An Bối Nhã biết mình không được hoan nghênh, tất cả tình huống đều giống y như trí nhớ của cô.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một tòa lâu đài như trong truyện cổ tích, ở giữa cây rừng xanh biếc là một con đường mòn lát đá, đài phun nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, thảm cỏ xanh mướt, con sông nhỏ trong vắt, những bông hoa đua nhau khoe sắc, còn có mấy trăm người hầu đứng tại cổng xếp thành hàng hoan nghênh.
Khi cô mười sáu tuổi, chứng kiến màn phô trương này, gần như là sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, có điều đối với một người đã tái sinh, dù lâu đài cổ này có đẹp như thế nào, cô vẫn không có cảm giác.
Cho nên toàn bộ phản ứng của An Bối Nhã là bình thản, bình thản đến nỗi Tề Thiên Kiêu cũng không nhịn được liếc mắt về phía cô.
Anh nghĩ cô phải lộ ra vẻ mặt như một đứa ngốc, sau đó anh sẽ cười giễu cợt trong lòng , mở miệng chế nhạo cô.
Không ngờ rằng cô lại lộ ra vẻ như bình thường vốn đã quen thuộc, ngay cả lông mày cũng không chút thay đổi, chỉ bình thản chậm rãi xuống xe, sau đó đưa mắt liếc anh, tựa như cô đang nhìn một bé trai ngây thơ.
Loại cảm giác này khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ.
Không thèm để ý tới cô. Tề Thiên Kiêu hừ nhẹ, trưng ra dáng vẻ cao ngạo, nhìn sang chỗ khác.
An Bối Nhã chỉ cảm thấy buồn cười, cô mím mím môi, ra sức nhịn cười.
Kỳ quái, trước đây cô chưa từng nghĩ anh như vậy rất đáng yêu.
"Thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về." Một người đàn ông mái đầu đã hoa râm tiến lên, Tóc ông ta được chải gọn gàng, mặc một bộ âu phục đen được là phẳng phiu, phong thái cung kính khom người, đúng một góc bốn mươi lăm độ theo tiêu chuẩn.
"Ừm!" Tề Thiên Kiêu đáp nhẹ một tiếng, "Cha tôi đâu?"
" Tước gia đang ở đại sảnh chờ ngài và An tiểu thư." Cole lập tức xoay người hướng về phía An Bối Nhã, "An tiểu thư, xin chào, tôi là quản gia Cole."
Tại tòa nhà lớn này, Ngoài chú Tề ra, cũng chỉ có Cole thân thiện với cô, ông coi cô như con gái yêu của mình, cô cũng xem ông như cha mà kính trọng.
"Rất hân hạnh được biết ông."
Nụ cười của cô chiếm được ấn tượng tốt từ Cole, khuôn mặt nghiêm túc cũng có chút mềm mại hơn.
Mặt Tề Thiên Kiêu thì không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng liếc xéo cô một cái, đi vào trước.
An Bối Nhã nhún vai, nháy mắt với Cole, sau đó chân bước nhẹ nhàng theo sau Tề Thiên Kiêu.
Cử chỉ đột ngột này khiến ông thầm mỉm cười, sau đó cũng đi theo.
An Bối Nhã vừa đi vào đại sảnh, liền cảm nhận được bên phải có một ánh mắt lạnh lùng hướng tới, cô đưa mắt lên liền thấy một phụ nữ có mái tóc vàng được chăm chút kĩ lưỡng đang dùng đôi mắt lạnh lẽo xanh thẳm nhìn cô.
Trước đây, cô cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt ngang bướng, mà cô hiện tại, môi khẽ nhếch, coi như không thấy.
Dù sao mẹ Tề Thiên Kiêu thấy cô không vừa mắt cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, từ lúc cô bắt đầu tiến vào căn nhà này, bà đã coi cô như cái đinh trong mắt.
"Bối Nhã! Con chính là Bối Nhã sao!" Tề Duy Đức kích động nhìn An Bối Nhã, đưa tay vuốt tóc cô, âm thanh khàn khàn run rẩy, "Con giống mẹ quá."
Nhất là ánh mắt, giống người con gái ông yêu như đúc.
An Bối Nhã nhìn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười, "Chào chú Tề."
Kỳ thật Tề Thiên Kiêu và chú Tề rất giống nhau, nhất là chiều cao và bối cảnh, khuôn mặt đẹp trai cũng giống, chỉ là ngũ quan sâu hơn, di truyền từ mẹ, làm cho anh mang nét đẹp ngoại quốc.
