Bí Mật Bị Chôn Sâu

Chương 2




Editor: Tiểu Khánh

Beta: Bò, Nguyệt Vi Yên

3.

Thời gian thực tập ở Bách Xuyên trôi qua rất bận rộn lại không có chút sóng gió nào. Mặc dù nói là hạng mục của Trần Dực nhưng bình thường anh không hay tới, dù có đến cũng chỉ trao đổi với tổ trưởng. Bình thường bọn cô chỉ làm một vài thiết kế nền móng nho nhỏ vụn vặn rồi được tổ trưởng kiểm tra nên cũng không nhất định phải đến chỗ Trần Dực, dù có đến, phỏng chừng anh cũng không biết là ai làm đâu nhỉ.

Mỗi lần anh tới, Úc Ninh đều sẽ nhìn xuyên qua kính thủy tinh phòng làm việc của anh, nhìn dáng vẻ lúc anh trao đổi với tổ trưởng, mỗi một nét mặt đều không muốn bỏ qua.

Mà hôm nay anh lại đột nhiên ngẩng đầu khỏi bản vẽ, mỉm cười với cô. Cô không biết nụ cười kia có ý gì nhưng tổ trưởng lại ra khỏi phòng làm việc, nói anh bảo cô vào.

"Thiết kế nền móng của em làm không tệ, thầy Trần rất tán thưởng." Tổ trưởng hạ giọng, trước khi vào phòng làm việc nói cho cô biết.

"Thầy Trần..." Cô vào phòng làm việc, mặt mũi hạ xuống, tiếng nói như muỗi kêu.

"Thiết kế trong khoảng thời gian này của em, tôi đều bảo tổ trưởng đưa riêng cho tôi xem, không tồi, thậm chí có thể nói là... vô cùng tốt, dù thỉnh thoảng có chỗ chưa hoàn thiện, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, tốt hơn rất nhiều bản em nộp cuối kỳ..."

"Bản kia là..." Lần thứ hai anh lấy bài tập cuối kỳ của cô ra để nói đùa, cô có chút nóng lòng muốn thanh minh, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt mỉm cười của anh, giọng nói hơi ngừng lại... dù sao, quả thực cũng không có gì thanh minh được...

Thấy cô lúng túng, Trần Dực lại cười, một lát sau, chỉ nói một câu: "Úc Ninh, chuẩn bị tăng ca nhé."

Sau đó thật sự tăng ca, mỗi ngày sau khi mọi người đi, cô và Trần Dực sẽ ở lại. Phần cô phụ trách, Trần Dực hướng dẫn và sửa giúp cô, phần người khác phụ trách, cô giúp sàng lọc ra những chỗ thích hợp trước.

Đôi lúc cũng sẽ nghi ngờ, đây không phải là việc tổ trưởng nên làm sao? Nhưng dù sao có cơ hội trực tiếp học tập anh, dù sao có... cơ hội ở cạnh anh một mình, nhớ tới những khoảnh khắc thỉnh thoảng chạm mắt nhau, Úc Ninh dẫu có chết cũng không muốn nghi vấn của mình phá hỏng tất cả.

Một tuần bởi vì tăng cường nên trôi qua cực nhanh, nhưng kiểu tăng cường này dù sao cũng khác bận rộn lúc trước, tim bị đủ loại tâm tình nhét đầy ắp, bởi vậy cuối tuần hiếm hoi, cô thực sự muốn lấy hơi, sắp xếp lại tâm tư rối loạn.

Nhưng sáng thứ bảy đã tỉnh từ rất sớm, không ngủ lại được, cô xuống khỏi giường, vừa uống hớp nước, điện thoại di động khẽ vang lên một tiếng "tinh", có tin nhắn đến...

Là anh: "Hôm nay tới nhà tôi nhé." Sau đó là một chuỗi địa chỉ.

Anh không cho cô cơ hội từ chối.

Càng gần nhau, cô càng phát hiện ra, dưới vẻ ôn hòa của anh, che giấu rất nhiều sự quyết đoán không cho ai xen vào.

4.

Trần Dực ở một căn hộ hạng sang ở Bắc Tam Hoàn, tầng cao nhất, có tầng lửng, một nửa căn phòng có thể trông xuống phố xá đông nghịt phồn hoa của Bắc Tam Hoàn, một nửa kia có thể trông về phía công viên Olympic Bắc Kinh xa xa. Đồ trang trí đều được lắp đặt cực kỳ hiện đại, mỗi một chỗ đều trơn tru mà tối giản, nhưng lại vô cùng có tính thực tế, Úc Ninh không dám tùy tiện lên tầng trên tham quan, chỉ nhìn mọi thứ ở phòng khách và cửa trước cũng đủ khiến cô trố mắt đứng nhìn, tràn đầy cảm hứng.

"Thích không?"

