn vẹn hai tháng, mà cô ấy lại sắp si.nh.

Tôi vội vàng đỡ Như Quân nằm ổn định, quay sang giúp cô ấy x.é chiếc váy đã nhuốm đầy m.áu. Như Quân đ.au đến nỗi hai tay cà.o c.ấu trên đất, trên mặt đã đầy mồ hôi. Tôi vội đến cửa hang hái một chút cỏ lau, để cho Như Quấn c.ắn.

Ngoài điều đó ra, tôi không biết phải giúp cô ấy như thế nào, chỉ biết quay lưng đứng ở cửa hang, nghe cô ấy một mình r.ên r.ỉ đ.au đ.ớn c.ắn đám lau sậy phía sau. Tôi nghe thấy một tiếng khóc lanh lảnh, tôi quay đầu lại thì phát hiện dưới người Như Quân đã có một đứa bé, nhưng vẻ mặt Như Quân vẫn rất đ.au đ.ớn, không lâu sau, một đứa bé khác chui ra khỏi hạ thân cô ấy.

Thai long phượng.

Tôi nhìn Như Quân, Như Quân cũng nhìn tôi, trong mắt xuất hiện một loại cảm xúc kì lạ.

“Cuối cùng cô cũng có con rồi.” Tôi nhẹ nhàng ôm hai đứa bé lên đặt trước mặt Như Quân.

“Ừm...” Giọng Như Quân yếu ớt, cô ấy đưa tay ra đặt hai đứa bé trước ng.ực mình. Hai đứa bé vốn dĩ đang khóc òa ngay lập tức trở nên im lặng, hai bàn tay nhỏ của chúng túm lấy vạt áo trước của Như Quân, tìm kiếm một nơi có thể giúp chúng ngon giấc.

“Giúp, giúp tôi c.ởi áo...” Như Quân nói.

Tôi sững người, nhắm mắt lại, giúp cô ấy c.ởi áo xuống một nửa. Khi mở mắt ra, hai đứa trẻ đã nằm trên ng.ực mẹ tham lam b.ú sữa.

Cảnh tượng này, khiến tôi nhớ đến pho tượng đá trong ngôi miếu kia ngay lập tức.

“Cảm ơn cậu...” Như Quân nói.

Đây là ba chữ cuối cùng tôi nghe được.

Bởi vì ngay sau đó, cảnh tượng khiến tôi sợ hãi đã xảy ra.

Khi hai đứa bé đang b.ú, đôi má vốn đã gầy của Như Quân đột nhiên càng lõm xuống, m.áu trên mặt và ánh sáng trong mắt cũng dần dần mất đi.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng đó là dáng vẻ mạng sống đang trôi đi nhanh chóng.

Cùng lúc đó, hai b.ầu ng.ực của Như Quân cũng trở nên lớn hơn, như thể toàn bộ sức sống của cô ấy đều dồn vào chỗ đó, rồi đổ vào trong cơ thể hai đứa con của chính mình.

Tôi thậm chí còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Như Quân ở trước mặt đã trở thành một cái x.ác ch.ế.t khô.

Trên đời này có một số loại hoa, chỉ có thể kết trái một lần, kết trái xong thì sẽ tàn lụi.

Những lời 8 năm trước Như Quân đã thì thầm bên tai tôi lại vang lên thêm lần nữa.

11.

Mưa tạnh rồi.

Giống như là để kết thúc câu chuyện vừa hoang đường vừa đáng sợ này.

Ngày hôm sau, đàn ông trong làng Chức Nữ cũng đã tìm được tôi, còn có hai đứa con của A Cửu và Như Quân.

A Cửu không nói gì, lặng lẽ bế hai đứa trẻ lên, sau đó, đưa một đứa trẻ cho ông lão.

Ông lão nói, mọi người đi trước đi, tôi và cậu ấy ở đây một lát.

A Cửu nhìn tôi, dường như có hơi không yên tâm.