"Tốt, tốt." Tề Duy Đức vui mừng cười không dứt, ông vỗ vỗ tay An Bối Nhã, giống như một người cha hiền từ, "Trông con này, gầy như vậy, chắc chắn ở bên ngoài chịu không ít khổ cực. Cũng do chú Tề tìm được con quá muộn, bằng không cũng đã sớm đón con về."
"Con ở cô nhi viện rất ổn, viện trưởng cũng rất tốt với con." An Bối Nhã cười nói.
Cử chỉ thân thiết của Tề Duy Đức khiến ánh nhìn chằm chằm của người phụ nữ tóc vàng ngày càng sắc bén, cô không khỏi thở dài trong lòng.
Cho dù chú Tề chia tay mẹ cô, Khả Tâm nhưng vẫn đối với bà nhớ mãi không quên, mà lại cư xử lạnh nhạt với vợ mình, hai vợ chồng tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Ông cũng nghiêm khắc với Tề Thiên Kiêu, thậm chí sau khi biết tin mẹ cô qua đời, lại liên tục phái người tìm cô. Cũng chẳng có gì lạ khi cô phải rước lấy sự bất mãn từ người khác.
Tại tòa dinh thự này, cô là người ngoài, nhưng chú Tề lại đối xử với cô vô cùng tốt, đem toàn bộ nụ cười và yêu thương dành cho cô.
Cô nhìn về phía Tề Thiên Kiêu, không bất ngờ khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, khi thấy cô nhìn, anh lấy lại vẻ lạnh nhạt, cánh môi gợi lên nét giễu cợt.
"Bối Nhã ngoan lắm." Tề Duy Đức vỗ nhẹ tay cô, lúc này mới nghĩ đến chuyện giới thiệu cho cô, "Đây là vợ ta, Carleen." Ông nhìn về phía người phụ nữ tóc vàng.
Thân là thiên kim quý tộc, bà sẽ không chào đón An Bối Nhã, phong thái của Carleen vẫn là cao ngạo tao nhã, mắt nhìn An Bối Nhã như đang nhìn một con sâu hạ đẳng.
"Người anh muốn tìm cũng đã tìm được rồi, cũng mang về rồi, anh muốn làm gì em không ngăn cản, nhưng đừng nghĩ em sẽ chung sống hòa thuận cùng nó. Tốt nhất anh nên để người khác chăm sóc nó đi, đừng để nó bước đến chỗ em." Không thèm để ý An Bối Nhã, Carleen nói với Tề Duy Đức đầy lạnh lùng.
Tề Duy Đức không vui nhíu mày, ông nhìn vợ, thái độ không giống lúc nói chuyện với An Bối Nhã, trái lại thể hiện sự lãnh đạm, "Carleen, em là bề trên, không nên nói chuyện với con cháu như vậy."
"Cha à, mẹ nói rất đúng." Tề Thiên Kiêu lên tiếng, đứng bên cạnh mẹ, "Cha muốn con làm gì, con cũng đã làm, người cũng đã đón về, chẳng ai hoan nghênh nó đâu."
"Thiên Kiêu!" Tề Duy Đức giận dữ khiển trách, "Chú ý thái độ của con."
"Nếu lời của con mạo phạm đến cha, con rất xin lỗi, nhưng những điều này đều là lời nói thật, nếu cha không chấp nhận, con cũng chẳng có cách nào." Tề Thiên Kiêu nói xong, chào Tề Duy Đức, "Xem ra có nói gì đi nữa, mọi chuyện càng khó coi, con xin phép đi trước."
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà đi lên gác.
"Thiên Kiêu." Tề Duy Đức giận dữ.
Carleen cũng đứng dậy, trào phúng nhìn chồng, sau đó hướng về phía An Bối Nhã, lần đầu tiên mở miệng với cô, "Hoan nghênh cô đến Tề gia."
Nhưng giọng nói và vẻ mặt của bà lại tuyệt không giống hoan nghênh một chút nào, cười giễu cợt, bà cũng đi lên lầu.
Tề Duy Đức tức đến ná thở, khuôn mặt đỏ lên.
"Tước gia!" Cole lo lắng đến gần, vội vàng bưng trà cho ông.
"Không có việc gì." Tề Duy Đức phất tay, sau đó nhìn về phía An Bối Nhã, ôn hòa động viên cô, "Bối nhã, con đừng để ý đến những lời nó nói, hãy coi như đây là nhà của con."
An Bối Nhã chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười, ánh mắt lại không nhịn được dời về phía cầu thang.