Anh đột nhiên hỏi cô, cô ngẩn người, sau đó gật đầu, nào có lý do để không thích. Nhưng vẫn bất ngờ: "Em cho rằng thầy sẽ thích thiết kế cổ điển hơn..." Nhưng đập vào mắt lại không hề có chút yếu tố cổ điển nào.

"Vì con người không thể quá đơn điệu, đặc biệt là ngành thiết kế như chúng ta." Trần Dực cười cười: "Xin lỗi, hôm nay gọi em tới, chỉ vì nửa đêm qua đột nhiên tôi có cảm hứng, cần em giúp đỡ."

"Không sao đâu ạ..." Úc Ninh lắc đầu: "Có thể giúp được thầy là tốt lắm rồi..."

Đôi môi mỏng của Trần Dực khẽ cong lên: "Em muốn uống gì? Trà hoa quả được không?"

"Vâng."

Trần Dực xoay ngươi đến quầy bar bên cạnh phòng ăn: "Phòng sách ở trên tầng, em lên tầng trước tùy ý tham quan trước đi, tôi pha trà cho em, đợt lát nữa chúng ta bắt đầu công việc."

Phòng ngủ trên lầu rộng rãi, tất cả đều bố trí theo hệ thống màu xám nhạt, ngoài sân thượng có một hồ bơi khá xinh xắn, cô không dám để mắt trong phòng ngủ quá lâu liền xoay người đi đến phòng sách bên cạnh. Phòng sách đặt cửa sổ sát đất lớn, lấy ánh sáng tốt, thứ duy nhất hơi tối là hai chiếc máy tính đặt bên cạnh giá sách. Toàn bộ sạch sẽ ngăn nắp, duy chỉ có cái bàn lớn màu trắng ở giữa chất đầy bản nháp và bản vẽ, cô đi tới, nhặt hai tờ lên xem, ra là thiết kế của cô, chỉ sửa rất ít ở một chỗ nhỏ, lại nhìn sang chỗ khác, lọt vào tầm mắt cũng là bản phác thảo cô vẽ.

Anh đang sửa bản vẽ cho cô...

Trong lòng cô đột nhiên bị thứ gì nhét đầy, đi đến bên cửa sổ như cần thông khí gấp, nhìn xuống dưới, dòng xe cộ trong tầm mắt hình thành một từng điểm phản quang nho nhỏ di chuyển từng tấc dưới chân, tay cô xoa trước ngực, cảnh cáo mình nhất định phải bình tĩnh, không được lộ ra chút manh mối nào, hẳn anh chỉ tán thưởng bình thường, huống hồ cô vốn cũng không tệ, gần đây được anh hướng dẫn nhiều như thế, càng tiến bộ không ít... Anh không hề có bất cứ sự quan tâm dư thừa nào với cô, cô không thể đoán sai, không thể đi sai...

Phía sau đột nhiên có tiếng động khe khẽ, là âm thanh chén đặt lên bàn, cô vội vàng quay đầu lại, nhưng trước mắt chợt tối xuống, là anh đi tới, đứng bên cạnh cô, gần trong gang tấc, anh cúi đầu nhìn cô thấp hơn rất nhiều, đưa tay xoa xoa tóc cô:

"Nhìn lâu cẩn thận váng đầu đấy."

Đầu cô choáng váng, không phải vì đang ở chỗ cao, mà hoàn toàn là vì gần trong gang tấc và hành động mập mờ của anh.

Ánh mắt anh gần đến vậy, rơi trên người cô gần đến vậy, lồng ngực cô sắp bị đốt thành một cái hố rồi...

Theo bản năng cô lui về sau một bước, nhưng bởi dưới chân không có sức nên tự vấp, anh phản ứng cực nhanh, duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng cô, đỡ cô không bị ngã xuống nhưng Úc Ninh lại hy vọng bản thân có thể thực sự ngã mạnh xuống, cho mình tỉnh táo lại...

Cô cảm giác được anh đang chăm chú nhìn mình, từ từ cúi mặt xuống.

Khoảng cách quá gần, cô không thể lùi được nữa, chỉ có thể vội vàng nhắm mắt lại.

Anh đang hôn cô.

Từ trán, chóp mũi, sau đó là môi.

Từ lướt qua đến đi sâu vào, từ không nhanh không chậm đến nôn nóng khó mà dằn nổi.

Úc Ninh ngã xuống đất, anh liền quỳ xuống giữa hai chân cô, ôm chặt lấy cô như hoàn toàn khuất phục.

Nụ hôn của anh, cái ôm của anh, đều không hề có khoảng cách.

Nhưng Úc Ninh lại cảm giác rõ được linh hồn anh, trong cái ôm chặt không kẽ hở rơi ra từng chút từng chút một, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, rơi thẳng xuống dòng xe cộ sau lưng cô, rồi lại nghiền nát một cách tàn bạo thành bột phấn.

Nếu là một mình cô, cô vẫn có thể kiểm soát được.

Nếu hai người đều như vậy, cô thật sự không từ chối được cám dỗ của thứ gây nghiện này...

Cô không làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.