Trang Châu tùy tay xoa đầu Hắc Đường hai cái, rồi xách hành lý của Đông Chí lên lầu trước. Hắc Đường đáng thương cùng cha nó chạy chậm đi vào nhà, vốn muốn đi theo lên lầu lại bị cha nó nói một câu “Ngoan, tự mình chơi đi.” triệt để đả kích, xám xịt ghé vào bậc cầu thang bất mãn rên rỉ.
Đông Chí ngồi trên ghế sa lông, ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Đường.
Hắc Đường hồ nghi nhìn anh.
Đông Chí tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay với nó.
Hắc Đường rất có cốt khí kiêu ngạo hất mặt sang một bên.
Đông Chí nén cười lên tiếng gọi nó: “Hắc Đường, lại đây, tao có mua đồ ăn ngon cho mày nè.”
Hắc Đường giật giật lỗ tai, tầm mắt rất nhanh liếc qua một chút lại rất nhanh thu trở về.
“Không lừa mày, chính là thịt bò vừa ra lò mua ở cửa hàng đồ dùng sủng vật mà cha mày thường xuyên dẫn mày tới đó. Tao nghe cha mày nói mày thích ăn nhất là cái này, không biết là thật hay giả…”
“Đương nhiên là thật rồi, cái này có gì mà giả?” Hắc Đường không phục rầm rì.
Đông Chí cầm cái túi plastic lắc lư trước mặt nó: “Nếu là thật, vậy còn không mau tới đây.”
Hắc Đường do dự.
Đông Chí cầm túi thịt bò to lắc qua lắc lại, thấy nó ở chân cầu thang do do dự dự, liền mở cái túi ra hít hít cái mũi: “Thơm quá đi.” Vừa nói vừa cầm một miếng giả bộ đưa lên miệng mình: “Không biết nó có vị gì…”
Hắc Đường nhất thời nóng vội, ba bước thành hai phóng tới đặt hai chân trước lên đùi anh, há miệng ngậm chặt miếng thịt bò trên tay Đông Chí.
Đông Chí hé miệng bật cười.
Sau khi ăn mấy miếng thịt bò, Hắc Đường mới phát hiện mình cư nhiên lại ngồi gần cáo trạng tinh như vậy. Nhưng lúc này tâm tình nó rõ ràng đã chuyển tốt đẹp, cũng lười đổi sang chỗ khác.
Đông Chí thuận tay vuốt vuốt lông nó, cười nói: “Hắc Đường, tao nghe nói cơm nhà mày đặc biệt ngon đúng không?”
Hắc Đường khinh thường hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi. Lão đầu Thất bá kia thích nhất nghiên cứu thực đơn gì đó, ông ấy còn thuê hai đầu bếp đều có chứng chỉ tay nghề.” Tuy rằng nó không hiểu chứng chỉ tay nghề là cái khỉ gì.
“Thật khiến người ta hâm mộ.” Đông Chí nói tiếp: “Mấy hôm trước tao sinh bệnh, chắc mày cũng đã nghe cha mày nói rồi đi?”
Hắc Đường liếc mắt nhìn anh một cái, biểu tình vui sướng khi người gặp họa: “Bác sỹ có lấy kim tiêm vừa to vừa thô chích mi không?!”
Đông Chí gân trán giật giật. Bộ dạng nó cao hứng phấn chấn như vậy là có ý gì?!
Hắc Đường rung đùi đắc ý hỏi: “Đau không? Mi có khóc không?”
Đông Chí nghiến răng nghiến lợi đáp: “Khóc đến quần áo đều ướt đẫm.”
Hắc Đường vừa lòng, lúc này mới giống như trong tưởng tượng của nó trước đây.
Đông Chí tiếp tục mớm lời cho nó: “Vừa sinh bệnh, vừa bị chích… mày thấy tao có đáng thương không?”
Hắc Đường trầm mặc một chốc, không quá tình nguyện mà thừa nhận cáo trạng tinh đích xác rất đáng thương. Chẳng những sinh bệnh mà còn bị bác sỹ giữa lại trong bệnh viện không cho về nhà, lại còn phải ở nhiều ngày như vậy.
Nó nhớ rõ khi nó hơn một tuổi, có lần sinh bệnh đã bị giữ lại trong bệnh viện thú y quan sát một đêm. Khi đó phụ trách chữa cho nó là một bác sỹ mà cha nó không biết, thái độ rất cương quyết, không cho phép cha nó mang nó về nhà, cha nó đành để nó lại một đêm ở đó. Cho tới tận bây giờ Hắc Đường vẫn nhớ rõ buổi tối kinh khủng ấy, trong bệnh viện thú y tràn ngập mùi thuốc khử trùng, hành lang đen sì sâu hoắm, đám tiểu động vật ở mấy lồng sắt bên cạnh cứ rầm rì rên rỉ, ánh đèn chiếu xuống hắt bóng lên vách tường hiện lên những hình thù kỳ quái vô cùng đáng sợ…
Đông Chí nói tiếp: “Hơn nữa đồ ăn ở bệnh viện còn khó nuốt, thực chả có vị gì.”
