Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 60: Suy nghĩ lung tung




Sáng hôm sau.

Chưa mở mắt nhưng Phùng Lộ Phi đã cảm thấy rất đau đầu, lại còn thấy hơi mơ hồ nữa chứ. Rốt cuộc là cô đã làm những gì để rồi đầu đau như búa bổ thế này không biết.

Từ từ mở mắt ra, Phùng Lộ Phi thấy đối diện với mình là gương mặt của Từ Dịch Phàm. Trông điển trai thật đấy, có vẻ như là anh vẫn đang ngủ. Phùng Lộ Phi một hồi sau mới trợn tròn mắt nhìn đi nhìn lại, kinh ngạc quá độ, hét ầm lên với âm lượng cực đại:

- Á………………………

Sau đó Phùng Lộ Phi dùng hết sức lực của mình, hai chân đá Từ Dịch Phàm ngã ngay xuống đất, còn hai tay thì cố gắng kéo chăn lên, che hết toàn bộ cơ thể của mình.

- Thiếu phu nhân…. Có chuyện gì xảy ra thế ạ? Cô không sao chứ ạ? Cô… Thiếu gia…

Thím Vương ở gần đó, sau khi nghe thấy tiếng hét của Phùng Lộ Phi thì vội vàng chạy tới. Thím Vương nhìn Phùng Lộ Phi đang ngồi trên giường và cũng nhìn Từ Dịch Phàm đang ở dưới đất.

Từ Dịch Phàm đứng dậy, nói:

- Thím Vương, không có chuyện gì cả đâu. Cô ấy bị phá rối giấc ngủ nên mới hét lên. Thím đi làm việc của thím đi.

- Vâng.

Thím Vương lại nhìn Phùng Lộ Phi rồi cũng đi ra ngoài ngay, nhân tiện cũng đóng cửa lại.

- Em làm cái gì mà hét ầm lên như thế hả? Có biết là sẽ khiến cho người khác hiểu lầm hay không? Với lại tôi đã làm cái gì mà em đá tôi xuống giường thế hả? Thật đúng là…

Nghe Từ Dịch Phàm nói vậy, Phùng Lộ Phi ấp a ấp úng, chỉ tay vào anh, nói không nổi một câu:

- Anh… anh sao… sao lại nằm trên giường của em? Không lẽ là đêm qua… đêm qua…

Từ Dịch Phàm ngán ngẩm thở dài. Phùng Lộ Phi chắc vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên mới nói lung tung như thế. Anh tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, mặt đối mặt với Phùng Lộ Phi:

- Phùng Lộ Phi, em đúng là theo nghề viết báo có khác, trí tưởng tượng đúng là cũng phong phú hơn những người bình thường. Em xem xem tôi đã làm gì em nào. Thử xem đi.

- Cái này…

Phùng Lộ Phi nhìn ngó lại bản thân rồi lại nhìn mọi thứ xung quanh. Bộ đồ cô đang mặc cũng chẳng có gì xộc xệch lắm, cảnh ở trong phòng này cũng không giống với những cảnh gì đó trong tiểu thuyết hay miêu tả. Hình như là không có gì cả.

- Em đã tỉnh ngủ chưa vậy? - Từ Dịch Phàm này, hình như em bị mất trí nhớ ngắn hạn rồi thì phải. Em nhớ hôm qua có đến bữa tiệc tại hội Lệ Hoa của mẹ, sau đó thì chẳng nhớ gì nữa cả. Anh biết hôm qua em thế nào không?

Từ Dịch Phàm bật cười:

- Mất trí nhớ cái gì chứ hả? Em nghĩ mọi chuyện cũng hay thật đấy. Hôm qua em uống rượu, say đến nỗi chẳng biết trời đất gì nữa. Tôi phải đưa em về bằng lối cửa sau đấy.

- Thế à?

- Còn “thế à” nữa sao? Tửu lượng của em đã kém như thế thì uống nhiều rượu như thế làm gì? Lúc đang trên đường trở về biệt thự, em toàn nói linh tinh và cuối cùng nôn hết vào người tôi.

Phùng Lộ Phi nghe thế thì cười sặc sụa:

- Em nôn hết vào người anh à? Xin lỗi, xin lỗi nhé. Nhưng thật sự em cũng rất muốn nhìn bộ dạng của anh lúc đấy.

- Tôi đưa em về nhà rồi bảo thím Vương thay đồ cho em đấy. Tôi chỉ muốn giúp em bỏ bớt gối kê đầu ra thôi, nào ngờ lại lúc đó lại biến tay tôi thành gối của em luôn. Em nhìn đi, tay tôi bây giờ rất đau, đến nỗi còn chẳng cử động được. Thế mà sáng nay em dậy lại nỡ đá tôi xuống giường như thế. Đúng là chẳng nhớ đến ân nghĩa gì cả.

- Vì em đè lên tay anh, anh không rút tay ra nên mới nằm ngủ ở phòng em suốt cả đêm?

- Ừ.

Phùng Lộ Phi bĩu môi rồi xuống giường:

- Em có bảo anh không được rút tay ra đâu, là do anh cứ để tay như thế đấy chứ. Bây giờ anh đau là do anh thôi, cũng chẳng trách được em. Trong chuyện này em vô tội.

- Em…

- Này, anh không định chuẩn bị xuống ăn sáng để rồi đi làm à? Đứng ở đây làm gì nữa?

Nói xong, Phùng Lộ Phi cũng bỏ mặc Từ Dịch Phàm ở bên ngoài, bình thản đi vào bên trong phòng tắm sau khi biết bản thân vẫn ổn, đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.

Từ Dịch Phàm cũng rời phòng luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.