Lễ đính hôn của Tĩnh Huy và Hà Thi Mạn chỉ như con gió đi ngang qua cuộc sống của hai người, không đọng lại cái gì.
Cuộc sống lại tiếp tục tiến hành như cũ, nhưng lúc này đây, Mục Cẩn dường như bận hơn lúc trước, thật ra cũng không bận bao nhiêu, chỉ là số ngày anh đi đến công ty từ một lần một tuần bây giờ chuyển đổi thành ba đến bốn lần một tuần.
Đỗ Mạn Linh đã kí hợp đồng cộng tác với một nhà xuất bản văn học lớn trong tỉnh, công việc của cô vẫn là dịch thuật, các tác phẩm tiếng anh, pháp, nhật cô đều nhận nhưng với số lượng vừa phải, trung bình một tuần hai cuốn.
Cô ở nhà cũng không có việc gì làm, để tránh nhàm chán đành phải làm cái này, hơn nữa, làm việc này còn có thể đọc trước được các tác phẩm chưa xuất bản, đây cũng là một điều có lợi. Tuy cái lí do nhảm nhí này của cô đã bị anh cười nhạo.
Có một lần xe tin tức trên ti vi thì cô nhìn thấy tin về lễ cưới của Tĩnh Huy và Hà Thi Mạn. Cuối cùng thì nghiệt duyên của ba người cũng có thể hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ cô đã có Mục Cẩn, cô không muốn có bất cứ liên hệ nào với bọn họ.
Đám Hàn Như và cô lâu lâu vẫn hẹn nhau đi uống cà phê, nói chuyện phiếm, quan hệ càng ngày càng tốt, càng lúc càng có chung nhiều đề tài, như vậy, những ngày Mục Cẩn đi làm thì cô không phải ở nhà một mình.
Anh vẫn thích dính lấy cô như thường lệ, dường như dục vọng của anh sẽ không bao giờ được thỏa mãn. Nếu như dùng hững từ để miêu tả cuộc sống của anh và cô bây giờ thì chỉ có thể nói là “hoang dâm vô độ.”
Cuộc sống trải qua rất thoải mái, chỉ là, sự bình yên này, không lâu sau, sẽ bị phá vỡ.
*-*
Đỗ Mạn Linh đang nấu nướng thì điên thoại reng, cô đành phải tạm tắt bếp, thò tay lấy cái điên thoại trong túi áo:” Alo.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, đến khi cô tưởng đây là điện thoại quấy rối, định tắt đi thì người đó mới lên tiếng. Giọng nói nam tính nhẹ nhàng, quen thuộc, đã từng là thứ mà Đỗ Mạn Linh rất yêu mến, chỉ bởi vì, nó từng là giọng nói của anh.
-“Tiểu Linh, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta gặp nhau đi.”
*-*
Thay xong quần áo,Đỗ Mạn Linh không cho tài xế đưa mình đi mà tự bắt taxi đến chỗ hẹn.
Đến nơi, cô vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Tĩnh Huy ngồi sẵn ở đó, đang vẫy tay với cô. Đỗ Mạn Linh bước thẳng tới, ngồi ở phía đối diện.
Tĩnh Huy đưa menu cho cô, ân cần hỏi: “Anh đã gọi sẵn cho em một ly trà sữa hương thảo mà em thích rồi, em có muốn kêu thêm gì không?”
Đỗ Mạn Linh cầm lấy menu nhưng không xem mà để ngay bên cạnh. Làm như không phát hiện ra vẻ mặt ảm đạm của Tĩnh Huy, cô cất tiếng hỏi: “Anh nói là có chuyện nói với tôi, có thể nói luôn được không, tôi không thể ở lâu được.”
Gương mặt Tĩnh Huy trầm xuống, cúi mặt xuống không nhìn cô nói: “Sao vậy, em vội về với chồng à?”