Điểm này Hắc Đường tràn đầy lĩnh hội. Vị bác sỹ kia cho nó ăn một thứ dính dính nhão nhão như cháo vậy, không có sữa chua, càng không có thịt bò. Vừa nghĩ tới Đông Chí cũng bị bác sỹ cho ăn cái loại đồ ăn dính dính nhão nhão kia, lại còn bị ăn nhiều ngày liền như vậy, Hắc Đường đột nhiên sinh ra cảm xúc đồng bệnh tương lân với anh.
“Cha mày nói đầu bếp nhà mày nấu cơm vừa ngon lại đủ dinh dưỡng.” Đông Chí vuốt ve lỗ tai nó, Hắc Đường thoải mái nheo mắt lại: “Tao có thể ở lại nhà mày ăn vài bữa cơm bổ sung dinh dưỡng được không?”
Hắc Đường híp mắt nâng cao cằm lên, thuận tiện cho ngón tay Đông Chí gãi một đường từ lỗ tai xuống dưới cằm, thoải mái mà hừ hừ hai tiếng: “Vậy mi ăn đi, nhưng không được ăn nhiều, nếu không cha ta sẽ không đủ ăn.”
Đông Chí nhẫn cười: “Tao không ăn nhiều, mỗi bữa tao chỉ ăn một bát thôi, được không?”
Hắc Đường rộng lượng đồng ý: “Thế thì được.”
Đông Chí lại hỏi tiếp: “Nghe nói nhà mày mỗi tối đều có đồ ăn khuya, đầu bếp thường nấu món gì vậy?”
“Hoành thánh, bánh trôi.” Hắc Đường thập phần đắc ý kể cho anh nghe: “Còn có bánh ga tô, sushi… dù sao cũng rất nhiều loại nha.”
“Thực khiến người ta thèm thuồng.” Đông Chí vui lòng ca ngợi: “Ai nha, ăn bữa khuya xong trời cũng đã muộn rồi, trễ như vậy mà cha mày còn phải đưa tao về thực bất tiện nha, ban ngày cha mày còn phải đi làm, vậy thì quá cực khổ rồi.”
Hắc Đường từ từ nhắm hai mắt lại thuận theo vuốt ve của anh khẽ lắc lắc đầu, nó cũng hiểu trời tối rồi còn bắt cha nó ra ngoài là quá cực khổ: “Vậy mi đừng để cha ta đưa về nữa.”
Đông Chí nhất thời vừa mừng vừa sợ: “Hắc Đường, mày thật sự rất thiện lương, tao biết mày sẽ đồng ý cho tao ở lại mà. Khó trách cha mày vẫn luôn khen mày vừa thông minh vừa hiểu chuyện. Sao mày lại ngoan vậy chứ?”
Hắc Đường bị anh khen đến thư sướng cả người, chờ tới khi Đông Chí bị Trang Châu gọi lên lầu rồi, nó mới giật mình phản ứng lại: nó từ lúc nào đã đồng ý để cáo trạng tinh ở lại nhà mình vây nha?! (Jeremy: =)))) mẹ kế lừa con ghẻ thành công, poor Hắc Đường)
Hắc Đường bi thương hướng về tầng hai gâu gâu sủa hai tiếng, mẹ kế gì đó, quả nhiên đều siêu cấp giảo hoạt!
Cuộc sống sau này của nó sẽ trải qua thế nào đây…
Dự cảm của Hắc Đường rất nhanh liền linh nghiệm. Nó rốt cục hiểu được vì sao nhân loại lại có quan niệm nói tốt mất linh, nói xấu ứng nghiệm, hóa ra thật sự đúng như vậy!
Hắc Đường bốn chân đặt trên mặt đất, lỗ tai dựng thẳng, miệng phát ra tiếng gầm gừ, ý đồ dọa sợ mấy đứa nhóc không mời mà tới kia. Đó là ba con mèo hoang, một thổ miêu hổ vằn, một ly miêu màu nâu, còn một con màu xám bị cụt đuôi. Mấy lần Hắc Đường được cha nó dắt đi dạo đã từng thấy chúng nó ở tiểu khu bên ngoài, mỗi khi thời tiết ấm áp chúng nó sẽ lười biếng mà nằm ở nơi khuất gió phơi nắng. Có đôi khi sẽ thấy chúng nó rượt đuổi nhau chạy nhảy trên mặt cỏ, nó cũng muốn được rượt đuổi chạy nhảy theo chúng nó, nhưng đều bị cha nó ngăn lại.
