Bí Mật Của Đông Chí

Chương 103: Mèo mẹ




Sau khi thương lượng với dì An Ny xong, bọn họ liền trích ra một phần tiền trong quỹ khuyến học, trừ bỏ dùng để tìm người còn để trù bị viện trợ tài chính giúp đỡ cho những tộc nhân đã tìm lại được. Thanh Thụ không nói gì nhiều về phương diện này nhưng Đông Chí nghĩ, trong tình thế nguy cấp lúc đó, những đứa nhỏ vội vã được đưa đi khẳng định là chọn những gia đình ở phụ cận quanh núi. Quanh Chim Nhạn sơn có vài thôn trang điều kiện sinh hoạt cũng không được tốt lắm, không nghe nói có nhà nào có điều kiện hay đặc biệt giàu có. Người nông thôn mà, nhà không có con là số ít, rất nhiều người đều vụng trộm nuôi hai ba phụ nữ bên ngoài. Dưới tinh huống đó, nếu nhặt được một đứa nhỏ, cuộc sống sinh hoạt gian khổ thế nào đều có thể tưởng tượng ra. Đông Chí không thể giống Thanh Thụ coi chuyện tìm kiếm tộc nhân trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cũng chỉ có thể dùng phương thức của mình để bày tỏ sự ủng hộ giúp đỡ Thanh Thụ, dù sao anh cũng có công việc và cuộc sống của riêng mình.

Khi Đông Chí phủ một lớp sơn dầu lên vải, đầu vẫn mải suy nghĩ, không biết hai vị bác sỹ thú y trẻ tuổi kia có phải tộc nhân của mình không, nếu là thật phỏng chừng Thanh Thụ vui tới hỏng mất.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, không phải là tiếng động quen thuộc mà là tiếng bước chân của tiểu động vật, thoáng mang theo vài phần tập tễnh nặng nề. Đông Chí dùng dư quang khóe mắt nhìn lại, quả nhiên thấy thân ảnh tròn vo mập mạp màu nâu lấp ló ở cửa phòng vẽ ngó vào trong nhìn.

Là con mèo cái Bồi Tây đưa về.

Đông Chí giả bộ cái gì cũng không chú ý tới, tiếp tục khuấy màu trong tay. Nhóc con này tên Anh Đào cực kỳ nhát gan, trời sinh hết sức cẩn thận. Từ khi nó vào cửa Đông Chí đã muốn tắm rửa cho nó một cái, nhưng vẫn không được như ý nguyện. Anh Đào luôn trốn ở dưới gốc cây hải đường, anh hay Trang Châu mà xuất hiện thì nó lại lẩn đi mất. Gần đây, Đông Chí mỗi ngày đều bưng bát tới uy nó ăn cá, Anh Đào mới buông lỏng đề phòng với anh một chút.

Trưa nay Đông Chí lấy chậu nước ra sân, vừa cùng Bồi Tây tuyên truyền giảng giải vệ sinh cá nhân cho nó, khuyên can mãi nó mới chịu để cho anh tắm cho. Tuy rằng quá trình có chút thảm thiết nhưng sau khi tắm xong, thái độ của nó với Đông Chí rõ ràng đã có sự thay đổi. Mỗi khi thấy anh, cặp mắt màu lục xinh đẹp kia đã không còn đề phòng như trước. Tuy rằng vẫn chưa thể thoải mái tự nhiên như mấy tiểu tử kia, nhưng đã không còn sợ hãi anh nữa.

Anh Đào luẩn quẩn ngoài cửa phòng vẽ mấy vòng, sau đó hướng về phía phòng vẽ khẽ kêu một tiếng: “Meo…”

Đông Chí buông bút lông xuống, xoay người giả bộ như vừa phát hiện ra nó nói: “Nha, là Anh Đào à, em còn chưa vào phòng vẽ tranh của anh phải không, vào đây xem thử đi.”

Anh Đào do dự một chút, lại rụt rè bước từng bước nhỏ tiến vào. Đôi mắt mèo màu xanh biếc nhìn trái nhìn phải, lại hướng về phía bức tranh ở góc tường nuốt một hơi nước miếng: “Cá lớn… thật ngon.”

Đông Chí dở khóc dở cười liếc mắt nhìn bức tranh tĩnh vật kia, tâm nói, thưởng thức này của nó quả thật giống hệt Bồi Tây, đúng là một cặp.

“Muốn ăn cá sao?” Đông Chí nhớ tới Hòa Thanh từng nói bà bầu phải bổ sung dinh dưỡng thường xuyên, vội vàng đứng dậy nói: “Trong tủ lạnh có cá rán, anh đi hâm nóng cho em ăn.”