Cô biết, sự tình sẽ không chấm dứt như thế này.
Chiến tranh giữa cô và Tề Thiên Kiêu, bắt đầu từ lúc cô bước vào cửa lớn của Tề gia, chưa từng có ngày kết thúc.
An Bối Nhã đến Tề gia chưa bao lâu, Tề Duy Đức liền mà sắp xếp tốt tất cả vì cô, cô trước tiên sẽ vừa học vừa làm, vì học bổng, thành tích của cô từ trước đến nay không tồi, chưa đến ba ngày, Tề Duy Đức đã giải quyết xong thủ tục nhập học cho cô.
Scot Will -- Scotland là trường quý tộc nổi danh nhất, học phí cũng nổi tiếng đắt đỏ, trừ phi là con cháu nhà giàu, nếu không tuyệt đối sẽ không gánh nổi.
Đương nhiên, ngoại trừ học phí đắt đỏ, tố chất của giáo viên cũng rất cao, cũng coi trọng bài vở và bài tập, không phải chỉ cần có tiền là có thể bưng bít tốt nghiệp trường.
Ngoại trừ khu trung học, còn có khu đại học, khu trung học cơ sở, khu tiểu học. Trường học chiếm trăm khoảnh đất (tầm 6,6 km vuông), bình thường học sinh trong trường hầu như đều vào học từ nhỏ rồi trực tiếp lên thẳng, hiếm khi có người nửa đường chen vào như An Bối Nhã, mà còn vào học giữa chừng, trừ phi có đặc quyền đặc lợi, nếu không hoàn toàn không thể.
Đương nhiên, với quyền thế của Tề gia ở Scotland, loại chuyện xếp lớp thế này chỉ là việc nhỏ.
An Bối Nhã vừa vào học, ngay lập tức bị chú ý, chưa đến một ngày, chuyện của cô liền truyền khắp trường học, cũng bao gồm cả gia thế bối cảnh của cô.
Cho dù được Tề gia nhận nuôi, nhưng dù sao cô cũng cô độc, đối với những thiên kim tiểu thư này, cô chỉ là một đứa con gái nghèo nàn quê mùa mà may mắn.
Bởi vậy bị xem thường, bị coi rẻ, điều đó cũng thật bình thường, những kẻ có tiền này từ trước đến nay luôn cho rằng mình rất cao quý, cũng không nhỏ nhen mà gây phiền toái cho cô.
Thế nhưng, lúc cô đứng đầu trường trong kì thi giữa kì, mà còn là một đứa nhà quê nghèo nàn không ra gì, điều này đối với mấy vị thiên kim nhà giàu cao cao tại thượng thì thật là nhục nhã.
Hơn nữa không chỉ ở phương diện học hành, thành tích thể dục của An Bối Nhã cũng không tồi, nhập học chưa tới ba tháng, liền chiếm được sự yêu mến và coi trọng của giáo viên, điều này khiến những thiên kim tiểu thư được nuông chiều nào đó vô cùng tức tối.
An Bối Nhã bị vây quanh ở một góc, cô mặc một bộ trang phục chơi tennis, váy chỉ ngắn tới giữa đùi, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng.
Vây quanh cô là vài nữ sinh mặc trang phục cưỡi ngựa, chất liệu đắt tiền lộ rõ thân phận tôn quý của bọn họ.
Bây giờ là đang là tiết thể dục, mà vợt tennis của cô lại không thấy đâu, đang đi tìm thì mấy cô nữ sinh này liền xuất hiện, nói là nếu cần vợt tennis thì đi cùng bọn họ, nên bị họ dẫn tới một xó của trường.
An Bối Nhã dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, hất cằm, lười biếng mà nhìn họ, "Các người muốn làm gì?"
Cô đương nhiên sẽ không khờ dại đến mức cho rằng những nhỏ nữ sinh này sẽ trả vợt tennis lại cho cô, e rằng vợt tennis của cô hiện tại đã bị vứt vào lò thiêu nào đó rồi.
Họ vừa xuất hiện, cô biết ngay mình bị làm phiền, dù sao cô lên giọng sẽ rước lấy căm tức của những thiên kim tiểu thư được cưng chiều đến hư người này.
Nhưng, thế thì sao nào?
Cô cũng không muốn đứng đầu kì thi, chỉ là câu hỏi nào cô cũng làm được -- cho dù cô không trọng sinh, đứng đầu bảng vẫn dễ như trở bàn tay. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo học bổng rất mê người chứ, tuy rằng Tề gia không thiếu chút tiền này, nhưng tiền bạc trắng lòa ngay trước mắt, sao lại không lấy?
