Bí Mật Của Đông Chí

Chương 113: Cửa hàng của Tiểu Thất




Tuần nghỉ lễ quốc khánh đúng hạn đã tới.

Đông Chí lần đầu tiên thành thành thật thật ở nhà cả kỳ nghỉ hè, lại thành thành thật thật ngoan ngoãn ở nhà cả kỳ nghỉ quốc khánh, khiến ông bà Lăng vừa cảm thấy kinh hỉ vừa cảm thấy bất an. Thằng út bay nhảy khắp nơi khiến bọn họ lo lắng hãi hùng nhưng giờ nó ở nhà sắm vai bé ngoan lại càng khiến bọn họ lo lắng bất an. Sau đó vẫn là ông Lăng an ủi bạn già nhà mình: “Thằng bé này, đừng thấy nó có học thức cao mà lầm vẫn chỉ là đứa trẻ trong bộ dạng người lớn, sau khi thành gia lập thất mới chân chính trở nên thành thục hơn. Đông Chí tuy rằng không cưới vợ nhưng cũng xem như người đã có gia đình, giờ biết thu liễm lại, bắt đầu an ổn sống qua ngày —  cổ nhân nói quả không sai.”

Bà Lăng cũng thấy lời này có lý, nên cũng không còn lo lắng nữa, không tiếp tục so đo xem con trai có phải bị cái gì kích thích hay không. Kỳ thật, Đông Chí không còn ra ngoài chạy lung tung trong lòng bà đặc biệt cao hứng. Tuy rằng Đông Chí bình thường rất ít khi nói về việc này nhưng ngẫu nhiên vô ý nhắc tới mấy câu, bà cũng có thể đoán được nó thường tới dạng địa phương nào, đa số đều là nơi hoang sơn dã lĩnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ có kêu trời cũng vô dụng. Bà cũng đã già rồi, chỉ thích con cháu yên bình quây quần quanh mình, hoặc ít nhất cũng đứng ở chỗ mình có thể vươn tay tới, hoặc thi thoảng tụi nó lượn qua lượn lại trước mặt một cái cũng được, bằng không trong lòng bà rất bứt rứt.

Nghỉ quốc khánh dài hạn, Trang Châu và Đông Chí tựa như bình thường thay phiên tới Lăng gia hoặc Trang gia ăn cơm, còn đáp ứng Trang gia gia mời ông bà Lăng và gia đình Lăng Lập Đông tới Trang gia chơi một ngày. Nhà chính Trang gia nằm trên sườn núi, còn có thể đi dạo quanh núi sau bữa ăn. Trang gia gia đặc biệt thích Lăng Bảo Bảo, cứ quấn lấy bé luyến tiếc không muốn buông tay. Tựa như người già đều thích tiểu hài tử hoạt bát, lão chiến hữu của ông cũng đều đã lên chức cụ nội cụ ngoại hết cả, đáng tiếc mệnh ông không tốt, hai thằng cháu lớn đều không trông mong được gì, chỉ còn lại thằng cháu út biết nghe lời còn thường xuyên đi dạo với ông, đáng tiếc nó còn quá nhỏ, thực sự không trông cậy được…

Vừa nghĩ như vậy, Trang gia gia càng thấy xót xa trong lòng, thời gian còn lại ngay cả nhìn cũng lười nhìn Trang Châu lấy một cái, chỉ tập trung lắng nghe Lăng Bảo Bảo líu ríu kể chuyện nhà trẻ của bé. Tiểu hài tử bình thường mồm miệng lanh lợi nhưng phương thức tư duy vẫn còn chưa logic, kể chuyện không có trật tự, thường xuyên xuất hiện những câu nói khiến người ta đầu óc lơ mơ thắc mắc mà đặt dấu chấm hỏi. Dù vậy, Trang gia gia vẫn vô cùng hứng thú lắng nghe.

Cả đời là lão tướng ngựa chiến bôn ba rốt cục lúc này dưới ánh nắng tươi sáng của mùa thu mới chịu thừa nhận mình quả thật đã già rồi, bắt đầu thích cuộc sống sinh hoạt gia đình náo nhiệt, thích được nhóm vãn bối quan tâm, thích nghe tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ.

Trang lão gia tử lần đầu dùng ánh mắt thập phần khách quan toàn phương đánh giá đám con cháu của mình.

Kỳ nghỉ dài hạn sắp kết thúc, Đông Chí vừa mới từ giường đứng dậy, mặt còn chưa kịp rửa đã nhận được điện thoại của Mộ Dung Tiểu Thất gọi tới. Anh chàng này không biết đang đi dạo ở đâu mà nghe văng vẳng tiếng ồn ào: “Đông Chí, hôm nay có rảnh không? Ra đây ca cho cậu xem một cái kinh hỉ.”