Nhãn tình Anh Đào sáng lên: “Được, được.”

Hóa ra là vì đói mà tới. Trong lòng Đông Chí vừa có loại cảm giác sung sướng bị trẻ con quấn lấy đòi ăn vừa có cảm giác phiền não tới đau đản. Cùng lúc cảm thấy trẻ con chuyện gì cũng không thể ly khai người lớn, về phương diện khác lại có chút do dự, trẻ con mà không tự nhiên thoải vui chơi thật sự không có vấn đề chứ?!

Anh Đào so với lúc mới tới đã béo hơn một vòng, ánh mắt sáng ngời, da lông bóng loáng. Lúc ăn cũng lang thôn hổ yết, có loại cảm giác ai cũng đừng hòng đoạt đồ ăn cùng lão nương, vừa thấy chính là đã ăn không ít khổ khi còn ở bên ngoài. Đông Chí cảm thấy xót xa trong lòng, nhưng vẫn phối hợp không lại quá gần nó, mèo hoang và mèo nhà bất đồng, chúng nó đối với việc người xa lạ lại gần càng thêm mẫn cảm.

Anh Đào ăn xong điểm tâm, cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, lại hướng về phía Đông Chí meo một tiếng.

Đông Chí thử thăm dò vươn tay vuốt ve nó, Anh Đào khẽ co rúm một chút, nhưng cũng không né tránh. Đông Chí nhất thời mềm lòng muốn tan chảy.

“Một lần không nên ăn nhiều, đối với dạ dày không tốt.” Đông Chí nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi: “Hai tiếng sau anh lại làm cho em ăn.”

Anh Đào được anh vuốt ve thoải mái, da thịt toàn thân cao thấp không còn cứng ngắc như trước, đôi mắt to tròn ướt sũng nhìn Đông Chí, toát ra vài phần mềm mại.

“Bỏ đói cũng không tốt, nhưng mỗi lần không thể ăn nhiều, mỗi ngày còn phải chú ý duy trì vận động.” Đông Chí vừa vuốt ve vừa cằn nhằn dặn dò bà bầu trong nhà: “Nếu không đến lúc sinh bảo bảo sẽ thực khổ sở.”

“Meo.” Anh Đào liếm liếm đầu ngón tay Đông Chí.

Đông Chí toét miệng nở nụ cười: “Em quen biết Bồi Tây ở đâu vậy?”

Anh Đào nhẹ giọng nói: “Tại quảng trường cạnh đài phun nước, em và bạn đang chơi ở trong hòn núi giả cạnh quảng trường, lúc đi ra phơi nắng thì có người thả chó muốn cắn bọn em, may có Bồi Tây dẫn dắt nó rời đi.”

Hóa ra tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân không phân biệt chủng tộc.

Đông Chí cảm khái một chút, lập tức cảm thấy chuyện nó nói tựa hồ có chút quen tai, nghĩ nghĩ mới kịp phản ứng nhớ lại chuyện Tiểu Xám bị thương lần trước. Lúc ấy mấy con mèo đang bới rác ở cửa sau nhà hàng, sau đó có người dắt chó ra cắn bọn nó. Đông Chí âm thầm nghiến răng, tâm nói, mèo nhà mình không phải xui xẻo như vậy chứ, tới tới lui lui không phải gặp cùng một tên cặn bã rồi đi?

Suy nghĩ như vậy vừa hiện ra trong đầu, nhất thời có chút nhịn không nổi, Đông Chí nhẫn nại hỏi một câu: “Người thả chó trông như thế nào? Trước đó em có từng gặp gã chưa?”

Anh Đào gật đầu: “Gặp rồi. Nhà gã ở trong tiểu khu có nhiều cây xanh ở gần bở biển, em từng tới đó rồi. Nhà gã nuôi nhiều chó lắm. Gã thích dắt chó ra ngoài đi dạo, chị của gã cũng thích dắt chó ra ngoài. Gã còn hãy cãi nhau với chị gã!”

Đông Chí lại hỏi: “Bồi Tây có từng nói đã gặp qua gã không?”

Anh Đào do dự một chút: “Anh ấy nói anh ấy nhớ rõ mùi con chó kia.”

“…” Đông Chí trong lòng bỗng nhiên có chút phẫn nộ, ngay sau đó lại có cảm giác vài phần mờ mịt. Hỗn đản thả chó cắn mèo thì có thể làm gì? Kêu mèo cắn lại? đây cũng đã là chuyện vài tháng trước, hơn nữa trong tay anh cũng không có bằng chứng gì.

