Bí Mật Của Đông Chí

Chương 66: Miếu sơn thần




Lâm thời kết thành nhóm cùng đi hiển nhiên sẽ khuyết thiếu ăn ý, tốc độ di chuyển so với dự đoán của Đông Chí còn chậm hơn rất nhiều.

Chuyện này cũng không còn cách nào khác, Khổng giáo sư là một văn nhược thư sinh, học trò đi cùng thể lực cũng không cao hơn ông ấy là bao. Lúc đầu bọn họ còn vui vẻ ríu rít như đi chơi xuân, càng về sau ai cũng không còn sức nói chuyện, hơn nữa khoảng hai ba giờ sau một nửa số hành lý đều vứt hết lên lưng Đông Chí. Bọn nhỏ lúc đầu còn e dè ngại ngùng, càng về sau một đám đứa nào đứa nấy hổn hển thở như trâu, đều không còn khách khí gì nữa.

Lộ tuyến Khổng giáo sư chọn là từ thôn đi thẳng về phía Đông Nam, cách khoảng hai km sẽ bắt đầu đi vào rừng. Nơi đó là trạm thứ nhất để nhóm bọn họ nghiên cứu, thống kê một ít số liệu công tác, ở đó khoảng chừng hai tiếng. Sau đó đi về hướng bắc, tiến sâu vào trong núi, dự tính khoảng năm giờ chiều sẽ tới một nơi gọi là Ma Bàn Lĩnh, Khổng giáo sư trước kia từng đi nơi đó, theo lời ông ấy nói ở đó có một cái miếu sơn thần đã bị bỏ hoang, cả đoàn có thể qua đêm ở đó. Tổ nghiên cứu phải ở lại đó khoảng hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba dựa theo đường cũ quay về thôn. Dẫn đường vẫn là lão Triệu.

Đông Chí thường xuyên chạy ra ngoài, kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn giúp ích cho đám thanh niên thành phố ít khi ra khỏi cửa kia rất nhiều, đồ vật mang theo cũng đầy đủ. Lều ngủ, đồ ăn, nước uống, đồ sưởi ấm thậm chí cả thuốc men đều được chuẩn bị sẵn. ở ống giày Đông Chí còn giắt thêm một con dao tiện lợi phù hợp đi dã ngoại. Nó là do một lần anh lượn lờ trong chợ biên giới tìm được, một món đồ quân dụng bị buôn lậu ra ngoài, vô cùng tốt.

Nam nhân không ai không thích vũ khí. Khi vừa thu vào tay Đông Chí còn hưng phấn mấy ngày liền, buổi tối đi ngủ còn đặt ở dưới gối đầu, quả thực còn coi mình là cực phẩm đặc công bỏ mạng thiên nhai. Sau lại phát hiện nơi cần dùng dao không nhiều lắm, trừ bỏ đi đường dùng để phạt bụi cây ngọn cỏ ra thì cũng chỉ là để xẻ thịt thỏ hoang chim trĩ gì đó. Thật sự là dao trâu mổ gà, khi đó sự hưng phấn mới chậm rãi tan biến. Nhưng ra ngoài có nó giấu bên người, trong lòng anh ít nhiều cũng thấy kiên định hơn.

Đông Chí vô cùng hiếu kỳ về ngôi miếu sơn thần Khổng giáo sư đã nhắc tới. Núi này trừ bỏ Thạch Lựu thôn ra còn lại không có người, mà tít trong núi sâu lại có một ngôi miếu thờ, nói không chừng nó có liên quan tới những người đã vứt bỏ anh. Đáng tiếc chính lão Triệu cũng không rõ lắm ngôi miếu thờ kia rốt cuộc được xây dựng vào thời gian nào, chỉ nhớ khi còn bé cùng người lớn tới đây đã thấy nó, còn nói ở đó từng có tăng nhân tha phương tới ở, về sau vì sao chậm rãi đổ nát thì ông ấy cũng không biết.

