Trang Châu ngủ một giấc tỉnh lại, sờ thấy khoảng trống bên cạnh, hắn vươn tay cầm đồng hổ để ở tủ đầu giường lên xem giờ, đã hơn hai giờ sáng.
Trang Châu khoác áo ngủ lên người, đi xuống lầu xem Đông Chí đang làm gì.
Từ sau ngày cái tên Thanh Thụ kia xuất hiện, Đông Chí liền trở nên không được bình thường. Đông Chí của hắn vẫn luôn đạm mạc tùy tính, ngẫu nhiên sẽ có chút bướng bỉnh nhưng mỗi ngày đều trôi qua vô tư tự tại. Nhưng từ sau khi tên gia hỏa đáng ghét kia xuất hiện, Đông Chí liền thay đổi chóng mặt, chẳng những tâm sự nặng nề mà biểu hiện cũng được cảm xúc hóa. Chuyên gia cũng đã nói cảm xúc thay đổi quá lớn đối với sức khỏe không có lợi.
Đèn chỗ rẽ cầu thang bật sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy Hắc Đường đang cuộn tròn người ngủ ở cửa cầu thang, chắc do ngủ không quen mà đống thịt trên người cuộn tròn ép chặt một chỗ, mũi đè lên đuôi, ánh mắt nửa khép nửa mở. Ổ chó của nó đã được chuyển tới cửa phòng vẽ của Đông Chí, ba con mèo đang chạy loạn quanh ổ chó của nó, mấy cặp mắt mèo xanh lè sáng lòe lòe trong đêm tối.
Cửa phòng vẽ khép hờ, ánh đèn hắt ra ngoài, tựa như ở ngoài cửa vạch ra một giới tuyến rõ ràng. Trong giới tuyến là phạm vi thuộc về riêng em ấy, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào thế giới riêng đó.
Trang Châu lặng lẽ theo khe cửa nhìn vào trong, Đông Chí đeo cái tạp dề liền thân, đang cầm cọ phủ màu sơn dầu lên vải. Bức tranh sơn dầu đặt cao hơn em ấy nửa cái khung hiện rõ hình ảnh một góc rừng rậm xanh um tươi tốt, thái dương chiếu trên xuống khu rừng cùng lớp bụi cỏ dọc sườn núi. Màu lục đậm nhạt khiến bức tranh tràn ngập sức sống sinh cơ bừng bừng.
Trang Châu không hiểu hội họa lắm nhưng hắn sắc bén nhận thấy tâm tình Đông Chí đã có sự thay đổi rõ ràng. Trước đây em ấy đều vẽ các mảnh phế tích, miếu sơn thần đổ nát, cùng với thôn trang bị núi đá bùn đất vùi lấp, hình ảnh tràn ngập sự tưởng niệm cùng khí tức bi thương trầm trọng. Mà hiện tại những hình ảnh tối tăm đầy thương cảm đó dưới ngòi bút của em ấy tựa hồ hết thảy đã biến mất không dấu vết.
Tay Trang Châu đặt lên tay nắm cửa, do dự một chút, lại lặng lẽ rụt trở về, sau đó lại lặng lẽ đi lên lầu.
Hắn biết, Đông Chí đã vượt qua được hố sâu trong lòng.
Khi Trang Châu rời giường thì Đông Chí vừa mới đi ngủ lại, nửa khuôn mặt chôn trong gối đầu, mái tóc rối tung che phủ lông mày, chỉ lộ ra cặp mi cong nồng đậm. Bộ dáng ngủ của em ấy rất giống trẻ con, hô hấp mang theo chút yên tĩnh cùng cảm xúc ngọt ngào tựa như chỉ nhìn khuôn mặt em ấy khi ngủ thôi cũng biết em ấy đang năm mơ một giấc mơ đẹp.
Trang Châu khẽ xoa xoa đầu người yêu, thật cẩn thận rời giường thay quần áo, lúc rửa mặt cũng không dám mở vòi nước quá lớn, sợ phát ra động tĩnh khiến Đông Chí tỉnh.
Mấy đứa nhỏ dưới lầu đã sớm tỉnh ngủ, đang ở trong sân không phiền không chán mà vòng vòng chạy đuổi nhau chơi đùa. Buổi tối Trang Châu chỉ khép hờ cánh cửa phòng khách, nếu bọn Hắc Đường muốn ra sân chơi chỉ cần dùng mũi gẩy cánh cửa là có thể mở ra. Dù sao cổng nhà cũng đã khóa, nó cũng không thể chạy ra ngoài được.
