Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 5




Hai tuần sau tôi không đi tới quán bar, nhưng mà với từng hành động của Lê Trạch thì nắm rõ như lòng bàn tay. Sau kế hoạch tỉ mỉ bày ra, tôi và hắn tổng cộng đã có ba lần “tình cờ gặp mặt” .

Lần đầu tiên là ba ngày sau cái đêm tôi tan nát cõi lòng ở quán bar Crazy. Mặt trời rực rỡ, trời trong nắng ấm. Tôi đeo kính mắt, tóc đen dài xõa ngang hông, áo da màu đen, chân mang giày cao gót, hai tay nhét vào túi đi tới công ty. Thấy hai người vừa đi tới, trong lòng lại có chút khó chịu.

Lê Trạch quả thật không thiếu phụ nữ, mấy ngày trước là tiểu minh tinh Dương Hồng Tiếu, hiện tại bên người lại mang theo một cô gái vừa dịu dàng vừa thanh nhã. Xem xem, ánh mắt cô ta kìa, ái mộ mê say quả thật đều muốn chảy ra, tôi phẫn hận lườm cô ta một cái, nhưng nhìn đến người đàn ông bên cạnh thì chợt giật mình.

Trong mặt tôi, Lê Trạch từ trước tới giờ đều lạnh như băng, trong đôi mắt không hề có chút nhu tình ấm áp. Vậy mà lúc này, hắn lại cúi đầu mỉm cười với người đang đi bên cạnh mình, đôi mắt đen sáng ngời, nụ cười đậm tình ý đâm vào lòng tôi, đau xót.

Tôi mím môi từ từ bước đến, thời điểm tới gần hắn, tôi rõ ràng cảm giác được thân thể Lê Trạch đột nhiên căng cứng, nhưng vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua là đưa tay ôm người phụ nữ kia vào trong ngực. Tôi cắn chặt răng, cúi đầu, sau đó, đi lướt qua….

Đi được một quãng, tôi liền dừng lại, xoay người nhìn bọn họ đi về phía thang máy.

Cho đến khi thân hình kia biến mất, hai vai tôi liền sụp xuống.

Tôi lại bị đả thương, Lê Trạch tại sao lại có thể nở nụ cười cưng chiều với người phụ nữ khác như vậy >”

“Kiều Kiều? Có chuyện gì?”

“Anh, tra giúp em người phụ nữ bên cạnh Lê Trạch.”

Bên kia điện thoại, Hoàng Vũ trầm mặc một hồi, đoán chừng là đang xem tin nhắn .

“Lát nữa sẽ gọi cho em.”

Tôi cúp điện thoại, đi về phía cửa công ty, tựa vào vách tường, cúi đầu tự an ủi tâm hồn đang bị đả thương sâu sắc của mình. Mười phút sau, Hoàng Vũ gọi điện tới.

“Là thiên kim Đỗ thị Đỗ Hân Di, cũng chính là con gái ruột của cha nuôi Lê Trạch, Kiều Kiều, em đừng bám theo Lê Trạch nữa, bọn họ tháng sau sẽ đính hôn.”

Tôi nghe xong, không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại. Đưa tay tháo kính mắt, nhìn ánh mặt trời chói lóa, thật lâu, trong lòng tôi thầm quyết định, nếu như lần sau gặp lại Lê Trạch, hắn vẫn nhìn tôi bằng cái vẻ lạnh lùng chán ghét ấy, tôi sẽ buông tay!

Lần thứ hai “vô tình gặp mặt” là ở một nhà hàng Pháp, lần này tôi mặc một chiếc váy màu đen hiệu Chanel, xách túi LV, khoác tay một anh chàng đẹp trai tuấn tú đi về phía bàn của Lê Trạch và một người đàn ông trung niên.

“Tấn tổng, ngài cũng đến đây dùng cơm sao?”

Anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi cười nói xã giao với người đi cùng Lê Trạch, mà tôi thì rất tự nhiên tựa đầu vào ngực hắn, trên mặt luôn nở nụ cười e thẹn, ánh mắt lại thỉnh thoảng phiêu hướng lên tiểu bảo bối của tôi.

“Đúng vậy, cùng bạn tới nói chuyện thôi, bạn gái của Tống tổng thật xinh đẹp .”

Lão già háo sắc nhìn chằm chằm vào ngực tôi không ngừng nuốt nước miếng, thật buồn nôn! Tôi bất mãn nhíu mày một cái.

Sau đó, tôi thấy ánh măt Lê Trạch trở nên lạnh một cách dị thường, vẫn lạnh lẽo như vậy, thậm chí, chưa từng để tôi vào trong mắt.