Ông lão nói, mọi người không yên tâm thì ra ngoài đứng canh trước, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ không làm h.ại tôi.

A Cửu lại hu.ng hă.ng liếc tôi một cái, lúc này mới ôm đứa bé trong tay rời đi.

Một lát sau, ông lão mới đi đến trước mặt tôi, nói, cậu đi theo tôi.

Tôi ngây ngốc đi theo ông ấy ra đến cửa hang, nhìn thấy A Cửu và đám đàn ông đã lên bờ.

Bước vào trong hồ Chức Nữ, sau đó, ông ấy dẫn tôi đi đến trước một vách đá, chỉ vào vách đá ra hiệu tôi nhìn.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên vách đá có khắc một đoạn văn.

Đó là một khối đá chiến công, dùng hai loại chữ Hán và Mãn để khắc, ghi chép lại chiến công của một vị tướng triều đại trước đã tr.ấn á.p được lo.ạn dân. Đối tượng ph.ản lo.ạn chính là người Lang Ngõa, mà phần đề tên lại là Dương Sùng.

Trên văn bia nói, người Lang Ngõa không phục bị quản giáo, cho người làm lo.ạn nên bị Dương Sùng dẫn đầu đội quân tr.ấn á.p. Dương Sùng vốn muốn t.àn s.át toàn bộ tộc Lang Ngõa, nhưng vì niệm đức ông trời nên chỉ lấy phụ nữ trẻ tuổi của người Lang Ngõa làm quân kỹ, dùng để đổi lấy sự duy trì của tộc người Lang Ngõa.

Đọc đến những chữ này, tôi nhất thời kinh ngạc không nói ra lời.

“Không ngờ rằng, lần này Tề Lạc Phường lại phái đến một người không có đầu óc, cái gì cũng không hiểu, thật là một trò cười.” Ông lão nói, rồi đưa đứa trẻ trong tay cho tôi, nói: “Quay về đi, đây chính là người cậu cần đưa đi.”

Tôi nhìn đứa bé đáng yêu ấy, đầu óc bắt đầu mơ hồ.

“Kể cho cậu một câu chuyện nhé.

Trong truyền thuyết của chúng tôi, tổ tiên chúng tôi tới từ một nơi xa xôi. Bọn họ vì một việc bất trắc mà lưu lạc đến Tần Lĩnh, sau đó cũng không có cách nào để quay trở lại quê nhà ban đầu nữa, thế nên chỉ đành ở đây định cư, sinh sống.

Nơi đây vốn dĩ từng có rất nhiều người, chúng tôi vốn muốn chung sống hòa thuận với nhau, nhưng dù sao chúng tôi cũng không giống bọn họ, đặc biệt là phụ nữ của Lang Ngõa. Bên cạnh vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng ra thì phụ nữ Lang Ngõa còn có một đặc điểm, đó chính là một đời chỉ ma.ng th.ai một lần, thời gian mỗi lần chỉ có hai tháng. Và sau hai tháng, bọn họ sẽ si.nh ra một cặp th.ai long phượng, tiếp đó ch.ế.t đi, tất cả tinh túy của si.nh mạ.ng đều làm thành chất dinh dưỡng để nuôi con mình.

Đây chính là sự hi sinh của người phụ nữ, khiến địa vị của họ ở trong tộc Lang Ngõa cao hơn nhiều so với nam giới.

Thế nhưng cũng vì vẻ ngoài xinh đẹp của bọn họ đã khiến một số người bên ngoài thèm muốn.

Họ đã tạo ra rất nhiều lời đồn đại về chúng tôi. Ngày càng nhiều người dân địa phương coi chúng tôi như qu.ái v.ật, thậm chí còn lan truyền đến cả huyện thành.

Cho nên năm mươi năm trước, một nhóm đội quân của các cậu đã đến đây đá.nh tr.ận dưới danh nghĩa tr.ấn á.p bọn cư.ớp, chúng tôi người ít không đá.nh lại đông nên đã thua.