Trang Châu hầm cháo, còn gọi Thất bá mang bánh bao hấp cùng ít điểm tâm tới. Gần đây Đông Chí quá bận rộn, ngay cả việc rán cá cho lũ mèo cũng bị Trang Châu ủy thác cho dì đầu bếp ở nhà chính. Nhóm miêu miêu tỏ vẻ, tuy rằng chúng nó trước sau như một đều yêu quý Đông Chí nhưng làm một con mèo chuyên nghiệp chúng nó phải công nhận, cá rán dì Trần làm ăn ngon hơn nhiều. Hắc Đường không quá thích cá rán, điểm tâm của nó luôn là thức ăn cho chó, còn mấy món đồ ăn vặt đều đợi sau khi Đông Chí dậy sẽ lấy cho chúng nó sau.
Trang Châu chuẩn bị sẵn điểm tâm cho Đông Chí, lại dặn mấy đứa con trai nhà mình không được gây ầm ĩ, rồi mới lái xe đi làm.
Hòa Khoan đã tới trước, còn đang cùng một số người bàn bạc chuyện khu đất định mua kia, khi Trang Châu thấy bên cạnh hắn có một nữ nhân trẻ tuổi mặc bộ đồ công sở màu lam nhạt, mặt mày không đổi nhưng có chút cau có. Cô gái này tên Emily, tên tiếng Trung là gì hắn không nhớ, là giám đốc khu vực tại chi nhánh Anh quốc của tập đoàn Trang Thị. Chắc là do lão gia tử nghe được chuyện của Trang Châu nên mới điều người gọi về khiến hắn thêm phiền toái, tựa như sợ hắn rời khỏi Trang thị những ngày sau sẽ không được thoải mái vậy.
Hòa Khoan đã thấy hắn, xa xa vẫy vẫy tay với hắn. Trang Châu nhìn ra được Hòa Khoan đối với cô gái này thực không kiên nhẫn, nhưng hắn theo thói quen đối với bất cứ ai cũng bày ra vẻ tươi cười tiêu chuẩn, cho nên Emily vẫn chưa phát hiện được cô không được chào đón ở đây. Kỳ thật với điều kiện của cô gái này mà nói, coi như một nữ nhân xinh đẹp có tài năng, đáng tiếc sự xuất hiện của cô lúc này lại khiến Hòa Khoan nghĩ rằng cô ta đang muốn giựt tiền trên tay hắn. Trang Châu biết rõ cô gái này là do lão gia tử dù đầu tóc ria mép đã bạc trắng cũng sống chết không chịu nhường địa vị quyền lợi lại cho lớp hậu bối nhà hắn cử tới, vì thế cũng chả còn lòng dạ thưởng thức mỹ nhân.
Emily cười chào hỏi với hắn: “Trang thiếu gia, hôm nay anh tới muộn vậy.”
Trang Châu chống lại biểu tình chế nhạo của Hòa Khoan bên cạnh, ngoài cười nhưng trong không cười cùng bọn họ gật đầu chào hỏi: “Thứ lỗi, buổi sáng dậy có chút muộn, lại tốn thêm chút thời gian chuẩn bị điêm tâm cho bà xã, khiến mọi người đợi lâu.”
Biểu tình Emlily cương cứng một chút, lập tức lại cười tiêu chuẩn: “Trang thiếu thật thích đùa.” Ai mà không biết hôn sự của Trang nhị thiếu gia phải được Trang lão gia tử gật đầu mới được chấp nhận, lão gia tử chưa gật đầu, cho dù là hồ ly tinh thần thông quảng đại cỡ nào cũng đừng hòng bước được chân vào cửa Trang gia.
Trang Châu không để ý tới cô, đi về phía Hòa Khoan, dường như nhớ ra cái gì đó quay lại nói với Emily: “Hôm nay cô không cần đi theo chúng tôi, kế tiếp chúng tôi bàn chuyện làm ăn không tiện có người ngoài ở cùng.”
Emily không ngờ Trang Châu sẽ nói chuyện không chút lưu tình như vậy, hơn nữa còn nói thẳng ngay trước mặt một đống người, sắc mặt nhất thời có chút khó coi: “Trang thiếu, là lão gia tử kêu tôi…”
Trang Châu không thèm để ý nói: “Cô trở về nói với ông, là tôi và Hòa Khoan, chỉ hai người chúng tôi hợp tác làm ăn, không phải hợp tác làm ăn giữa Hòa gia và Trang gia. Không đủ tài chính tự chúng tôi sẽ nghĩ cách.”