Cho dù như vậy thì ít nhiều cũng sẽ lưu lại ít manh mối đi, Đông Chí thầm nghĩ, mình giả bộ cái gì cũng không biết cũng không ổn, có thể tự lừa mình dối người cả đời được sao?! Tìm hiểu kỹ xem, nếu thật sự không tìm được, chính mình cũng có thể khăng khăng một mực trở về Tân Hải vui vẻ sống qua ngày.

Nhớ tới Tân Hải, Đông Chí lại nhớ tới chuyện tình cảm bị anh tạm thời ném ra sau đầu. Cũng không biết Trang Châu hiện giờ ra sao, ba mẹ anh ấy là người thế nào, có khả năng bị anh ấy thuyết phục hay không…Liệu anh ấy có bị ông anh trai hung ba ba không biết nói lý kia triệt để thu thập thành thật không…

Cách đó không xa trong rừng cây tựa hồ có vật gì đó đang chạy nhanh tới, tạo ra một loạt tiếng loạt xoạt nho nhỏ.

Đông Chí nháy mắt cảnh giác hơn. Lúc này thái dương đã chậm rãi rơi xuống phía tây ngọn núi, rừng cây, núi đá xa xa chậm rãi bị bóng đêm mơ hồ bao phủ thành một khối hỗn độn đen đặc không rõ ràng, chỉ dựa vào mắt thường rất khó phân biệt hình dáng cụ thể. Đông Chí cũng vô pháp khẳng định mình đã nghe thấy cái gì, hay chỉ là ảo giác của bản thân.

Suy nghĩ trong núi vẫn còn có những người khác tồn tại khiến trong lòng Đông Chí vừa khẩn trương vừa có chút hy vọng bí ẩn.

Lòng nghi ngờ sinh ma quỷ khiến Đông Chí cảm thấy sau lưng sợ hãi, tựa như trong chỗ sâu nơi rừng rậm có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn bọn họ chằm chằm. Loại cảm giác không có chứng cứ rõ ràng này lại khiến người ta không thể nào kiên định nổi, mãi cho tới khi bọn họ đi vào ngôi miếu sơn thần đổ nát kia cảm giác đó cũng không tan hết.

Thừa dịp Khổng giáo sư dẫn đám học trò tụ tập nhóm lửa, Đông Chí cố ý kéo lão Triệu ra ngoài miếu cẩn thận lục soát một lần, trừ bỏ đường đi phía sau núi chỉ có dấu chân chuột ra còn lại cũng không thấy có dấu vết nào của vật sống.

Nhưng Đông Chí cũng không bởi vậy mà cảm thấy thư thái. Anh cảm thấy loại cảm giác bị người âm thầm rình rập, theo bóng đêm tiến tới cang ngày càng trở nên rõ ràng.

Cả ngày phải leo núi, sau khi ăn xong cơm chiều hơn phân nửa đoàn đều ngã trái ngã phải. Con trai trong đoàn chia hai người một nhóm, phân làm bốn ca thay phiên nhau canh gác, mỗi nhóm nhỏ canh gác hai giờ. Đông Chí trong lòng không nỡ nên để mọi người đi ngủ trước.

Cùng tổ với anh là một nam sinh đeo mắt kính, dáng người rất cao, nhưng nhìn qua gầy teo không chút sức lực. Đứa nhỏ này chắc là cán bộ lớp, vừa nói phải gác đêm, cậu nhóc liền xung phong nhận việc đi đầu, chủ động cho các bạn khác nghỉ ngơi trước. Đông Chí ngược lại rất thích những đứa nhỏ có trách nhiệm như thế này, chờ những người khác đều ngủ, để cậu nhóc ngồi cạnh đống lửa canh gác, còn anh cầm gậy gỗ đi tuần tra quanh sân miếu.