Hắc Đường cảm thấy cha nó đối với đám vật nhỏ lông xù này tràn ngập hảo cảm, điều này khiến nó có chút khó chịu. Hôm nay ba đứa nhóc này tự mình tìm tới cửa, này không thể trách nó đi? Hắc Đường mài mài móng vuốt trên mặt đất, hướng về phía ba con mèo đang đứng sau song sắt cổng chuẩn bị xông vào, gâu gâu sủa ầm lên, khí thế mười phần.
Ba con mèo tròn mắt nhìn nhau, Tiểu Xám lắc lắc cái đuôi cụt không kiên nhẫn nói: “Con ngốc cẩu này ngồi chắn ở đây ồn ào không chịu nổi, chúng ta cũng không phải tới tìm nó.”
Hắc Đường nghe vậy nhất thời nổi giận: “Mi mới là ngốc cẩu!”
Tiểu Xám khinh thường liếc mắt nhìn nó một cái, đang định chửi lại, nghĩ nghĩ Đông Chí đang ở nhờ tại đây, tụi nó cũng không thể gây chuyện với sủng vật của chủ cho thuê nhà. Chuyện này sẽ khiến Đông Chí khó xử cỡ nào. Tiểu Xám có chút lo lắng cho tình cảnh của Đông Chí, ở cùng với một chó to xấu tính như vậy, Đông Chí hẳn sẽ bị nó khi dễ đi?
Ba tiểu động vật nhìn nhau trao đổi ánh mắt ăn ý mười phần, Tiểu Xám hắng giọng một cái, khách khách khí khí meo một tiếng: “Suất ca, xin hỏi cậu sống ở đây sao?”
Hắc Đường há miệng thở dốc: “A?”
Thái độ của nhóm miêu miêu thay đổi chóng mặt, khiến nó có chút chưa thích ứng kịp.
Tiểu Xám cảm thấy con chó to xác này thật sự quá ngu ngốc, vì thế nhẫn nại hỏi lại một lần: “Cậu tên Hắc Đường đúng không?”
Hắc Đường lắc lắc cái đuôi: “Làm sao mi biết?” chẳng lẽ nó đã nổi danh như vậy rồi sao? Quả thật ta chính là cao phú soái vừa suất vừa thông minh lại lanh lợi há há há….
“Cái này… đương nhiên là nghe người khác nói.” Tiểu Xám không kiên nhẫn lắc lắc cái đuôi cụt.
Hắc Đường đối với vấn đề này đặc biệt có hứng thú, không được như ý thì dây dưa không bỏ mà truy vấn tới cùng: “Nghe ai nói vậy?”
Tiểu Xám còn đang mải tìm câu trả lời qua loa đáp lại, thì Bồi Tây ở bên cạnh đã hết sạch tính nhẫn nại, qua khe hở song sắt thò đầu vào trong dò xét: “Này, cậu có biết Đông Chí không?”
Hắc Đường sợ run một chút, tiện đà bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ trong lúc nó không biết, cáo trạng tinh đã khen ngợi nó trước mặt người khác sao? Chẳng lẽ trong lúc nó phòng bị Đông Chí, anh ta đã lẳng lặng yên quý nó sao?
Hắc Đường bỗng nhiên thấy cảm động ngập tràn.
“Đông Chí, anh ta…” Hắc Đường lắp bắp nói: “Anh ta kỳ thật là một người rất tốt.”
“Đó là đương nhiên.” Tiểu Dạng Nhi cũng thò đầu vào qua song sắt, rung đùi đắc ý nói: “Anh ấy là người thông minh nhất, ưa nhìn nhất, cũng thiện tâm nhất tôi từng gặp.”
Hắc Đường thực nghiêm túc ngẫm nghĩ, cáo trạng tinh tựa hồ đúng là người ưa nhìn nhất nó từng thấy. Hơn nữa mỗi khi cười rộ lên, ánh mắt hơi nheo lại, khiến người nhìn cảm thấy ngọt ngào giống như đang ăn đường quả. Anh ta còn mua thịt bò nướng nó thích ăn nhất nữa.
Hắc Đường áy náy lên tiếng: “Đông Chí, anh ta thật sự không tồi.”