Emily cảm thấy tìm được vấn đề tiếp cận, vội vàng nói: “Vấn đề tài chính…”
“Tôi đã nói, vấn đề tài chính tự chúng tôi sẽ nghĩ cách.” Trang Châu nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cô về nói với ông, nếu mối làm ăn này vì ông mà khiến chúng tôi thất bại, tôi liền triệt để buông bỏ kế hoạch gây dựng sự nghiệp ở đây, trực tiếp cùng vợ tôi ra nước ngoài định cư, cả đời này không bao giờ trở về nữa. Cô giúp tôi hỏi ông một câu, có phải ông muốn bức tôi tới bước này mới có thể hết hy vọng?”
Emily vội nói: “Trang thiếu, anh hiểu lầm lão gia tử rồi.”
Trang Châu làm thủ thế ngăn lại: “Chuyện Trang gia chúng tôi không cần người ngoài xen vào giải thích. Cô chỉ cần chuyển lời của tôi lại cho ông nội là được. Còn một câu mong cô không quên: tôi đã rời khỏi Trang thị, ông nội không còn là cấp trên của tôi nữa. Còn về sinh hoạt cá nhân của tôi, thứ lỗi, tôi đã là người trưởng thành, vô luận là cha hay ông nội, đều không có quyền hỏi tới.”
Emily muốn nói lại bị Trang Châu một lần nữa ngăn lại, thần sắc Trang Châu thực rõ ràng thể hiện ý tứ cảnh cáo: “Nhờ cô chuyển nguyên văn, đừng tự cho mình thông minh mà bóp méo tìm từ.”
Emily chưa từ bỏ ý định khuyên nhỉ: “Lão gia tử cũng vì muốn suy nghĩ cho Trang thiếu…”
Trang Châu nhìn cô, bỗng nhiên bật cười: “Trên ngọn núi gần đây có một loại chuột rất béo, nghe nói ăn thịt giống chuột này chẳng những có thể dưỡng nhan mà còn có thể thúc đẩy vòng một nở nang. Lát nữa nhất định tôi sẽ nhờ người bắt mấy con cho cô nếm thử.”
Sắc mặt Emily trắng bạch: “Ch…chuột?!”
“Tôi nghĩ cô nhất định sẽ không từ chối, bởi vì tôi cũng đang vì cô mà suy nghĩ.” Trang Châu nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, nụ cười trên mặt lại càng tỏ ra hòa ái hơn: “Tôi nghe ý tứ trong lời cô cảm thấy cô là một người đặc biệt nguyện ý lĩnh hội ý tốt của người khác. Thật sự là… thấu tình đạt lý.”
Hòa Khoan không nhẫn tâm nhìn mỹ nữ bị hắn chọc ghẹo, liền lôi kéo hắn đi về phía trước, vừa đi vừa thấp giọng oán giận: “Mày rảnh rỗi thì tìm lão gia tử nhà mày oán giận đi, khó xử một cô gái thì có ý nghĩa gì.”
“Diêm vương gặp tiểu quỷ cũng khó đi.” Trang Châu căm giận: “Đám tay chân của ông đều rất khó chơi. Mày nói xem, khi ba tao tới tìm ông nói chuyện, ông còn ra vẻ rộng lượng, tỏ vẻ không quan tâm tới tao; quay đầu lại lén lút giở trò quỷ, còn cử một nữ nhân mỗi ngày đều ăn diện lòe loẹt tới đây, mày nói xem ông có ý đồ gì. Thật là, càng già càng đáng ghét.”
Hòa Khoan cười nói: “Chắc là ông mày già rồi nên nhàm chán quá chăng, người già mà, con cháu đều bận rộn chuyện của chúng nó, lão nhân gia không tự tìm niềm vui cho mình thì biết trải qua mỗi ngày thế nào? Aiz, mày nói xem, ông nội mày có sai người tới tìm vị kia nhà mày phiền toái không?”
“Hẳn sẽ không đâu.” Trang Châu nghĩ nghĩ: “Ông không thèm để mắt tới loại thủ đoạn này. Ông cảm thấy chỉ cần đè lại con cháu nhà mình, người ngoài có nhảy nhót cũng không gây nên được sóng gió gì.”
“Cũng đúng.” Hòa Khoan gật đầu, sầu lo mà nhìn thằng bạn: “Có nên nói cho vị kia nhà mày biết không?”
Trang Châu nhảy cẫng lên: “Nếu em ấy biết, có khi em ấy lại đá tao lần nữa!”
Hòa Khoan nhất thời cười phun.
Trang Châu đập thằng bạn một cái thở dài: “Nếu lần này cô ta còn chưa chịu rút lui, buổi trưa đi ăn cơm rồi chúng ta tính tiếp.”
Hòa Khoan cười an ủi hắn: “Vừa lúc nhậu cùng tao luôn.” Nói xong hắn trộm liếc về sau nhìn một cái, Emily đang tựa vào cửa xe ô tô gọi điện thoại, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt mang vài phần ủy khuất.
