Đông Chí theo tầm mắt cậu ta nhìn thấy tảng đá lộ ra từ cổ áo, tim khẽ đập mạnh: “Cậu biết thứ này?”
Thanh niên đưa cơm không biết có nghe hiểu vấn đề của anh hay không, mà thần sắc kích động liếc mắt nhìn anh một cái, bỏ lại cặp lồng bước nhanh ra ngoài. Nhìn bóng lưng cậu ta, giống như có chút hương vị chạy trối chết.
Đông Chí vuốt ve hòn đá trước ngực, trực giác cảm thấy nơi này có chút quái dị. Bất luận cậu ta có biết đồ vật này hay không, nhưng nhìn thần sắc kia khẳng định cậu ta đã từng nhìn thấy. Đông Chí có chút tiếc nuối nghĩ, nếu có thể nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ với cậu ta được thì tốt ròi, nói không chừng thật sự có thể hỏi thăm được tin tức gì đó.
Nhà hầm tuy rằng cản gió nhưng không nhất định có tác dụng giữ ấm, nhưng dù sao hiện tại chính là một mùa đông khắc nghiệt, bên cạnh Đông Chí ngay cả một cái bếp lò cũng không có, anh lại là một cư dân thành phố đã quen mùa đông sống trong máy sưởi máy điều hòa, nên điều kiện khắc nghiệt thế này mà ngủ được quả thực không có khả năng. Anh vốn nghĩ có nên thừa dịp đêm tối thế này mà nghĩ cách chạy trốn hay không, nghĩ nghĩ mình lại không biết đường, nơi này thâm sơn rừng già, cho dù chạy thoát cũng sẽ bị đông chết. huống chi anh có thể chạy trốn nhanh hơn viên đạn sao?
Đây là tính mạng của một con người, Đông Chí cảm thấy bọn chúng sẽ không tiếc rẻ gì tính mạng người khác, thâm sơn rừng già như vậy thật muốn đem xác mình ném ở đây, có lẽ một tháng, hai tháng, một năm, hai năm mới có người tìm được. Đông Chí nhớ rõ dì mình nói hồ ly trên núi này có bộ lông cực kỳ xinh đẹp, đám người này tám chín phần là nhằm vào cái đó mà tới. Chờ tới khi bọn chúng săn đủ số lượng, liệu có khả năng sẽ thả mình đi không?
Đương nhiên, điều này càng khiến hy vọng được thấy tộc nhân của mình càng ngày càng xa vời. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ném mình xuống vách núi, hoặc đánh ngất ném ở một góc rừng nào đó để mình tự sinh tự diệt còn có khả năng cao hơn một chút.
Đông Chí ủ rũ cầm cái cặp lồng không biết có được rửa sạch không đưa lên trước mặt, nhắm mắt gắp đống mì đã sắp trương phình lên cố sống cố chết nhét vào miệng ăn. Vừa ăn vừa tìm vui trong đau khổ suy nghĩ, có thể chia đồ ăn cho mình thế này, ít nhất đám người kia còn chưa muốn bỏ mặc mình đói chết.
Những người này không định để anh đói chết nhưng cũng không định để anh thấy thoải mái. Phòng bên cạnh cách một cánh cửa hé mở được đốt lửa sưởi ấm còn anh bị ném bên này không ai để ý tới. Chỉ qua một khe cửa chật hẹp thường thường có người liếc mắt lại xem đề phòng anh xảy ra chuyện gì.
Ăn xong mì trong cặp lồng, Đông Chí tay chân lại bị trói. May mắn ban ngày đã lục soát toàn thân một lần, có chủ quan lần trước, những người này không nghĩ tiếp tục lục soát nữa. Nhưng tay chân cũng không thể hoạt động, con dao giấu trong ống giày cũng không thể dùng. Điều này khiến Đông Chí phát sầu.
Mà ngồi không lại rất lạnh, Đông Chí thử dùng cả tay cả chân lết tới gần cửa, gần đống lửa vẫn có thể ấm hơn một chút, anh cũng không muốn nửa đêm bị đông chết trong này.
Ánh lửa từ khe cửa chật hẹp hắt tới, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã cảm thấy trên người ấm áp. Đông Chí thật cẩn thận tiến đến cạnh cửa, thử đem khe cửa đẩy ra lớn hơn một chút. Anh cũng không dám chọc giận những người này, chỉ dám làm tới như thế mà thôi. Nương theo ánh lửa nhìn ra ngoài, đối diện anh là nam nhân có khẩu âm vùng biên, trông khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm đen, đôi mắt sắc bén lộ ra vài phần ngoan độc, trong tay cầm một con dao thi thoảng hơ lên đống lửa. Đông Chí cố sức ghé đầu lại, ý đồ muốn nghe rõ những gì gã đang nói.
“…Tỉ lệ… Lô hàng này… tính tiền mặt…”
Đông Chí cau mày, này là có ý gì? Chia của sao?