Đông Chí căm giận mắng một câu.

Anh Đào tiếp tục nói: “Tên kia luôn đứng trong sân gào to cổ họng: Tào Minh Châu! Bà là heo sao?! Quản con chó chết tiệt của bà đi, còn dám quá giới hạn, lão tử làm thịt nó!” Nó giả giọng nam nhân khàn cổ họng kêu lên, gào xong còn dùng móng vuốt nhuận nhuận cổ họng mình, ho khan hai tiếng: “Mỗi lần tên kia đều gào như vậy.”

Đông Chí mỉm cười: “Đừng học theo! Cũng không phải người tốt.” Lập tức có chút buồn bực, cái tên Tào Minh Châu này rốt cuộc đã nghe ở đâu rồi? sao lại quen tai như vậy?

Tiểu nghi vấn này trong buổi tụ hội hai ngày sau liền có người giải đáp.

“Em nói Tào Minh Châu?” Hòa Khoan vừa khui bia cho cả nhóm vừa hỏi Hòa Thanh: “Cô ta không phải là trưởng nữ Tào gia bán trang sức đá quý sao? Từ khi nào em lại có quan hệ với nhà bọn họ vậy?”

Hòa Thanh chậm rãi chĩa cốc bia về phía Trang Châu: “Em mới lười quản chuyện này, là có liên quan với Trang Nhị.”

Mấy người đồng thời nhìn về phía Trang Châu, Trang Châu lại nhìn lại mấy người kia, vẻ mặt kỳ quái: “Liên quan gì chứ? Tôi nào biết Tào Minh Châu là ai, tôi căn bản không biết cô ta!”

Lại nói tiếp, hôm nay cũng không phải ngày trọng đại gì, chỉ là sinh ý của Trang Châu và Hòa Khoan tạm thời hoàn thành, cả nhóm tranh thủ lúc rảnh rỗi tụ tập một phen. Trời nóng, cả đám cũng không muốn ăn cái gì, lười hao tâm tổn trí nghĩ địa điểm tụ tập, liền trực tiếp chọn một cửa hàng đồ nướng ở gần Ngự Cảnh Uyển.

“Anh đừng có nói dối!” Hòa Thanh cười nói: “Cô ta rất có liên quan tới nhà các người. Anh không nghe Hạ Mạt nhà anh gần đây đặc biệt gần gũi với Tào gia sao?”

Trang Châu sửng sốt một chút: “Hạ Mạt kinh doanh sản phẩm điện tử, có liên quan gì tới trang sức đá quý đâu?”

Hòa Thanh dùng ánh mắt “anh OUT” nhìn hắn: “Hạ Mạt muốn thu mua Nguyên Thúy lâu, trong vấn đề mấu chốt này kết hôn với Tào gia mới là lựa chọn chính xác.” Tào gia không chỉ có địa vị quan trọng trong giới trang sức đá quý ở Tân Hải thị, mà ở Đông Nam Á còn sở hữu một số lượng mỏ quặng tương đối lớn.

Trong lòng Trang Châu càng mờ mịt, hắn không ngờ có một ngày Hạ Mạt lại tự an bài chuyện chung thân đại sự của mình như vậy. Hắn vốn tưởng rằng thấy được vết xe đổ của cha mẹ mình, trong phương diện tình cảm anh ta sẽ lựa chọn một loại phương thức khác, tùy tâm tùy ý, càng tự do cũng càng thêm ôn nhu. Hắn toàn không nghĩ tới, Hạ Mạt lại lựa chọn một hướng đi cực đoan tới vậy, coi chuyện hôn nhân của mình tựa như đồ vật thuần túy để trao đổi lợi ích. Hắn bỗng nhiên có chút không hiểu, hiện giờ rốt cuộc Hạ Mạt coi Trang gia là cái gì? Mục tiêu để trả thù? Hay là minh hữu tiềm tàng? Trên thế giới này, người với người có quan hệ tình cảm ràng buộc, trong mắt anh ta, điều đó đã bị vật hóa biến thành lợi ích trao đổi? Vậy trong mắt anh ta tình thân rốt cuộc đã biến thành cái gì rồi? là nguồn tài nguyên có thể lựa chọn lợi dụng hoặc buông tha hay sao?

Đông Chí vốn không có hảo cảm gì với Hạ Mạt, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại càng thêm tò mò tin tức Hòa Thanh vừa kể: “Anh từ đâu mà biết được?”