Hòa Khoan lắc đầu, tâm nói sao lại có người cố chấp như vậy cơ chứ? Người ta đều đã tỏ rõ thái độ, mà cô ta vẫn còn nghĩ rằng chỉ cần cô ta ra mặt, cho dù có là Transformers cũng phải quỳ gối dưới chân cô ta là sao? Trang lão gia tử có thể tìm được người như vậy đấu với cháu trai mình, cũng coi như nhọc lòng…
Quả nhiên khi Trang Châu và Hòa Khoan chuyển động một vòng trở về, Emily vẫn còn ở bãi đỗ xe chờ bọn họ, thấy bọn họ đi tới, từ xa đã lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trang Châu lặng lẽ hỏi Hòa Khoan: “Có phải tao biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng không?”
“Không phải.” Hòa Khoan đồng tình nói: “Cô ta căn bản đã dựng lên tấm chắn cản lại tất cả tín hiệu cự tuyệt từ mày. Tin tao đi, mày có nói cái gì cô ta cũng không nghe vào tai đâu, cho dù có cũng bị cô ta tự động loại bỏ. Hơn nữa mày càng đả kích, cô ta càng sục sôi ý chí chiến đấu. Rốt cuộc lão gia tử nhà mày tìm được ở đâu một vị khó chơi dữ vậy?”
Trang Châu cười khổ: “Cha cô ta trước đây từng làm trợ lý cho ông, có một thời gian thường xuyên ra vào nhà tao. Sau đó cô ta xuất ngoại làm việc ở chi nhánh bên Anh, tháng trước mới được ông tao triệu hồi về.”
“Lão gia tử cảm thấy loại hình này có thể câu dẫn được mày à?”
“Chắc thế đi.” Trang Châu cảm thấy đau đầu: “Ngay từ đầu tao đã cảm thấy ông nội muốn xen vào cuộc làm ăn giữa chúng ta, hiện tại thoạt nhìn không giống vậy. Mày nói xem, ông tao gây sức ép như vậy, sẽ không phải vì muốn quấy rối tách tao và Đông Chí ra đấy chứ?”
“Tao thấy giống lắm.” Hòa Khoan mãnh liệt gật đầu: “Ông mày vẫn luôn muốn giao Trang thị lại cho mày, sao có thể coi trọng cuộc tiểu mua bán giữa chúng ta? Khẳng định có nguyên nhân khác.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trang Châu phát sầu, hắn thật sự chưa từng gặp loại người nào đeo bám chặt như keo con voi thế này. Trước kia, mỗi khi hắn trừng mắt một cái đã khiến cô ta bụm mặt khóc chạy, không hề giống bộ dạng bất khuất như bây giờ.
Hòa Khoan sờ sờ cằm nghĩ nghĩ: “Nếu không mày gọi thầy Lăng nhà mày tới để cô ta nhìn xem, nói không chừng khi thấy cậu ấy, cô ta liền triệt để hết hy vọng.”
Trang Châu thực hết nói nổi nhìn thằng bạn: “Tao cũng muốn làm theo lời mày, nhưng lão tử không dám.”
Hòa Khoan an ủi hắn: “Hiện tại không còn giống trước kia, mày nghĩ mà xem, hiện giờ bọn mày đều đã ra mắt gia đình hai bên hết rồi, mối quan hệ đã được thành lập rõ ràng, cô gái kia muốn đào góc tường nhà mình, vị kia nhà mày có thể thờ ơ được sao? Hơn nữa, đều nói trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu để cậu ấy nghe được tin đồn về mày từ đâu đó, mày càng khó giải thích.”
Trang Châu bị thằng bạn nói có chút động tâm.
Hòa Khoan không ngừng thúc đẩy: “Hơn nữa lão gia tử nhà mày không có ý định đối phó Đông Chí, nhưng nữ nhân kia nói không chừng sẽ đi. Thủ đoạn nữ nhân khó lòng phòng bị, đến lúc đó cô ta nói hươu nói vượn một trận, thí dụ như đang mang thai con của mày chẳng hạn, cho dù cả người mày đều là miệng cũng khó lòng giải thích, đó mới thực sự là thê thảm!”
Trang Châu não bổ tình cảnh đó một phen, nhất thời tóc gáy dựng ngược, da gà da vịt thi nhau trồi lên, dứt khoát lấy di động ra ấn số gọi điện cho Đông Chí. Chưa kịp đợi đầu dây bên kia mở miệng liền vội vã cầu cứu: “Vợ ơi, cứu anh…”