Mũi chân anh hơi bị đè xuống, giống như có vật gì trèo lên, Đông Chí không phòng bị giật mình hoảng sợ, mu bàn chân run lên, đem cái đống thịt kia hất ra xa.
Cách đó không xa trong góc phòng truyền tới tiếng thét chói tai, thanh âm mỏng manh, mang theo càng nhiều là ủy khuất.
Đông Chí trợn tròn mắt nhìn cái cục bông xám đen đang lăn lăn về phía mình, trong lòng cảm thấy vừa mừng vừa lo: “Đản Đản? sao em lại chạy tới đây?”
Chuột con ủy khuất vươn móng vuốt ra nhìn anh: “Đau.”
Đông Chí áy náy: “Thực xin lỗi, anh không cố ý, anh đang nghe lén bọn chúng nói chuyện, không biết em tới.”
Chuột con đi tới chân anh, ló đầu ra ngoài cửa nhìn nhìn, đại khái nhìn thấy những thứ mình không hứng thú liền rụt đầu lại, lắp bắp hỏi anh: “Sao anh lại ở đây? Em tới miếu không tìm thấy anh, ngửi thấy mùi anh liền chạy tới đây. Nửa đường còn đụng phải một con mèo cụt đuôi, suýt chút nữa bị ăn, làm em sợ muốn chết!”
Đông Chí trong lòng khẽ động, cơ hồ cho rằng nó vừa nhắc tới Tiểu Xám. Nhưng ngay sau đó anh liền xóa bỏ nghi ngờ vô căn cứ này, nơi này cách Tân Hải hơn ngàn km, hơn nữa còn đang ở trong núi sâu, Tiểu Xám sao có khả năng chạy tới đây được. Lúc này chắc tụi nó đang ở trong ổ chó nhà Trang Châu ngủ ngon rồi, không biết Hắc Đường thiếu gia quen sống trong an nhàn sung sướng rốt cuộc có chăm sóc tụi nó đàng hoàng hay không.
Đông Chí lắc đầu, thấp giọng an ủi chuột con: “Về sau thấy mèo phải trốn thật xa biết chưa?!”
Chuột con ủy ủy khuất khuất gật đầu.
Đông Chí muốn xoa đầu nó, giật giật tay mới phản ứng lại mình đang bị trói, có chút nhụt chí hỏi nó: “Đản Đản, em biết đường từ chỗ này tới miếu sơn thần không?”
Chuột con thành thành thật thật gật đầu.
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Chờ bọn chúng ngủ say, em giúp anh tháo dây thừng…ừm, có thể cắn đứt không?”
Chuột con nghĩ nghĩ: “Có thể.”
Đông Chí nhất thời thở phào ra, quả nhiên đường xa có bạn vẫn tốt hơn.
“Những người khác trong miếu sơn thần đã quay trở về thôn chưa?” Đông Chí có chút lo lắng cho nhóm Khổng giáo sư, anh đột nhiên mất tích, không biết có dọa tới bọn họ hay không.
Đản Đản nghiêng đầu suy nghĩ: “Đi rồi, lại trở lại. Còn có một con chó lớn lắm.”
Đông Chí cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy chắc là Khổng giáo sư quay trở về thôn kêu cứu viện. Về phần chó lớn, trong thôn cơ hồ mỗi nhà đều có nuôi chó, nhà hai biểu cữu của anh cũng có chó rất to, nhưng chúng nó vô cùng hung hãn, Đông Chí cùng chúng nó còn chưa kịp thành lập quan hệ hữu nghị.
“Bọn họ vẫn còn ở miếu sơn thần?”
“Còn.” Đản Đản gật đầu: “Họ tìm được một cái hộp nhỏ, bên trong cái hộp có anh. Em ở trên xà nhà cũng nhìn thấy, anh từ trên sườn núi lăn xuống, hét thực to.”
Đông Chí: “…”
Đây là tìm thấy máy ảnh đi. Đông Chí não bổ tư thế oai hùng khi mình ngã xuống triền núi, liền 囧 một chút lại cao hứng: “Rồi sao?”
Đản Đản thành thật lắc đầu: “Không biết, sau đó em đi dọc sườn núi theo mùi anh tìm tới đây.” Nói xong nó lộ ra bộ mặt thèm nhỏ dãi liếm liếm khóe miệng: “Cục tròn tròn ăn ngon còn không?”
Đông Chí thở dài: “Chờ anh về được mới có, em nhìn anh xem, ba lô không có trên người.”
Đản Đản có chút tiếc nuối nhìn tay chân anh bị trói chặt: “Chờ anh về cho em ăn cái kia nhé?”
“Đương nhiên rồi.” Đông Chí trả lời chắc như đinh đóng cột. Đến lúc này, không uổng công anh đối tốt với nó: “Lòng đỏ trứng tính là gì, anh còn có thịt bò, khoai môn, chân giò hun khói, chờ anh về được đều cho em nếm thử.”
