Bí Mật Hai Dòng Họ

Chương 90: 90: Kết Cục




Nhìn theo bóng lưng Ninh Vân bị áp giải tới nơi xa khuất, cậu Phúc khẽ thở phào lên một tiếng.

Thằng Khuyết chạy vội lại bên cạnh, tay bắt mặt mừng cho thoả:

"Cậu về rồi! May quá!"

May là lúc con Đào mang theo cái túi đen đi về phía sông lớn để thằng Khuyết gặp được cậu Phúc mới vớt lại được đôi giầy kia.

Nếu như nó không gặp được cậu lúc đó, không lấy được đôi giầy thì không biết chừng mọi chuyện sẽ thế nào.

Hai hốc mắt rưng rưng tưởng chừng sắp khóc.

Thằng Khuyết càng bấu chặt vào tay cậu:

"Vậy cậu về y quán nghỉ ngơi đi! Cậu chịu khổ mấy ngày nay, chắc sợ hãi lắm!"

Cậu nói vừa dứt, sống lưng lạnh toát.

Ngoài trời nắng khô muốn nứt toác từng đoạn da thịt, không có lấy chút gió thoảng nhưng lại khiến sống lưng cậu run lên một hơi lạnh toát.

Phía bên kia dường như có ánh mắt đang lầm lì dõi theo?

Cậu không dám quay mặt lại.

Không dám thở lớn tiếng.

Bàn tay vốn là thằng Khuyết nắm lấy lại không biết từ khi nào đã đổi ngược lại.

Giữa trời đông lạnh, một thân dầy quần áo quấn chặt lại cảm nhận được mon men bên bả vai cái sợi tơ hồng chạm khẽ.

Sợi tơ hồng này tiến lần từng lớp áo, xuyên qua từng lớp vải, truyền lại sống lưng cái rét căm muốn cháy thịt.

Hơi lạnh truyền lên bên cánh tai, áp sát vành má khẽ cọ cọ.

Cậu chết điếng tại chỗ.

Bàn tay nắm chặt lấy tay thằng Khuyết cố cử động nhưng không nhúc nhích.

Khoé miệng căng cứng, cổ họng bị hơi lạnh bóp nghẹt.

Bên tai truyền lại thanh âm đồng nhất của tiếng bước chân.

Đám âm binh từ đâu mang theo lồng đèn trước mặt, dàn thành hai hàng dài lừng lững tiến lại trước mặt.

Thần trí cậu thêm căng thẳng:

-Âm binh kéo đến giữa ban ngày? Ngày tiểu thư Nhan Uyển về đây cũng là âm binh dẫn đường.

Không đến quá nửa ngày đã thôi hồng trần.

Bây giờ chúng lại đến đây, mắt thẳng mắt, mặt đối mặt, cậu có thể sống tới bao giờ?

Cậu Phúc cố động đậy con ngươi về phía bên cạnh - nơi ánh mắt dò xét vẫn không rời khỏi thân lấy nửa phần.

Mợ Liễu tiến lại, thong dong nhìn hết thảy một lượt, che miệng cười thành tiếng:

"Cậu...vẫn khoẻ nhỉ?"

Cậu Phúc mấp máy miệng, nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹt.

"Chẳng phải mày đã lấy đi lá bùa hộ thân của tao sao? Bây giờ tao còn gì để mất nữa mà cần kiêng kị?"

Tiếng cười cùng tiếng nói nhiều phần tà mị càng khiến cho lá bùa trên cổ nóng phát hoả.

"Tao có chết cũng sẽ chết sau mày! Bọn chúng có đốt lá bùa cũng không giết được tao.

Còn mày...à...quên nữa...với thằng cha mày đều phải chết dưới tay tao!"

Ông Phan?

Khoé mắt cậu cay cay.

Dù rằng đã nghe mợ Thi nhắc đến vài phần không lành, nhưng bây giờ nghe hai từ phát ra từ khoé miệng mụ điên trước mắt, cậu Phúc lại càng thêm giận dữ.

Bàn tay con quỷ nắm chặt lấy cổ họng cậu.

Nó siết chặt tới mức từng đường gân xanh nổi thành vệt sống dài khắp thân.

Cậu cố cựa quây.