Tiểu Xám lắc lắc cái đuôi cụt, cong cong khóe miệng cười cười với con ngốc cẩu này, tận lực làm cho giọng mình có vẻ hòa khí một chút: “Vậy Đông Chí bây giờ ở đây sao? Bọn tôi có thể vào gặp anh ấy được không?”
Hắc Đường thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu Dạng Nhi cảm thấy thời gian hỏi han của con ngốc cẩu này cũng thực dài, thoáng có chút không kiên nhẫn: “Đây là chuyện giữa bọn tôi và anh ấy, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Hắc Đường không vui lên giọng: “Đây là nhà của ta. Nhà này, cánh cửa này, phòng ở này đều là của nhà ta, anh ta cũng là… ừm, anh ta cũng là của nhà ta, sao ta không được hỏi?”
Tiểu Dạng Nhi không cao hứng: “Sao Đông Chí lại trở thành của nhà cậu được? Anh ấy rõ ràng là.. rõ ràng là của chúng tôi.”
Hắc Đường đắc ý dạt dào vênh mặt lên trời: “Anh ta hiện tại đang ở trong nhà ta, đương nhiên là của ta. Bọn mi có ý kiến gì?”
Ba con mèo đồng loạt gật đầu.
Hắc Đường: “…”
Cách một lớp song sắt, mèo cùng chó gườm gườm giằng co. Tiểu Xám vểnh đuôi ý đồ đứng ra đàm phán giải quyết vấn đề: “Này, suất ca, cậu nói Đông Chí là của cậu, xin hỏi cậu có chứng cớ gì?”
Hắc Đường đúng tình hợp lý trả lời: “Anh ta hiện tại đang ở trong nhà của ta.”
Tiểu Xám nghĩ nghĩ: “Cậu phải đối xử tốt với anh ấy mới tính là của cậu.”
Hắc Đường tiếp tục mạnh miệng: “Chúng ta đều đối xử tốt với anh ta nha, Triệu thúc thúc mỗi ngày đều hầm canh cho anh ta uống. Trưa nay thúc ấy còn ninh canh bồ câu cho anh ta, ngay cả ta và cha ta đều không có phần.” Hắc Đường nói xong, tiếc nuối liếm liếm môi.
Tiểu Dạng Nhi đối với câu trả lời của nó tỏ vẻ khinh thường: “Canh cũng không phải cậu làm. Điều này chỉ chứng tỏ đầu bếp đối xử tốt với anh ấy, lại không thể chứng minh cậu đối xử tốt với anh ấy.”
Hắc Đường khí thế bùng cháy ngại không đủ tiếp tục nói: “Ta đối xử với anh ta rất tốt.” chẳng những gối lên đùi anh ta ngủ trưa, còn để anh ta gãi cằm cho, hơn nữa toàn bộ quá trình nó một chút cũng không phản kháng.
“Vậy cậu trả lời ba vấn đề của tụi tôi đi.” Tiểu Dạng Nhi ánh mắt đảo đảo: “Nếu cậu trả lời đúng tôi sẽ tin cậu và cha cậu đối xử tốt với Đông Chí như người nhà. Sau đó cậu không được cản chúng tôi vào nhà, biết chưa?”
Hắc Đường tràn đầy tự tin ngồi xuống đối mặt với tụi nó: “Mi hỏi đi.”
“Vấn đề thứ nhất, Đông Chí thích ăn quả gì nhất?”
Hắc Đường sợ run một chút.
“Vấn đề thứ hai, Đông Chí thích mặc áo ngủ có hoa văn cá gì?”
Hắc Đường cứng họng.
“Vấn đề thứ ba, Đông Chí thích nhất món ăn gì?”
Hắc Đường trợn tròn mắt. Nó nhớ rõ gần đây đều là cha nó nấu cơm, cáo trạng tinh căn bản không bước chân vào phòng bếp. Cái này không có đáp án chính xác đi? Nhưng ba con mèo kia không cho nó cơ hội trả lời, trao đổi ánh mắt với nhau, từng con luồn qua khe hở song sắt chui vào trong, nhanh như chớp chạy biến mất dạng, chỉ có đoạn đối thoại của tụi nó theo gió xa xa bay tới.
“Này, áo ngủ của Đông Chí có hoa văn cá gì vậy?”
“Tao làm sao biết…”
“Anh ấy có cho tao vào phòng ngủ đâu.”
“Kỳ thật mày căn bản cũng không biết áo ngủ là cái dạng gì đi?”
“Lần sau nhớ rình trộm xem thử…”
“….”
Hắc Đường yên lặng phản ứng hai giây, bất tri bất giác phát hiện, nó đang bị đùa giỡn?!
Yah, người nhà mẹ kế sao đều giảo hoạt như vậy…