Đản Đản lập tức cao hứng: “Giữ lời!”
“Giữ lời!”
Khe cửa bị người ở ngoài đá văng, nam nhân khẩu âm vùng biên thăm dò nhìn vào, tầm mắt hoài nghi thăm dò quét tới quét lui trên người Đông Chí: “Sao mày lại ngồi đây?”
Đông Chí giật giật tay bị trói, thần sắc đờ đẫn nhìn gã miệng lẩm bẩm: “…Thịt bò… chân giò hun khói…”
Gã xem thường lườm Đông Chí một cái, rồi xoay người ngồi trở lại bên đống lửa. Không biết gã nói gì với những người còn lại, cả đám đều bật cười ha hả, tiếng cười tràn ngập chế giễu. Người bị chộp tới bị bọn chúng dọa tới tâm thần thác loạn, điều này khiến trong lòng bọn họ có một loại cảm giác vặn vẹo ưu việt.
Đông Chí trong lòng liều mạng cào tường. Cười đi, cười nữa đi, xem ai mới là người cuối cùng có thể cười.
Lực chú ý của bọn chúng rời khỏi người anh, tiếp tục thương nghị chuyện của chúng. Đông Chí không dám gây ra động tĩnh lớn nào nữa, đè thấp thanh âm hỏi Đản Đản: “Từng thấy đám người kia chưa?”
Đản Đản nhìn đám người hung hãn ngoài kia lại nhìn nhìn anh, do dự lắc đầu: “Những người khác thì không nhỡ rõ nhưng người vừa rồi qua đây nói chuyện đã từng gặp qua.”
Đông Chí liếc mắt nhìn nam nhân thần sắc ngoan lệ khẩu âm vùng biên vừa rồi: “Gã từng tới đây? Làm gì?”
“Săn thú.” Đản Đản không biết nhớ tới cái gì, khẽ rùng mình một cái, lắp bắp nói: “Nấm nhỏ chính là bị gã bắt đi. Hai mắt bị đánh thành đen xì, huyết lưu đầy đất.”
Đông Chí do dự nhìn nó: “Nấm nhỏ là…”
Đản Đản khẽ khụt khịt cái mũi, run run nói: “Nhà Nấm Nhỏ ở phía sau núi. Nó giống Mễ Đoàn đều lớn nhất, nhưng lông mao màu đen. Khi tuyết rơi đầy núi nó bị nam nhân kia đánh chết, gã còn kéo nó vào sơn động, lột… lột da.” Nói xong giơ hai móng vuốt lên bịt kín mắt.
Đông Chí tim khẽ đập mạnh. Bọn chúng quả nhiên tới săn trộm, khó trách trong tay đều cầm súng săn. Trước anh còn đoán liệu có phải là tộc nhân của mình tổ chức thành đoàn đi ra săn thú…nếu thật sự là săn trộm vậy lúc rời đi nhất định bọn chúng sẽ không dễ dàng thống thống khoái khoái mà thả mình ra.
“Đản Đản.” Đông Chí nhỏ giọng hỏi chuột con: “Anh muốn nhờ em một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đản Đản mở to hai mắt như hai hạt đầu hỏi lại.
“Em có thể mang đồ vật trên người anh đi tìm Mễ Đoàn không,” Đông Chí nghĩ nghĩ: “Bảo Mễ Đoàn tìm dì hoặc đại cữu của anh, sau đó dẫn bọn họ tới chỗ này cứu anh.” Anh vốn định bảo Đản Đản tự mình đi tìm đại cữu mình nhưng sau nghĩ lại trong nhà bà dì còn hai con mèo già béo mập…
Chậc, Đản Đản quả thực là một bàn điểm tâm mỹ vị tươi mới đối với chúng nó.
Đản Đản tỉnh tỉnh mê mê gật đầu: “Được, tìm Mễ Đoàn.”
Đông Chí cố sức rụt đầu rụt cổ, cuối cùng tháo hòn đá trên cổ xuống, trừ bỏ cái này, trên người anh cũng chỉ còn lại chùm chìa khóa, chùm chìa khóa lại quá nặng, Đản Đản chắc không mang theo được. Lại nói dù có mang đi được thì nhà dì cũng không nhận ra. Mà dây chuyền này là do dì út tự tay đan, bọn họ vừa nhìn là có thể nhận ra.
Đản Đản thực cố sức đem cái dây chuyền kia quấn vài vòng lên cổ mình, sau đó cầm cái hòn đá cơ hồ to bằng nửa cái đầu nó, nghiêng nghiêng lảo đảo chạy đi.
“Em nhớ cẩn thận a,” Đông Chí giữa nó lại dặn dò: “Ngàn vạn lần đừng để mèo vồ được!”