Nhưng càng cố càng khiến bản thân thêm mệt nhoài, càng làm cổ họng đau rát.

Mợ Liễu cười thành tiếng, không chần chừ siết mạnh thêm con rối gỗ trong tay:

"Giết nó! Giết nó mau!"

Mợ Thi bên này chạy không dám ngẩng mặt, hơi sức bình sinh tất cả đều dùng toàn lực lúc này.

Mợ chạy tới nơi hang đá cũng là khi bàn chân nhiều phần nứt toác thấm máu khắp nền đường đất đỏ.

Bước chân mỗi bước tiến lại gần miệng hang càng một lần gấp rút.

Hơi thở cố gắng không khiến tâm thêm mệt mỏi, bụng dạ thầm nghĩ lấy một điều may mắn:

“Lúc nãy có miếng bánh của thằng Khuyết.

Không kẻo bây giờ ngất giữa đường lúc nào chẳng hay.”

Bên miệng hang không thấy bóng người.

Mợ Thi cất tiếng gọi lớn cũng không thấy ai trả lời.

Bây giờ cũng là tầm qua trưa sang chiều một chút, bến thuyền không còn ai, đám quan binh cũng dọn dẹp xong từ lâu, nếu bà lão có ở quanh quẩn đâu đây cũng sẽ dễ dàng phát hiện ra tiếng gọi.

“Bà ơi!”

Không có tiếng trả lời.

Bên trong miệng hang sâu hút thu lấy tầm mắt.

Không đợi câu trả lời vang lại, mợ Thi nắm lấy túi gấm đỏ trên tay, hít một hơi sâu bước vào.

Dù đã đi qua miệng hang lấy một lần, nhưng bây giờ quay trở lại điểm nơi xuất phát này lại có chút lạ lẫm đáng sợ.

Bên trong hoàn toàn không có tiếng động, cả tiếng ngọn lửa cháy bập bùng bên cánh tai cũng không còn.

Tất cả xung quanh được chiếu sáng bằng ánh mặt trời yếu ớt, có lẽ xuất phát từ miệng giếng thông với đáy hang.

Bức tường đã được dán bùa khoá bị khoét thêm một góc rộng, bên trái còn đặt lại một mảnh vải đen sần gọn gàng.

“Bà cụ đã và trong đây?”

Mợ Thi cười mừng.

Bước chân tiến thẳng vào không cầ lo ngại thêm chút nào.

Lại từ bức tường kia, đi theo phía chếch trái một khoảng lại có thêm một bức tường cao hơn quá đầu người bị khoét một góc rất nhỏ.

Đúng rồi!

Lúc mợ tới đây không hề phát hiện ra đoạn đường này.

Khi đó, từ bức tường đầu tiên chỉ cần bước thẳng một đoạn dài sẽ thấy đáy hang: nơi cậu Phúc bị giam lại.

Còn bây giờ…hướng bên trái…rất khác với đêm qua.

Bước chân mợ do dự môt lúc, thân người lùi lại phía sau, đáy mắt hiện thập phần lo lắng.

Sao ngay từ đầu mợ lại không nhận ra điều kỳ lạ trong này?

Con đường này, mợ đã đi qua, bước thẳng một đường, sao bây giờ lại thành một con đường khác?

Khoé miệng mợ khẽ run:

“Bà ơi!…”

Bên trong truyền lại tiếng trả lời trầm lặng:

“Vào đây!”

Cái lỗ nhỏ, rất nhỏ, phải khó khăn hết mức, cúi gập người lại mới có thể chui qua.

Bên trong, bà cụ quay lưng lại phía mợ, mặt hướng về dãy điện cùng hàng nến trắng thắp sáng một phần hang không lọt sáng.

Bức tường đá chằng chịt những tấm bùa xanh đỏ chăng đầy.

Chính giữa là cỗ quan tài đã nhiều phần nát mục.

“Đây là…cảnh tượng này…không phải ở nhà họ Chu? Nó vẫn ở đây?”

Bà lão quay đầu, nheo mắt lại:

“Mợ từng thấy nó?”

“Phải! Vô tình.

Nhưng đến khi cố ý tìm lại thì không thấy nữa.

Lúc đó còn không biết tại sao lại như thế, bây giờ thấy tại đây đã hiểu được.”