Tướng quân các cậu nói muốn bảo vệ đàn ông tộc Lang Ngõa thì phải hi.ến t.ế phụ nữ của cả tộc. Còn muốn Lang Ngõa có thể duy trì thì phụ nữ Lang Ngõa phải đời đời kiếp kiếp làm k.ỹ n.ữ của các cậu.

Chúng tôi cũng muốn thoát, thế nhưng chúng tôi không có cách nào để thoát cả, doanh trại cũ mà cậu phải đến vốn dĩ là dùng để theo dõi chúng tôi.

Vì thế từ ngày đó trở đi, bé gái Lang Ngõa vừa sinh ra sẽ bị đưa đến Tề Lạc Phường.

Những bé gái này được nuôi trong Tề Lạc Phường từ nhỏ, nghĩ rằng giá trị cả đời mình chỉ là dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự yêu thích của đám quan to người giàu ấy. Đến khi nhan sắc phai tàn thì lại bị l.ừa trở về làng kết duyên vợ chồng với đàn ông Lang Ngõa. Bé trai sinh ra sẽ ở lại làng, bé gái sinh ra sẽ lại bị đưa đến Tề Lạc Phường tiếp, cứ đời này qua đời khác, mãi mãi không ngừng.

Những bộ xư.ơng bị lũ cuốn trôi vào làng ngày hôm đó chính là những người phụ nữ Lang Ngõa về tiếp tục si.nh con cho những người đàn ông ở đây. Bọn họ bị đưa đi khi còn trẻ, và đã quên mất thân phận của mình từ lâu, quên mất sứ mệnh sinh sản mà mình gánh trên vai. Còn những chuyện này, tôi cũng không thể để những đứa trẻ còn nhỏ trong làng biết được. Bọn chúng đều cho rằng người mình ch.à đ.ạp hàng năm là tiên nữ trên trời, thế nhưng bọn họ không biết rằng những người đó lại chính là chị em ruột của bọn họ!”

Ông lão nói về chuyện cũ bằng giọng nghẹn ngào.

Tôi ngơ ngẩn nhìn ông lão, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

“Oa...”

Trong khoảng không tĩnh lặng ch.ết ch.óc, bé gái trong lòng đột nhiên bật khóc, trời bên ngoài đã tối đen rồi, trong bầu trời đêm đã xuất hiện những ánh sao nhàn nhạt.

“Tôi nói với bọn họ là Chức Nữ trên trời, cũng chẳng phải l.ừa bọn họ. Cậu nhìn kìa, truyền thuyết, ngôi sao kia chính là nơi chúng tôi tới.”

Ông lão ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.

12.

Phần báo cáo của ông cố đến đây là kết thúc, không còn viết tiếp nữa. Sau đó những người Lang Ngõa đã đi đâu? Bé trai và bé gái Như Quân để lại đã đi đâu?

Những nghi ngờ và sợ hãi đó đã khiến tôi thao thức suốt đêm, cho đến khi trời hửng sáng tôi mới ngủ được.

Khi tôi tỉnh dậy, một nửa xấp bản thảo viết tay của ông cố đáng lẽ phải đặt ở cạnh gối tôi đã biến mất.

Hơn hai mươi trang nội dung mà ông cố đánh dấu là “Bỏ đi” đều đã biến mất không thấy đâu.

Tôi hỏi bố tôi, hỏi em gái, thế nhưng họ đều nói chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Giây phút ấy, tôi đã cho rằng bản thân mình chỉ là nằm mơ một giấc mơ dài kì lạ mà thôi. Nội dung hơn hai mươi trang kia vốn dĩ không tồn tại.

Là mơ sao?

Thế nhưng... tôi nhìn ánh mắt có chút hiếu kỳ của em gái, nhìn biểu cảm muốn nói nhưng lại thôi của bố tôi, dường như ngay lập tức tôi đã hiểu ra điều gì đó.

Tôi đi vào trong sân, trên mặt đất tro giấy bị gió thổi bay ra bên ngoài.

- Hoàn -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.