Tòa miếu đổ nát này nhìn qua đã rất lâu rồi, tường vây rất cao, tường trắng ngói xanh loang lổ đổ vỡ, chỗ liên kết giữa các hàng gạch trong sân đều có cỏ dại mọc cao vút. Chỗ bọn họ tá túc là đại điện ngôi miếu, hành lang dọc hai bên đại điện đi về phía sau hậu viện, trong viện có vài cây cổ thụ, chung quanh là các thiện phòng bị bỏ hoang. Vừa rồi anh và lão Triệu đã tới đây kiểm tra một lượt. Góc cuối hậu viện có một cánh cửa nhỏ thông ra sau núi, Đông Chí nhờ lão Triệu nâng anh lên nhìn phía sau qua tường cao, ngoài cửa có một mảnh ruộng vườn, tuy đã bỏ hoang nhưng vẫn nhìn ra được năm đó các tăng nhân đã khai phá trồng rau. Cửa nhỏ cũng đã bị khóa trái, tuy rằng đã hoen rỉ nhưng nếu từ bên ngoài muốn phá đi vào cũng rất khó.

Hấp dẫn Đông Chí nhất chính là tượng sơn thần đặt chính giữa điện thờ, đó là tượng một nam nhân thành niên, thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, tóc dài buộc thành bó rủ ở sau lưng. Trên lưng nam nhân đeo một cái cung nỏ trông thập phần cổ quái. Dưới chân nam nhân có một con hổ và một con gấu đi theo bên cạnh tựa như đang hộ vệ cho hắn.

Chắc do nhiều năm bỏ hoang mà hoa văn trên bức tượng đã loang lổ bong tróc gần hết, nhìn không ra chi tiết hữu dụng nào. Nhưng Đông Chí vẫn cảm thấy bức tượng thoạt nhìn như một nam nhân người miền núi bình thường, y phục trên người ngắn gọn thoạt nhìn tương tự như đồ của những hộ dân săn bắn thường xuyên mặc. Trừ bỏ hai con mãnh thú đi bên người thần thái dịu ngoan còn lại không chút nào thấy có liên quan tới yếu tố quỷ thần gì đó.

Người này… là tộc nhân của mình sao?

Đông Chí tựa vào cạnh cửa chính điện qua ánh lửa bập bùng nhìn bức tượng sơn thần vẻ mặt bưu hãn lẳng lặng nhìn tới xuất thần. Bà dì nói sơn thôn này trừ bỏ một số thương nhân tới thu mua thổ sản, ngoài ra có rất ít ngoại nhân tới, nói cách khác, từ khi mình bị ném tới đây cũng không có người tới tìm mình. Nhưng qua hành động của hai người họ lúc trước, thẳng tới khi thấy có người bế mình vào nhà bọn họ mới lẳng lặng rời đi, chứng tỏ những người đó vẫn thực để ý tới mình. Vậy nguyên nhân gì mà bọn họ cho tới giờ cũng đều không tới tìm mình?

Những người đó… vẫn còn ở trong núi sao?

Đông Chí châm một điếu thuốc, ngồi xuống bậc thang, đối với vấn đề thân thế bản thân, hoài nghi vẫn phải có, nhưng càng nhiều là lo lắng. Hai người kia khi ném mình vào trong thôn trên người mang đầy thương tích, rốt cuộc bọn họ vì sao mà bị thương? Mà đêm hôm đó trừ bỏ tuyết rơi nhiều còn từng phát sinh động đất, trận thiên tai đó có ảnh hưởng gì tới bọn họ hay không?

Sau hơn hai mươi năm, trong tay lại không có một manh mối nào, Đông Chí cảm thấy nghi vấn trong lòng quả thực sắp ép chết bản thân rồi.

Cỏ hoang nơi góc tường phát ra một tiếng loạt xoạt nho nhỏ. Đông Chí bị tiếng động thình lình phát ra này làm cho hoảng sợ, một phen rút ra con dao ở ống giầy nắm chặt trong tay.

Nhánh cỏ khô héo lay động, lộ ra một cặp mắt tỏa sáng lấp lánh.

Đông Chí nắm chặt chuôi dao khẽ thả lỏng, lại lần nữa xiết chặt. Nếu chỉ là một con chuột đồng bình thường thì không có gì để khẩn trương nhưng nếu là cả một đàn thì sẽ có chút phiền toái. Đông Chí từng nghe nói có người đi dã ngoại bị một đàn chuột tấn công. Bởi vì trên núi không có tín hiệu, nên việc chữa trị sau đó vô cùng khủng khiếp.

