Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 111: Sau 3 năm là một điều bất ngờ (3)




- Từ Tổng, chúng tôi thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi không nghĩ rằng anh lại đồng ý hợp tác với Thiên Thành chúng tôi. Điều này quả thực tôi đã không ngờ tới trước đó.

Châu Kiến Thành thật sự rất vui vẻ lên tiếng. Trước khi đến đây, dù có Đàm Lệ Linh bên cạnh nhưng Châu Kiến Thành vẫn không chắc chắn có thể thuyết phục Từ Dịch Phàm đồng ý hợp tác. Thật không ngờ Từ Dịch Phàm đồng ý nhanh như vậy.

- Từ Tổng giám đốc, tôi muốn hỏi anh một câu. Lý do mà anh muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Thành của chúng tôi rốt cuộc là gì vậy? Có lẽ nó không chỉ đơn giản như vậy đâu nhỉ? Anh cũng không cần phải đưa ra quyết định nhanh chóng đến như vậy chứ? Chẳng phải vừa rồi anh đã nói là muốn suy nghĩ thêm còn gì nữa? Tôi không tin là Từ Tổng giám đốc anh lại suy nghĩ nhanh như vậy đấy. Với lại anh không sợ rằng bản thân sẽ có một quyết định sai lầm hay sao ư? - Đàm Lệ Linh hỏi.

- Cố vấn Đàm hình như không chỉ là một người rất thẳng thắn mà còn là một người cũng khá đa nghi nữa thì phải. Lúc tôi chưa đồng ý thì trông cô có vẻ khá vội vàng, nhưng đến lúc tôi đồng ý rồi thì cô lại cho rằng lời của tôi không mấy tin cậy cho lắm. Tôi đang nghĩ không biết nên làm gì để cho hợp ý cô đây. Cố vấn Đàm cô có thể nói cho tôi biết hay không? Nhưng mà cho dù có như thế nào đi chăng nữa, Từ Dịch Phàm tôi đây cũng không phải là loại người chỉ biết nói lời mà không biết giữ lời đâu. Như cô đã nói thì lý do bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Có thể cô là người coi trọng lý do, cô muốn biết nó nhưng tôi thì lại không. Có lý do hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn cả, tôi tin là cô chắc cũng hiểu điều này. Phải không?

Đàm Lệ Linh nghe như vậy thì không nói được gì thêm nữa và vốn dĩ cũng chẳng thể nói được gì. Đúng như những gì Đàm Lệ Linh cô đã nghe mọi người nói, một khi Từ Dịch Phàm đã thật sự lên tiếng thì không ai có thể đáp trả lại lời nói của anh. Mà cho dù cô có thể đáp trả lại thì cũng không cần nữa rồi, mặc dù rất muốn biết nhưng cô có thể ép Từ Dịch Phàm lên tiếng được hay sao? Con người này, bề ngoài có thể thấy anh rất bình thường, trầm lặng nhưng nội tâm sâu xa đến mức thật khó đoán.

- Chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận sâu hơn và cụ thể hơn về vấn đề này vào thứ 2 tuần sau. Châu Tổng, anh cảm thấy thế nào? Anh không phản đối quyết định này của tôi chứ?

Biết rằng Đàm Lệ Linh sẽ không lên tiếng đáp trả lại anh nhưng Từ Dịch Phàm vẫn cố gắng đợi một lúc rồi mới lên tiếng tiếp. Không hiểu sao anh lại muốn nghe cô đáp trả bằng cái vẻ thẳng thắn cũng như có chút đa nghi kia.

- Nếu Từ Tổng giám đốc đã nói như vậy thì chúng ta sẽ bàn luận kỹ hơn về chuyện này vào thứ 2 tuần sau. Tôi cũng không có phản đối gì cả. Quyết định chính vẫn là do Từ Tổng giám đốc anh thôi. - Châu Kiến Thành nói.

- Còn bây giờ, thật sự xin lỗi hai vị, nhưng tôi vẫn còn nhiều việc khác phải giải quyết. Nếu đã vậy, chúng ta sẽ gặp nhau vào tuần sau vậy. - Từ Dịch Phàm bình thản trả lời.

- À, nếu đã vậy thì chúng tôi không làm phiền Từ Tổng nữa. Chúng tôi xin phép đi trước.

Đàm Lệ Linh và Châu Kiến Thành vừa mới đứng lên thì Từ Dịch Phàm đã vội nói tiếp:

- Đúng rồi cố vấn Đàm này, vừa rồi cô có nói rằng tôi là một người trọng kết quả hơn là quá trình. Nhưng tôi nghĩ cô hình như đã hiểu lầm về cách làm việc thường ngày của tôi rồi thì phải. Từ Dịch Phàm tôi, cố vấn Đàm cô và ngay cả Châu Tổng đây đều rất coi trọng quá trình. Với tôi, nếu quá trình tốt thì ắt hẳn sẽ có được một kết quả tốt đúng như mong đợi, nếu quá trình không ra gì thì sẽ dẫn đến một kết quả tồi tệ. Tôi quả thật coi trọng kết quả nhưng tôi lại coi trọng quá trình hơn nhiều. Cũng giống như cô hay Châu Tổng vậy thôi. Cô hiểu ý của tôi chứ, cô Đàm Lệ Linh?

Từ Dịch Phàm nói với giọng quá đỗi bình thản và trầm ổn. Nhưng đến câu cuối cùng, anh không gọi Đàm Lệ Linh là cố vấn Đàm như ban đầu nữa mà gọi hẳn tên cô ra.

- Thật xin lỗi anh Từ Tổng giám đốc vì tôi đã không hiểu được ý chính trong lời nói của anh. Còn nữa, việc hợp tác giữa tập đoàn Từ Thị và Thiên Thành chúng ta sẽ bàn bạc vào tuần sau như ý của anh. Chúng tôi đi trước, không làm phiền anh nữa.

- Vậy chúng ta sẽ nói chuyện vào tuần sau.

Từ Dịch Phàm ấn điện thoại, thông báo cho thư ký bảo cô vào trong tiễn Châu Kiến Thành kia cùng Đàm Lệ Linh về.

Trở lại bàn làm việc, Từ Dịch Phàm ngồi xuống ghế, tay cầm lấy bức ảnh anh chụp cùng với Phùng Lộ Phi lên xem. Bức ảnh này anh vẫn luôn đặt ở trên bàn làm việc này, chưa từng một lần di chuyển đến chỗ nào khác. Ngày nào cũng nhìn thấy Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm luôn tự an ủi mình rằng cô vẫn luôn ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, chưa từng một lần rời xa anh. - Lộ Phi, nhìn thấy cô gái tên Đàm Lệ Linh ấy, anh còn cứ tưởng rằng đó là em. Cô gái đó thật sự giống em, giống em vô cùng, giống đến nỗi suýt nữa anh chạy đến và ôm cô ấy.

Anh bật cười, tự cười chính mình. Nhưng phải làm thế nào, Phùng Lộ Phi đã chết 3 năm trước rồi, cô chẳng thể nào có thể xuất hiện trước mắt anh. Mà dù có xuất hiện, cô cũng sẽ chẳng quên anh như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.