Hòa Khoan cũng rất ngạc nhiên khi thấy em trai mình vốn luôn không để ý chuyện nhàn sự của người khác lại chú ý tới loại tin tức bát quái này như vậy: “Nhà chúng ta và Tào gia đâu có quan hệ gì?”

Hòa Thanh biểu tình thừa nước đục thả câu: “Mấy người tuyệt đối không đoán ra được đâu.”

Đông Chí vẻ mặt xem thường anh ta: “Đúng vậy, anh nói đúng, nếu chúng tôi mà đoán được thì còn cần hỏi anh làm gì?”

Hòa Thanh cũng không để ý thái độ khinh bỉ của Đông Chí, cười hì hì nói: “Việc này không có liên quan gì tới nhà chúng tôi, nhưng có liên quan tới chức nghiệp đặc thù của tôi a.”

Đông Chí trong lòng vừa động, chức nghiệp của Hòa Thanh là gì, là bác sỹ thú y. Bác sỹ thú y thì làm sao, đương nhiên là chăm sóc cho chó mèo… Anh Đào cũng từng nói trong Tào gia có nuôi mấy con chó.

Hòa Khoan đầu óc có chút lơ mơ: “Phòng khám bé tý kia của em sao? Cũng không phải quán trà khách sạn, còn có thể nghe được tin tức gì?”

Hòa Thanh cười nói: “Cần gì phải hỏi thăm, Tào Minh Châu tự mình đem tin tới cửa.”

Từ khi nghe được tin tức Hạ Mạt muốn kết hôn với Tào gia, cả người Trang Châu đều cảm thấy không tốt. Thất vọng, lo lắng thậm chí còn có một loại phẫn nộ mơ hồ, đủ loại cảm xúc đan xen với nhau, khiến não đều đau nhức. Thấy Hòa Thanh còn muốn thừa nước đục thả câu, không quan tâm mà đánh gãy lời cậu ta: “Tào Minh Châu nói cho cậu?”

Hòa Thanh nhìn sắc mặt Trang Châu, biết hắn đang nổi khùng, tuyệt không thích hợp tiếp tục đùa giỡn, vì thế có chút tiếc nuối nói: “Tôi cũng không biết cô ta, sao cô ta có thể nói với tôi chứ. Nhà cô ta có nuôi chó, mấy hôm trước có mang chó tới chích ngừa, lúc buôn chuyện điện thoại với bạn thì đứng ở cạnh tôi, tôi nghe được.”

Trang Châu mặt không đổi sắc nhìn Hòa Thanh: “Nguyên văn cô ta nói gì?”

Hòa Thanh nghĩ nghĩ, lại nổi lên tâm tư tác quái, túm cổ họng giả giọng nữ nheo nhéo: “Ai nha, thật đáng ghét, biết rõ còn cố hỏi người ta… còn không phải là anh ta sao, thật ra anh ta vốn không phải tên Hạ Mạt, mà là Trang Mặc. Sau đó ba mẹ anh ta ly hôn, anh ta đi theo mẹ nên mới đổi họ… bà nói mẹ chồng á? Tôi còn chưa gặp bà ta, nhưng nghe nói tính tình không tốt lắm, không dễ ở chung… ai nha, vấn đề không lớn, về sau kết hôn rồi, tôi sẽ không ở chung với bả đâu, bả cũng không thể xen vào việc của tôi..Cùng lắm thì lễ tết ngồi ăn chung một bữa cơm thôi mà… yên tâm đi, lễ đính hôn với ngày cưới không thể thiếu bà…” Nói xong còn mở tay ra, làm ra biểu tình thập phần bất đắc dĩ.

Đông Chí nghẹn cười tới nội thương, nhưng dư quang khóe mắt nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trang Châu lại không dám trắng trợn cười to. Đến người mù cũng nhìn ra tâm tình Trang Châu lúc này không ổn.

Hòa Khoan không chú ý tới vẻ mặt âm trầm của Trang Châu, còn gật gù: “Thật ra mà nói, Trang gia, Hạ gia và Tào gia cũng coi như môn đăng hộ đối…”

Lời còn chưa dứt, Trang Châu đã ném đũa đứng dậy bỏ đi.

Dư lại ba người hai mặt nhìn nhau, Hòa Khoan nhìn đôi đũa bị Trang Châu ném chỏng chơ trên bàn, lại nhìn theo bóng dáng Trang Châu rời đi, thập phần không hiểu nổi hỏi Đông Chí: “Tôi có nói gì sai sao?”

“Không liên quan tới anh.” Đông Chí thở dài: “Là anh ấy luẩn quẩn trong lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.