Cá tính của An Bối Nhã, muốn làm thì làm, sao phải quản người khác nghĩ thế nào, hạ giọng sống vẫn bị khinh thường, sao cô phải hạ giọng? Những thiên kim tiểu thư này không thèmlàm bạn với cô, cô cũng không muốn ở bên đám nữ sinh bị bệnh công chúa đó.
Nhưng cô cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó bản thân sẽ bị bao vây, nhớ ngày đó cô làm mưa làm gió ở Scot Will thì cũng chưa bị vây quanh bao giờ.
Vậy nên, lúc trước cô cũng không lên giọng cãi cọ như bây giờ nhỉ?
"Bối Nhã? An, tốt nhất mày nên hiểu rõ tình huống, Scot Will cũng không phải là nơi loại mồ côi như mày nên tới đâu." Nữ sinh tóc nâu cầm đầu mở miệng, nhìn An Bối Nhã với ánh mắt khinh bỉ.
An Bối Nhã nghiêng đầu nhìn cô ta. Công bằng mà nói, nữ sinh này bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng mà...
"Trang điểm đậm như vậy, cô không sợ bị ngã ngựa à?" Cô mặc niệm thay cho con ngựa bị cô ta dọa.
"Cái gì?" Nữ sinh tóc nâu nghe mà sửng sốt. Cô ta cưỡi ngựa từ nhỏ, sao có thể ngã ngựa được?
"Cô đang nói nhảm..."
Cô ta còn chưa nói xong, nữ sinh đứng ở bên cô ta hiểu được An Bối Nhã đang châm chọc, do dự một thoáng, vội vàng kề tai cô ta nói nhỏ.
"Shary, cô ta đang nói lớp trang điểm của cậu sẽ hù dọa con ngựa đó!"
"Bối nhã? An,mày đứng lại đã!"
Lời nói của bạn làm cho nữ sinh tóc nâu hiểu ra ý tứ châm chọc trong câu nói của An Bối Nhã, lại thấy thái độ của An Bối Nhã, Cô ta không khỏi vừa xấu hổ vừa giận dữ, bực tức xông lên phía trước.
"Còn chuyện gì quan tr..." An Bối Nhã xoay người, còn chưa nói xong, đã bị nhận một cái tát, trong chớp mắt, ánh mắt của cô lạnh hơn.
Vung vẩy bàn tay vừa tát cô, nữ sinh tóc nâu vốn còn đang vênh vang hả hê, nhưng nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của An Bối Nhã, không hiểu sao cô ta lại thấy sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng, An Bối Nhã đã tiến gần dùng sức giáng cho cô ta một cái tát.
"Mày!" Không ngờ rằng An Bối Nhã dám đánh mình, nữ sinh tóc nâu bụm mặt, kinh hoảng sững sờ trừng mắt nhìn cô.
An Bối Nhã liếm vết thương nơi khóe miệng, lạnh lùng nhếch môi, không chút khách khí giương tay hướng bên má trái cô ta giáng thêm một cái tát, trên mặt nữ sinh tóc nâu xinh đẹp còn in hằn dấu hai bàn tay đầy sống động.
"Bối nhã? An, mày, mày..." Nữ sinh tóc nâu đau đến phát khóc.
"Cô có gan đấy" An Bối Nhã cười lạnh, mà nụ cười của cô lại làm cho một đám nữ sinh lùi lại, "Đời này tôi chưa từng bị ai tát đâu."
Ở cô nhi viện không có, sau khi được nhận nuôi lại càng không ai dám động tay với cô, cô bị ức hiếp, từ trước đến nay còn nhiều hơn gấp bội, cô cũng sẽ không để cho bản thân phải chịu uất ức.
"Mày, mày..." Nữ sinh tóc nâu sợ tới mức lui về phía sau, rồi lại không chịu thua, quay đầu hét lên với mấy nữ sinh khác: "Mấy người đứng đó làm gì? Còn không mau giúp tôi dạy dỗ con bé kia!"
Bị cô ta gào tỉnh, các nữ sinh khác xông lên phía trước, định bụng giáo huấn An Bối Nhã cho tốt.
An Bối Nhã cũng lắc lắc cổ tay, chuẩn bị cho những em gái nhỏ này biết chị đây không dễ chọc đâu.
Ai ngờ lúc này, một tiếng huýt gió xộc đến.