Điều có thể khiến Tiểu Thất kinh hỉ còn có thể là cái gì nha, Đông Chí nhất thời tim đập dồn dập trong ngực: “Làm… Làm xong rồi?”

Tiểu Thất cười rộ lên: “Trúng phóc.”

Đông Chí muốn hỏi tình hình cụ thể chi tiết nhưng mở miệng ra lại là: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa,” Tiểu Thất nói: “Tớ kích động quá, ăn không vô. Cậu tới đây đi, chúng ta cùng ăn luôn, sau đó tớ dẫn cậu tới xem cửa hàng.”

Đông Chí vội vàng đáp ứng, lòng như lửa đốt mà rửa mặt thay quần áo, lúc xuống lầu vừa lúc gặp Trang Châu và Hắc Đường chạy bộ trở về. Vào ngày nghỉ, Trang Châu rất ít khi thấy Đông Chí rời giường quá sớm như vậy, nhất thời hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Thất hẹn em tới xem cửa hàng.” Đông Chí vừa nói vừa đi ra ngoài: “Chắc là làm xong rồi.”

Trang Châu đuổi theo hỏi: “Buổi trưa có về ăn cơm không?”

“Không biết.” Đông Chí qua loa nói xong rồi cho hắn một cái vẫy vẫy tay: “Chờ điện thoại của em.”

Không đợi Trang Châu nói xong câu “lái xe chậm một chút” Đông Chí đã khởi động xe phóng như bay ra khỏi nhà.

Trang Châu ấm ức nhìn theo bóng bà xã rời đi, trong lòng đối với đám huynh đệ cùng tộc bỗng nhiên xuất hiện của em ấy tràn ngập ghen ghét.

Phố đồ cổ hai năm trước đã được chính phủ chỉnh đốn và cải cách, vốn là một khu phố rách nát giờ đây biến hóa nhanh chóng thành một khu phố rộng lớn mỹ quan sạch đẹp dành riêng cho người đi bộ. Hai bên ngã tư đường được quy hoạch thống nhất, nhà nào cũng cùng dạng tiểu lâu ba tầng, nhuốm đầy hương sắc cổ kính, ngay cả bảng hiệu cũng dùng chất liệu gỗ kiểu cũ. Khách sạn ở góc đường cư nhiên còn làm giống như trong bối cảnh phim truyền hình cổ trang, cắm một cây tửu kỳ cao cao.

Đông Chí cảm thấy nơi này tràn đầy phong cách làm màu. Mặc dù cũng có những chỗ không hợp ý điểm xuyết nhưng nhìn qua cũng khá lạ mắt và thu hút, không khỏi tán thưởng: “Đẹp lắm, giống như trong phim truyền hình vậy.”

Mộ Dung Khinh nén cười dẫn Đông Chí vào trong: “Không đẹp cũng không còn cách nào khác, tất cả cửa hàng đồ cổ trong thành phố đều tập trung ở đây hết mà.”

Đông Chí tâm nói nếu nhóm chuyên gia đồ cổ đều tụ tập trong bóng tối, bên ngoài mặc người giả dạng lừa gạt người ngoài nghề, như vậy thật không dễ quản lý. Bây giờ gom hết bọn họ vào cùng một chỗ coi như hai bút cùng vẽ. Nói không chừng lúc người ta quy hoạch khu phố này đã tính tới phương án này rồi.

Khu phố đồ cổ nhìn từ trên cao xuống giống như hình xương cá, ở chính giữa là đường lớn thẳng tắp, hai đầu đường là công viên quảng trường, cửa hàng của Tiểu Thất nằm ở phía nam quản trường, bởi vì thống nhất quy hoạch nên lầu trên lầu dưới đều là các cột trụ được trang hoàng, cửa sổ và sàn nhà đều bằng gỗ, màu sắc ổn trọng trang nhã, chất liệu gỗ tuy rằng không thể nói là quá tốt nhưng nếu không quá xoi mói, trên cơ bản cũng không cần sửa sang lại lần thứ hai. Bên trong chưa có đồ đạc gì, hoàn toàn trống không, nhìn qua diện tích cũng khá lớn.

Tiểu Thất dẫn Đông Chí đi một vòng từ lầu dưới lên lầu trên. Lầu một và lầu hai diện tích như nhau, tính ra cũng gần hai trăm mét vuông, lầu ba nhỏ hơn một chút, nhà vệ sinh đầy đủ, có thể ở luôn được. Cửa hàng như bọn họ, đến tối sẽ có người lưu lại trông tiệm, có chỗ cho người ở cũng khá thuận tiện.

“Lầu một để tiếp đã khách bình thường,” Tiểu Thất giới thiệu một vòng cho Đông Chí: “Lầu hai sẽ để một số vật quý hiếm, còn bên này là để làm nơi tiếp khách đặc biệt, sẽ để thêm một bộ trà cụ tiếp khách. Còn lầu ba sẽ là nơi tớ ở, hoặc dành cho người có trách nhiệm ở lại.”