Vật nhỏ trong bụi cỏ dường như cũng đang quan sát anh, nó không nhúc nhích mà cứ đứng ở đó, đôi mắt ánh vàng chớp a chớp.

Đông Chí thần kinh căng thẳng khẽ thả lỏng: “Này, chỉ một mình mày ra ngoài chơi sao?”

Vật nhỏ trong bụi cỏ khẽ lùi về sau né tránh, một lát sau lại nhô đầu ra chạy chậm vài bước tiến về phía Đông Chí, tựa như một cục bông đang lăn lăn. Đông Chí nhịn không được khẽ bật cười: “Mày béo đến mức không nhìn thấy cả chân.”

Vật nhỏ chít chít kêu to hai tiếng, rất không phục.

Đông Chí đè thấp thanh âm đùa giỡn nó: “Thật đấy, từ chỗ tao nhìn lại, mày y như một quả bóng đang lăn qua lăn lại.”

Vật nhỏ tức giận không thèm để ý tới anh, lại chạy hai bước về phía chính điện, quay mông về phía anh. Nhìn hình thể của nó béo mập như vậy, Đông Chí cảm thấy nó có họ hàng với Mễ Đoàn ở trong thôn, màu lông khá giống, hình thể cũng tương tự.

“Này, mày có biết Mễ Đoàn không?” Đông Chí lặng lẽ hỏi nó: “Chinh là lão chuột ở trong Thạch Lựu thôn ấy? Tao và nó là hàng xóm nha.”

Chuột con sửng sốt một chút, quay đầu lại rất hồ nghi trên dưới đánh giá anh.

“Thật mà.” Đông Chí vươn tay khoa chân múa tay một chút: “Nó lớn thế này này, mấy hôm trước nó còn tới nhà tao mà.”

Chuột con nhích lại gần anh hai bước: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật.” Đông Chí nhìn đôi mắt nó long lanh như hai hạt đậu mỉm cười: “Mày chắc nhỏ hơn nó đi, mày tên gì?”

Chuột con không rõ tên là cái gì, nhưng nó nhỏ hơn Mễ Đoàn thì vẫn hiểu, liên tục gật đầu: “Nhỏ hơn Mễ Đoàn, ừm, Mễ Đoàn lớn hơn.”

Đông Chí bật cười: “Mày ở đây sao? Chỉ một mình mày? Mày tới đây làm gì?”

Chuột con nghiêng đầu nghĩ lại: “Nơi này có mùi.”

Chắc do vừa rồi nấu ăn nên nó ngửi thấy mùi thơm đi. Đông Chí sờ sờ túi áo, từ bên trong lấy ra một cái bọc nhỏ như lòng đỏ trứng gà lăn tới: “Này, cái này cho mày. Ngọt lắm, ăn thử đi.”

Chuột con lùi về sau né một chút, thấy viên tròn tròn lăn tới không động đậy gì, lại mò lại gần nghi hoặc dùng mũi ngửi ngửi.

“Xé cái vỏ bên ngoài là có thể ăn.” Đông Chí cũng không biết chuột núi có ăn được thực phẩm đóng gói không, nhanh chóng chỉ dẫn cách ăn cho nó.

Chuột con xé mở vỏ bọc, thật cẩn thận cắn thử một miếng, cảm thấy hương vị không tệ lắm, liền chúi đầu vào hì hục nhai nhai gặm gặm.

Đông Chí cười tủm tỉm nhìn nó: “Tao gọi mày là Đản Đản được không?”

Chuột con ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu nhai tiếp.

“Tên này rất hợp với mày a.” Đông Chí lẩm bẩm: “Bộ dạng mày tròn xoe như cái trứng gà…à không, trứng ngỗng. Hơn nữa cái viên kia cũng giống lòng đỏ trứng, ừm, tên này quả thực rất hợp với mày. Đản Đản? Đản Đản?”

Chuột con không thèm ngẩng đầu lên tiếp tục giải quyết nốt bữa khuya của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.