"Thật náo nhiệt, các vị tiểu thư xinh đẹp, mọi người đang cãi nhau sao?" Một nam sinh đẹp trai nhìn họ đầy hứng thú -- nói chính xác, là nhìn An Bối Nhã.
Ánh mắt An Bối Nhã lại đặt vào một hình bóng khác,
Bên môi Tề Thiên Kiêu cũng chứa nét châm biếm, dựa vào tường, như đang thưởng thức một trò hề, con ngươi đen như mực liếc cô, khi nhìn đến vết đỏ trên má cô, mắt chợt lóe.
"Đàn anh Nick!" Các nữ sinh kinh hô, đương nhiên cũng thấy Tề Thiên Kiêu, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau.
Ở trước mặt nam sinh, họ đương nhiên muốn duy trì phong thái tiểu thư, hơn nữa trước mắt là hai nhân vật phong vân của trường, làm cho bọn họ ngưỡng mộ không thôi.
Nữ sinh tóc nâu cắn cắn môi, hung hăng nguýt An Bối Nhã một cái, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Thấy cô ta rời khỏi, nữ sinh bên cạnh cũng vội vàng theo sau.
Lập tức,mọi người đều đi hết sạch, chỉ còn lại ba người bọn họ.
An Bối Nhã không đi, cô cũng không muốn đi, dù sao khó khăn lắm mới nhìn thấy Tề Thiên Kiêu.
Tại Tề gia, cô ở gian phòng phía tây, phòng của anh thì ở phía đông, Tòa nhà lớn như vậy, mà anh vốn không muốn gặp cô, bởi vậy đến Tề gia đã bốn tháng, số lần cô thấy anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một cái khăn tay sạch sẽ đưa tới trước mặt cô.
An Bối Nhã nhìn về phía Nick, đối phương nở một nụ cười đẹp như ánh mặt trời với cô, "Khóe miệng của em bị thương này, cô bé tội nghiệp, hai má sưng hết lên rồi kìa."
"Tin em đi, so với nữ sinh bị em đánh như đầu heo kia, loại sưng đỏ nho nhỏ này có là bao." An Bối Nhã nhận lấy, ngược lại như cười như không nhìn Nick "Nhưng thật ra chơi vậy có đẹp không?"
Sao lại trùng hợp như thế? Muốn đấu võ thì bọn họ lại xuất hiện, cô chắc chắn bọn họ nhất định đứng một góc quan sát lâu rồi.
Nick trừng mắt nhìn, nở nụ cười trêu tức, "Cô gái thông minh, khó trách sao cha anh thích em như vậy... À! Anh là Nick."
"Em biết, anh là con của chú Mike." Là người anh em lớn lên cùng Tề Thiên Kiêu, cũng là bạn tốt, luôn ở giữa cô và Tề Thiên Kiêu hòa giải.
Nghĩ đến Tề Thiên Kiêu, cô lập tức hướng tới anh, đến trước mặt anh, chìa tay về phía anh, "Khăn tay."
Lời của cô làm cho hai người sửng sốt.
Nick cúi đầu nhìn cái khăn trên tay mình, "Bối Nhã?!"
"Em không cần của anh." An Bối Nhã ngoắc ngoắc tay mà nhìn chằm chằm Tề Thiên Kiêu "Em muốn của anh ấy."
Vì sao? Khăn tay của anh sạch sẽ sao?
Nick gãi đầu, nhưng cũng không nói gì, liếc chiếc khăn tay bị ghét bỏ một cái, sờ sờ mũi bỏ vào túi, hứng thú dạt dào nhìn hai người.
Tề Thiên Kiêu nhìn cô. Tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng cô lại có một đôi mắt đẹp, đẹp như viên đá *, làm cho người khác khi bị cô nhìn chăm chú có ảo giác nhanh chóng bị cuốn vào trong.
(Obsidian còn gọi là đá vỏ chai là một dạng tự nhiên được tạo ra ở dạng phun trào, đa số có màu đen bóng.)
Đầu tiên anh chưa hiểu, như cho rằng lời nói của cô rất nực cười, không muốn quan tâm định bỏ đi.
Thấy anh muốn đi, An Bối Nhã nheo nheo mắt, "Mỗi lần đối mặt với tôi liền bỏ chạy, tôi nghi anh sợ tôi đúng không?"
Phép khích tướng tuy rằng cũ rích, cũng rất hữu hiệu, nhất là với cá tính kiêu ngạo của tên này.
Quả nhiên, Tề Thiên Kiêu dừng bước.