“Có làm vách ngăn không?” Đông Chí không biết người khác có thói quen gì nhưng bản thân anh đã quen tách hẳn phòng ngủ và thư phòng.

Tiểu Thất nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Cứ vậy thôi, tớ thích ở rộng rãi một chút.”

“Còn việc nhập hàng thì thế nào?” Đông Chí hỏi hắn.

Tiểu Thất hé miệng mỉm cười: “Chuyện này tớ đã liên hệ xong xuôi rồi, không thành vấn đề.”

“Tiểu Thất à, cái kia…” Đông Chí do dự một chút, cảm thấy vấn đề mình định hỏi có lẽ không được thích hợp cho lắm, nhưng không hỏi thì anh lại thấy khó chịu.

Ánh mắt Tiểu Thất tựa như có một loại linh thấu siêu việt nào đó, dường như đã sớm biết anh định hỏi cái gì: “Nhà này đã mua luôn rồi, người đứng tên là Trang Lâm.”

Đông Chí sửng sốt một chút, cư nhiên không phải là Trang lão gia tử sao?

Thần sắc Tiểu Thất rất thoải mái: “Tớ và Trang Lâm cũng đã ký thêm một bản hợp đồng bổ sung, trong vòng 5 năm, cửa hàng đứng tên Trang Lâm, năm năm sau cửa hàng sẽ chuyển về sở hữu của tớ. Trang Lâm dùng căn nhà này đóng góp hùn vốn xem như là cổ đông của cửa hàng, hàng năm sẽ lấy 10% lợi nhuận.”

Đông Chí đến lúc này mới tính là nghe rõ: “Căn nhà không phải do cậu bỏ tiền mua?”

Tiểu Thất gật đầu: “Là người Trang gia mua.”

Đông Chí biết đây là lão gia tử muốn tạo sản nghiệp cho Trang Lâm, nhưng anh cũng không hiểu mấy về kinh doanh, trong đầu âm thầm tính toán giá tiền của căn nhà, cuối cùng cũng chả đưa ra được kết luận nào, vì thế vẻ mặt đau khổ hỏi Tiểu Thất: “Vậy… rốt cuộc là cậu có lời hay không có lời a?”

Tiểu Thất ánh mắt ấm áp, tươi cười vỗ vai Đông Chí: “Cả căn nhà này còn có Trang gia chống lưng, thấy thế nào cũng đều là tớ chiếm tiệm nghi a.” Ở trong thành phố này,  lại còn mở một cửa hàng ở đoạn đường này, không biết phải tốn bao nhiêu tiền đâu. Trước đây Tiểu Thất chỉ nghĩ sẽ thuê một căn nho nhỏ, sau này có tiền rồi sẽ mua sau, nhưng chỉ sợ có làm mãi cũng không đủ. Huống chi, còn có cái tai họa ngầm Mộ Dung gia lẩn quất xung quanh, đừng nói chỉ có 10%, cho dù có lấy hơn cậu cũng nguyện ý. Hơn nữa cậu mới đến, điều quan trọng nhất vẫn là một hoàn cảnh an toàn để cậu chậm rãi dung nhập và phát triển.

Trong vấn đề này, Tiểu Thất suy nghĩ tương đối rõ ràng.

Đông Chí nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng hỏi Tiểu Thất: “Tiền của cậu còn đủ không? Trong tay tớ vừa mới có thêm được một chút tiền…” Đó chính là số tiền bồi thường Tào gia nhờ Trang lão gia tử đưa tới. Đông Chí tạm thời không định chuyển số tiền kia vào quỹ từ thiện, bởi vì tình hình Tiểu Thất chưa ổn định, nếu chuyển vào quỹ thật sự không chiếm được trợ giúp thực chất gì.

Tiểu Thất từ chối lắc đầu: “Đã làm ăn thì bao nhiêu tiền cũng không đủ, có bao nhiêu liền dùng bấy nhiêu. Tớ tự thấy nhãn lực mình vẫn đủ dùng, chuyện kinh doanh sẽ càng làm càng tốt, yên tâm đi.”

Đông Chí nghĩ nghĩ, cảm thấy giao hết tiền vào tay Tiểu Thất cũng khó được đảm bảo, vạn nhất đến lúc cậu ấy cần dùng tới tiền, xoay qua xoay lại đều không có thì không biết làm sao. Vì thế cẩn thận thu hồi lời nói: “Vậy tớ sẽ không đưa cho cậu nữa, tớ giữ lại, vạn nhất cậu quay vòng vốn không kịp, chúng ta còn có một số tiền đề phòng.”

“Được.” Tiểu Thất cười vang: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi thăm quanh đây.”