Đỗ Mạn Linh không thèm để ý đến thái độ của anh ta, thản nhiên nói: “Nếu anh đã đoán được thì chắc anh cũng nên thông cảm cho tôi một chút.”
Tĩnh Huy khẽ cười một cách trào phúng: “Xem ra tình cảm hai người rất tốt nhỉ!”
Đỗ Mạn Linh: “Tình cảm hai chúng tôi vẫn rất tốt, mà nói đến tình cảm tốt, thì phải nói đến anh và vợ anh mới phải, hai người cũng chỉ mới tân hôn không bao lâu.”
Tĩnh Huy nghe thấy cô dùng giọng điệu không lạnh không nhạt như thế nói lên chuyện này, lòng anh rất khó chịu: “Tiểu Linh, em đừng nói như vậy, anh không hề yêu Thi Mạn, kết hôn với cô ấy là bất đắc dĩ, người anh yêu là em, mà em, cũng yêu anh mà!”
Đỗ Mạn Linh ngây ra, không ngờ Tĩnh Huy sẽ nói ra điều này, cho dù anh ta biết cô không mấtt trí nhớ, thì anh ta cũng nên biết, cô đã có chồng, còn anh ta đã lấy Hà Thi Mạn, đây là điều không thể thay đổi, huống chi bây giờ, cô rất yêu Mục Cẩn.
-“Có vẻ như học trưởng cũng không có điều gì quan trọng muốn nói, vậy thì tôi đi đây, chồng tôi sắp về nhà rồi, nếu không thấy tôi ở nhà, anh ấy sẽ lo lắng.”
Tĩnh Huy nhìn thấy Đỗ Mạn Linh đứng lên, không chút do dự quay lưng bước đi thì anh mới không kiềm được là lớn:
-“Anh ta đã lừa em!” – Nhìn thấy Đỗ Mạn Linh dừng bước và quay lại, anh cho là Đỗ Mạn Linh tin lời mình, Tĩnh Huy bước đến trước mặt Đỗ Mạn Linh, nói: “Mục Cẩn đã lừa em, em vốn không yêu anh ta, em còn từng bị anh ta bắt cóc, giam cầm suốt mấy tháng trời, em rất hận anh ta, thà chết cũng muốn thoát khỏi anh ta. Vì điều đó nên em mới bị tai nạn, sau khi em mất trí nhớ, anh ta đã lừa em, thật ra người em yêu là anh, hai chúng ta vốn là người yêu, chuyện này chỉ cần em đến đại học A để hỏi thì ai cũng có thể biết. Chính Mục Cẩn đã cướp em khỏi anh.”
Tĩnh Huy kích động nói, từ lần nhìn thấy Đỗ Mạn Linh ở siêu thị, nhận ra cô ấy có thái độ kì lạ với mình, anh liền nghi ngờnên mới cho người điều tra, không ngờ lại nhận được kết quả như vậy.
Đỗ Mạn Linh đợi cho Tĩnh Huy nói hết, mới bình tĩnh nhìn anh: “Tĩnh Huy, anh nên biết, từ khi nhìn thấy anh và Hà Thi Mạn ở trên giường, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Nhìn thấy nét không thể tin trên mặt Tĩnh Huy, Đỗ Mạn Linh nói tiếp: “Anh biết tính của tôi mà, hiện giờ cuộc sống của tôi rất tốt, anh ấy rất yêu thương tôi, tôi cũng...yêu anh ấy, Tĩnh Huy, chúng ta kết thúc rồi, bây giờ anh lại có Hà Thi Mạn, tôi có anh ấy, chúng ta đều đã có cuộc sống mới. Tôi không muốn anh làm hỏng nó.”
Tĩnh Huy không thể tin được, từng lời từng lời Đỗ Mạn Linh thốt ra, như đang nói với anh một sự thật rõ ràng: “Tiểu Linh em…em…”
-“Tôi nhớ lại tất cả rồi!” – Đỗ Mạn Linh bình tĩnh nói ra câu nói còn chưa nói hết của Tĩnh Huy.