Anh nhìn cô lạnh lẽo, sau đó nhìn Nick đứng ở một bên xem trò vui, ý tứ thực rõ ràng.
Nick chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi, nháy mắt mấy cái với An Bối Nhã, muốn cô bảo trọng -- tuy rằng hắn cảm thấy dường như nữ sinh nhỏ này chế ngự được người anh em tốt của mình.
Hắn vỗ vỗ bả vai Tề Thiên Kiêu, "Tề, đừng so đo cùng một cô bé."
Hắn biết chuyện của Tề gia, cũng biết tình cảnh của An Bối Nhã, mặc dù hắn thông cảm với cô, nhưng lực bất tòng tâm.
Cô bé?
Tề Thiên Kiêu nhìn về phía An Bối Nhã, mà cô cũng nhìn anh. Mỗi khi cô nhìn vào mắt anh anh đều cảm thấy anh mới là một cô bé ngây thơ trong mắt của cậu bé.
"Tốt nhất cô nên thu loại ánh mắt này về đi." Làm anh nhìn liền không hài lòng, rõ ràng là một con bé miệng còn hôi sữa, dựa vào cái gì lại nhìn anh bằng ánh mắt khoan dung?
"Vậy thì anh thể hiện phong độ của anh đi." An Bối Nhã mỉm cười, cử chỉ vẫn ung dung, "Thể hiện phong độ quý ông của anh xem nào."
"Phong độ?" Tề Thiên Kiêu cười nhạo, mắt đen hiện lên trào phúng, anh tới gần cô, lấy thân thể cao lớn đè ép cô. Khóa cô ở bên tường, cánh tay tráng kiện ngăn trở hai bên vai cô, khuôn mặt anh tuấn kề sát cô, khí thế liều lĩnh khiến người ta run rẩy.
"Đối với cô, cũng không cần thiết." Anh lạnh lùng nhìn cô, trong đôi mắt đen là căm ghét không chút giấu diếm.
Cô gái trước mắt này, lúc đầu khi anh biết chuyện của cô, anh liền ghét cô.
Cha luôn đối xử với mẹ bằng thái độ lạnh lùng, trong lòng ông chỉ có một người phụ nữ, chính mắt anh thấy sự cô đơn và âu sầu của mẹ, mà cha đối xử với anh chỉ có nghiêm khắc, chưa hề có một chút dịu dàng, dịu dàng của ông chỉ dành cho tấm ảnh của người đàn bà ấy, sau đó, An Bối Nhã xuất hiện, thuộc về cha anh, cha cũng chỉ thể hiện tình thương của một người cha với cô.
Cô và mẹ đã đoạt đi tất cả của anh và mẹ anh, anh vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với cô, không có bất kỳ lời nói và hành động trả thù nào, cũng đã xem là có phong độ.
Còn chung sống hoà bình cùng cô? Không thể nào, tốt nhất cô cũng đừng kỳ vọng bất cứ thứ gì.
"Anh căm ghét tôi." Cô bình tĩnh nói. Có lẽ hai chữ căm ghét này thật khiêm nhường, anh phải căm hận cô ấy chứ!
Anh bật môi cười khẩy, "Tôi nghĩ đó là một sự thật hiển nhiên."
Sự tồn tại của cô là cái gai đâm vào lòng anh. Mỗi lần nhìn cô, cái gai kia lại đâm càng sâu, nhất là sự yêu thương của cha với cô.
Mắt đen hơi nheo lại, anh trừng mắt nhìn cô, gần như muốn dùng sức lực phá hủy cô.
Cô cảm nhận được cảm xúc của anh, nhưng không hề sợ hãi chút nào, cô luôn luôn không sợ anh, kể cả trước đây lẫn bây giờ, thực ra sự căm ghét của anh lại làm cô vui mừng, ít nhất anh cũng chú ý tới cô, cho dù là ghét cũng chẳng sao hết, chí ít, anh vẫn nhìn cô.
"Em không ghét anh." Tuyệt đối không, cô nhìn thẳng vào anh, thật sâu, giống như đang nhìn điều duy nhất trong lòng.
Cô thừa dịp này kiễng chân về phía trước, dán môi mình vào môi anh.
Tề Thiên Kiêu trừng mắt.
Cô thậm chí còn phát ra tiếng "Chu", sau đó lùi lại, cười với anh một cái, cười híp cả mắt, trên má hiện rõ lúm đồng tiền.