Bà lão đưa tay về phía mợ, giọng nói trầm xuống, nặng nề khó tả:

“Đưa cho tao!”

Nhận được túi gấm, bà cụ ngồi xuống đặt trước mặt, đáy mắt khẽ run run, khoé miệng cười nhạt.

Bà lấy trong túi áo ra một con dao găm nhỏ đã cũ, phần chuôi được làm từ gỗ xoan, thẳng tay cắt vào trong lòng một đường thẳng tắp.

Máu ứa ra chảy thành vệt dài trên mặt đất, thấm xung quanh túi gấm đỏ.

Cảnh tượng trước mặt không khác gì với ông Phan.

Lúc đó còn chưa hiểu, bây giờ chỉ thấy một nỗi xót xa:

“Bà dùng máu của mình để phá thiên linh cái?”

Đổi mạng mình?

Đánh đổi điều gì cũng đều mang cái giá quá mức chua xót.

Bà lão chỉ cười, ngửa mặt lên trần hang:

“Tao lúc đó…cũng học về nó.

Nhưng thế sự khôn lường, nhận thấy tàn bạo đã từ bỏ.

Vậy mà Kim nương vẫn u mê theo cố.

Giết người đoạt thân, hút cạn khí lực, không cái nào Kim nương không làm.”

Bà cụ nghẹn lại:

“Là tao dẫn Kim nương vào con đường này.

Là tao nên dùng mạng này trả lại cho người ta.

Không trách, không oán.”

Bà cụ dừng lại.

Ngọn lửa cháy thẫm túi gấm đỏ, để lại đống tro tàn thấm máu tiếp thành vũng bùn nhão.

Chỉ sau một lát, bốn phía nắp quan tài động đậy thành tiếng vang lớn.

Mặt ván bắt đầu hiện lên những đường nứt lớn.

Bà cụ hét:

“Lùi lại!”

Tầm ván xẻ đôi, vỡ vụn trong chớp nhoáng.

Bên trong tràn ra vô vàn nhưng luồng khí đen u ám bao trùm khắp không gian.

Bà cụ nhắm mắt, vơ vội đống bùn nhão trước mặt, ngắm chính quan tài ném thẳng.

‘Xèo, xèo.”

Tiếng cháy, tiếng sôi sục tiếng thối chảy đọng lại bên tai.

Bà cụ đẩy mợ Thi về phía sau người, hai mắt không đủ sức nhìn rõ làn khí đen bao trùm điên loạn cuộn trào va khắp bốn phía bức tường.

Dải bùa treo kín tường tự thân bùng thêm cháy lớn, ngọn nến trắng cũng theo nhiệt.

Tất cả trong thoáng chốc cháy rực, phát nhiệt một hồi liền lập tức tắt lịm.

Không còn đống bùa chú, không còn ngọn nến trắng, không còn đám khí đen.

Cỗ quan tài để lại bộ xương khô bị lửa thiêu đen vài phần.

Bà cụ nhìn vào bên trong, cánh tay với lấy bàn tay trong quan tài, hai mắt thành hàng lệ dài:

“Kim nương! Tao theo cô lâu như vậy, bây giờ cũng coi là giúp cô trở lại ngày xưa, cái ngày mà cô chỉ là một thiếu nữ vô tư vô lo, ngây thơ đơn thuần, không vì gia cảnh phân biệt mà sống một đời khó khăn.

Ngày xưa là tôi tiễn cô, bây giờ tôi đi cùng cô đoạn đường này vậy!”

Bà cụ trút lại hơi thở cuối cùng bên cạnh quan tài, gương mặt thanh thoát thản nhiên đặt nên nụ cười.

Bàn tay nắm lấy cổ cậu Phúc bỗng nới lỏng, lỏng dần, lỏng dần rồi buông thõng biến mất.

Mợ Liễu quỳ rạp xuống sân, khoé mắt, khuôn miệng cứng ngắc, cố với tay về phía này mà không nắm giữ.

Đến cuối cùng nằm im bất động, không giữ lại hơi thở trên thân.

Bà Cả miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Chết rồi? Chết hết rồi! Chết hết cả rồi! Không còn lại ai! Chết cả rồi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.