Đông Chí xem như chấm dứt tâm sự, còn chuyện về sau sẽ phát triển thế nào, thì phụ thuộc vào kỹ năng chuyên môn của cậu ấy, anh thật sự không giúp được gì. Tâm tình tốt, cùng Tiểu Thất đi bộ trên đường, Đông Chí có loại cảm giác hưng phấn như năm mới sắp tới.

“Buổi tối tớ mời cơm, chúng ta hảo hảo chúc mừng, địa phương cậu chọn.” Đông Chí vỗ vai Tiểu Thất, kích động nói: “Gọi Tiểu Lục đi, tới gọi cả Trang Châu nhà tới tới nữa, vừa lúc cho các cậu gặp mặt nhau. Về sau chúng ta là người một nhà.”

Tiểu Thất cười đến ngũ quan giãn mở sáng rỡ, ánh mắt không con sương mù bao phủ mà tự nhiên toát ra khí tức thanh xuân bức người. Đông Chí mẫn cảm nhận thấy trên người Tiểu Thất đã xảy ra một chút biến hóa, so với bộ dạng như khi vừa mới tới Tân Hải, tựa hồ hiện tại cậu ấy có vẻ càng thoải mái hơn một chút.

Đông Chí vẫn cảm thấy mình có chút nhìn không thấu chàng trai này, bộ dạng này của cậu ấy, hẳn là… hiện tượng tốt đi.

Tiểu Thất chọn một quán bar tên là “110” từ cách trang hoàng nhìn lại, hẳn là mới khai trương không bao lâu. Bọn Đông Chí chọn một phòng riêng có thể quan sát tầng dưới cùng đại sảnh, chờ Trang Châu và Tiểu Lục tới. Bọn họ tới sớm, tầng dưới và đại sảnh còn chưa có nhiều khách lắm, nhạc công ở một góc sân khấu đang chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, tốp năm tốp ba khách nhân tụ lại một chỗ, ai nấy đều mặc thoải mái cách điệu. Sau quầy bar có hai người, một người mặc một chiếc áo sơmi trắng tinh đang đùa nghịch với bình shaker, một người khác thì hữu khí vô lực nằm gục trên quầy bar. Chắc còn chưa tới thời gian náo nhiệt của quán, hai người họ thoạt nhìn có chút uể oải.

Ban ngày Đông Chí và Tiểu Thất luôn đi bộ quanh phố đồ cổ, qua hai giờ chiều mới nhớ tới chuyện cơm trưa, kết quả ngồi trong quán vừa ăn vừa nói chuyện, ăn luôn tới hơn ba giờ chiều. Cho nên cơm chiều hai người đều chưa ăn, lúc này ngồi trong phòng riêng, lại cảm thấy bụng có chút trống rỗng. Trang Châu và Tiểu Lục còn chưa tới, Đông Chí không kiên nhẫn chờ bọn họ, liền gọi phục vụ làm hai phần cơm rang mang lên trước.

Sau khi cơm rang được đưa vào, Đông Chí thấy cậu thanh niên vẫn luôn úp sấp trên quầy bar đứng lên, hắn vừa ngẩng đầu, Đông Chí mới phát hiện cư nhiên là người quen.

Đông Chí hỏi nhân viên phục vụ: “Chàng trai đứng sau quầy bar mặc bộ quần áo trắng kia là ai vậy?”

Nhân viên phục vụ chắc cho rằng anh định đánh chủ ý gì lên người cậu ta mà không ngừng nói ra thân phận của hắn: “Đó là ông chủ của chúng tôi, là Đồ thiếu gia.” Nói xong còn có chút bất an, trộm liếc nhìn phản ứng của Đông Chí.

Tùy tiện mời khách cũng có thể đụng phải người quen, Đông Chí cảm thấy chuyện này quá trùng hợp đi: “Đồ Tiểu Bắc mỗi ngày đều tới đây?”

Nhân viên phục vụ nghe thấy anh gọi đúng tên ông chủ mình, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng rất nhiều: “Cũng không hẳn, nhưng gần đây ông chủ luôn ở trong quán cho tới khuya.”

Đông Chí thuận miệng hỏi: “Cậu ta gần đây thế nào?”

Nhân viên phục vụ do dự một chút, lát sau lại lắc đầu: “Ngài vẫn đừng nên hỏi thì hơn, tôi làm việc ở đây, dựa theo quy củ không thể tùy tiện nói gì với khách.”

Đông Chí gật đầu, cũng không tiếp tục làm khó nhân viên phục vụ nữa.

Nhưng có một số việc chính là như vậy, lúc muốn biết thì hỏi không được, lúc không muốn biết lại có người chủ động đưa tới bên tai mình.

Người đưa tin tới tận nơi chính là chủ tịch danh dự của bát quái đảng cấp thành phố…

Hòa Khoan tiên sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.