"Không đưa khăn tay, vậy thì hôn cũng được." Nói xong, cô khom người luồn từ dưới cánh tay anh, thoát ra khỏi vòng tay đang khống chế. "Hết tiết thể dục rồi, tôi đi trước đây."
Cô vẫy tay với anh, vui vẻ rời đi.
Trên môi phảng phất vẫn còn sự mềm mại của cô, anh trừng mắt nhìn cảnh cô rời đi, ngạc nhiên một lúc.
Cô, hôn anh.
Tề Thiên Kiêu không phải chưa từng bị nữ sinh hôn, anh qua lại với phụ nữ nhiều vô số kể, dựa vào dung mạo tuấn tú của anh, thời nổi loạn, anh cũng chơi đùa rất phóng túng.
Cái đó vốn không thể xem như hôn, chỉ là một cái chạm môi ngây thơ.
Nhưng mà lúc đó, anh thật sự ngây ngẩn cả người, bởi vì hành động của cô thật đột ngột.
Anh cho rằng cô sẽ sợ sệt... Không, cô không phải cái loại người nhẫn nhục chịu đựng này...
"A? Bối Nhã!"
Giọng nói của Nick khiến anh hoàn hồn, anh xoay người, thấy An Bối Nhã đứng trên sân thể dục.
Khuôn viên khu đại học và khu trung học của trường không giống nhau, nhưng sân thể dục lại dùng chung.
Nick huýt sáo, "Cậu xem cặp chân Bối Nhã kìa, đẹp thật."
An Bối Nhã mặc quần thể dục, lớp vải mỏng manh bó sát phần dưới, tuy cô gầy nhưng rất phù hợp với vóc dáng cao cao, một đôi chân dài thẳng tắp cân xứng, cô lười biếng duỗi thắt lưng, tập bài tập kéo giãn cơ, áo phông ngắn theo động tác của cô mà bị kéo lên, lộ ra một phần da thịt màu mật ong.
Anh để ý thấy mấy tên con trai xung quanh đều đang nhìn cô.
Người phương Đông ngoại quốc vốn khiến người khác chú ý, mái tóc ngắn mỏng manh áp tai làm cho cô thoạt nhìn giống một nam sinh nhỏ nhắn, nhưng ngũ quan xinh xắn lại êm dịu, nét nam tính cùng nữ tính đan xen mà mâu thuẫn, thực có thể khiến cho đàn ông muốn nhúng chàm khai phá thú tính.
Tề Thiên Kiêu không nén được mím chặt môi.
Nick vẫn líu lo nói bên cạnh, "Chậc chậc! Bối Nhã gầy thì gầy, nhưng mà đường cong cái mông lại rất đẹp, bộ ngực mặc dù nhỏ, nhưng mà để đàn ông một tay nắm thật vừa vặn..." Bụng đột nhiên bị thụi cho một cú đấm, hắn ôm bụng, không hiểu ra sao nhìn bạn tốt, "Tề, sao cậu đánh mình?"
"Cái loại nữ sinh ranh này có gì đẹp?" Tề Thiên Kiêu hừ lạnh.
"Vậy sao?" Nick nhìn bốn phía, "Nhưng cậu xem, một đống người đang nhìn Bối Nhã kìa! Mới nhập học không bao lâu, tiếng tăm của Bối Nhã liền truyền khắp trường học, mình nghe nói rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi con bé... A? Nhìn kìa nhìn kìa." Hắn chỉ vào sân thể dục.
Tề Thiên Kiêu đương nhiên cũng nhìn thấy, một gã trai tóc vàng đưa chai nước khoáng cho cô, cô chìa tay nhận lấy, khuôn mặt thanh tú mỉm cười.
Thấy cô cười, gã tóc vàng hơi thẹn thùng, song càng hưng phấn, khoa chân múa tay đang nói gì đó với cô.
"Tớ cá là, nhất định là hắn muốn hẹn Bối Nhã dùng bữa." Nick vuốt cằm đoán.
An Bối Nhã chuyên chú nghe đối phương nói chuyện, cánh môi vẫn giữ lấy nét cười, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tên con trai, Tề Thiên Kiêu biết, bị cô dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú sẽ khiến cho người ta có cảm giác như bị cuốn sâu vào bên trong.
"Ố! Cậu bé đỏ mặt kìa, thật đáng yêu." Nick ha hả cười, "A? Bối Nhã gật đầu! Nó đồng ý hẹn hò sao?"
Có gì phải kinh ngạc à? Anh chỉ cảm thấy vô vị.
Đối với chuyện của An Bối Nhã, anh hoàn toàn không có hứng thú.
***
An Bối Nhã nhảy xuống khỏi xe máy, cởi mũ bảo hiểm, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhẹ.
"Cám ơn cậu đã mời mình ăn cơm, bữa tối rất vui vẻ."
Cậu trai tóc vàng nhận lấy mũ bảo hiểm, cười đến ngại ngùng, hắn hồi hộp hỏi "Bối Nhã, về sau còn có thể hẹn cậu ăn tối không?"
"Đương nhiên có thể." An Bối Nhã cười híp mắt.
Câu trả lời của cô làm cho cậu trai tóc vàng vui vẻ, hắn cố lấy can đảm, mạnh dạn khẽ hôn lên má cô.
An Bối Nhã hơi choáng váng, nhưng không cự tuyệt.
"Vậy, ngày mai gặp ở trường." Cậu trai tóc vàng đỏ mặt, vẫy tay tạm biệt cô.
"Hẹp gặp lại." An Bối Nhã cười nhìn theo cậu bé tóc vàng rời khỏi.
A! Một bé trai ngây thơ, thật là đáng yêu.
Cô tâm trạng vui vẻ xoay người, gật đầu mỉm cười với bảo vệ , sau đó bước vào cổng.
Cô vừa đi vừa thưởng thức những bông hoa đêm lay động theo gió, con đường nhỏ được hàng hàng ngọn đèn chiếu sáng, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng sân nhà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
An Bối Nhã ngâm nga hát.
"Tâm trạng tốt nhỉ." Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang vui sướng của cô.
An Bối Nhã nhìn người đang đứng ở cửa, có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không quá bất ngờ, buổi chiều ở sân thể dục, cô cũng thấy anh và Nick.
Nhất định nụ hôn ngày hôm qua khiến anh hoài nghi, cô tin rằng anh vẫn suy nghĩ về cái hôn đó, chắc chắn đầu óc hoàn toàn chỉ nghĩ về cô.
Cho nên cô nhận cuộc hẹn, thực ra là đang đánh cuộc.
Hôn anh, trong nháy mắt lại hẹn hò cùng người khác, cô nghĩ, không một người đàn ông nào chịu được, không phải vì yêu thích, chỉ vì cái lòng tự trọng nực cười.
Xem đi, không phải cô thắng cuộc rồi sao.
"Đúng, không tồi." Cô mỉm cười, bước qua anh, chuẩn bị vào cửa.
Thái độ phớt lờ của cô làm mắt anh híp lại, nhìn tay cô, xoay người một cái, anh giam cô ở trên cửa, hai tay giữ lấy cổ tay của cô.
Thấy tay bị nắm lấy, An Bối Nhã nâng mắt, nhẹ cười khanh khách, "Có chuyện gì sao?"
Tề Thiên Kiêu từ từ cúi đầu, thân hình cao lớn gần như bao phủ cô, chăm chăm nhìn thẳng vào mắt cô như hiểu rõ tất cả, rồi lại lộ ra ảo não.
Anh không ngu, đương nhiên hiểu rõ cô đang bày trò lừa bịp gi, nhưng mà, anh lại mắc câu, bởi vì lòng tự trọng của mình.
Cô gái trước mắt này, cực thạo tâm lí của đàn ông, biết làm thế nào để khiêu khích ham muốn chinh phục của đàn ông. Tề Thiên Kiêu không cam lòng thừa nhận, cô hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của anh.
"Cô muốn chơi sao?" Anh mở miệng, trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ âm trầm, mang theo hơi thở hắc ám, giống như muốn cắn nuốt cô.
Cô chẳng sợ, hất hàm lên; bị anh nhìn thấu, cô không có một chút chột dạ, cô biết anh chưa bao giờ là người dễ đùa.
"Anh dám không?" Cô hướng anh hạ chiến thư.
Con ngươi đen híp lại, vì ánh mắt khiêu khích của cô, môi anh kề sát.
"Tôi sẽ theo hầu." Khi nói chuyện, cánh môi cô mấp máy, lập tức, miệng lưỡi cực nóng chiếm lấy cô.
Không phải kiểu chạm môi thanh thanh khiết khiết như hôm qua, đó là một nụ hôn sâu, như hỏa diễm, suýt nữa thiêu trụi cô bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Mà cô, chậm rãi mở miệng, vui mừng nghênh đón hơi thở của anh.
Tề Thiên Kiêu, đây chính là mở đầu cho cuộc đi săn, An Bối Nhã mỉm cười trong lòng.