Lòng tôi lại bắt đầu đau, có lẽ Lê Trạch không muốn nhìn thấy tôi.

Tôi kéo anh chàng bên cạnh đi ra khỏi nhà hàng, lập tức buông tay.

“Cám ơn anh đã giúp.”

“Cái mặt như đưa đám vậy là sao?” Cơ thể thon dài (=”=) tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, nhìn tôi tựa cười tựa không.

Tôi gật đầu, cũng không muốn nói chuyện.

“Đi thôi, đưa em về.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu :

“Anh cứ đi đi, em muốn ở một mình.”

Anh chàng kia nhìn tôi, không kiên trì, dập điếu thuốc, sờ sờ tóc tôi, liền bị tôi gạt tay ra:

“Anh à, tại sao lần nào cũng sờ đầu em như sờ đầu con chó vậy hả?”

Anh chàng kia bật cười, mở cửa xe ngồi xuống, nháy mắt gửi cho tôi một nụ hôn gió. Rồi phóng xe rời đi.

Một mình tôi đứng ở ven đường nhìn dòng xe cộ tấp nập, thật lâu sau mới vẫy một chiếc xe taxi.

Thời điểm chiếc xe đi qua nhà hàng, ta hoảng hốt thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ nhìn tôi cười cười.

Thế nhưng khi tôi quay đầu nhìn, lại không thấy gì hết, nhất định là tôi hoa mắt rồi!

Lần thứ ba. Lần này thật sự là vô tình.

Kể từ sau chuyện ở nhà hàng, tôi liền khôi phục cuộc sống của mình trước kia, bất quá không hề đặt chân tới quán bar của Lê Trạch. Tinh thần quật cường của tôi đã bị đả kích nghiêm trọng, tôi thấy mình cần ít nhất một tháng mới có thể bình phục Y.Y

Những người tôi đã gặp qua, phái nam chiếm đa số, hơn nữa đều là trai đẹp, có người tôi theo đuổi nhưng rốt cục vẫn không có kết quả, thật ra thì tôi chỉ ưa thích theo đuổi trai đẹp, nhưng mà mỗi lần theo đuổi là tôi lại kết thêm được một người anh em. Trước mắt có thể nói, đã đáp ứng hoặc cự tuyệt tôi căn bản đều trở thành huynh đệ, bọn họ không coi tôi là phụ nữ, tôi cũng vậy, không coi bọn họ là đàn ông…

Ngày đó, khi gặp Lê Trạch tôi uống rất nhiều, bởi vì biết hắn sắp đính hôn, mà tôi cũng không có ý định làm Tiểu Tam (*), cho nên thời điểm nhìn thấy hắn, tôi không thấy kích động, mà chỉ là phiền não.

Nhìn hắn cùng mấy người khác bước vào phòng, tôi lảo đảo đứng lên, vỗ bả vai một người anh em, cười nói:

” Tôi đi rửa tay, một lát sẽ quay lại uống tiếp.”

Tôi cầm một chai nước suối hướng phòng rửa tay mà đi, mở nắp uống vài hớp, cảm giác có gì đó nôn nao trong dạ dày, trong chốc lát liền ói ra ngoài, ói một lúc, tôi dùng nửa bình nước suối còn dư để súc miệng. Nhìn bản thân mình trong gương, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt tiều tụy mình, lòng cảm thấy có chút chua xót. TMD, còn chưa bắt đầu yêu, tôi đã có cảm giác như mình là đứa bị chồng ruồng bỏ rồi. T.T. Tôi rửa mặt, rút mấy tờ giấy lau đi ra ngoài, mới ra tới cửa, liền khựng lại.

Ngoài cửa, Lê Trạch cho hai tay vào túi, đứng tựa người trên vách, nghe được tiếng vang, từ từ quay đầu lại. Đôi mắt dường như không còn bình tĩnh, tựa hồ mang theo chút bất mãn cùng lo lắng. Thời khắc nhìn thấy tôi, đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhưng chỉ một giây sau, liền khôi phục ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

Hắn cũng không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng nhìn tôi, lông mày khẽ chau lại. Có lẽ là vì uống rượu, nên sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi khiêu gợi mím chặt thành một đường, tựa hồ như đang đè nén tâm trạng.

Tôi bị hắn nhìn có chút quẫn bách, ném giấy trong tay vào thùng rác bên cạnh, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, sau đó hít một hơi thật sâu, từ từ ngẩng đầu lên kiên định bước tới hai bước. Tôi cảm thấy mình đang khẩn trương muốn chết, ngọn lửa trong thân thể tôi cứ lớn dần lên. Từ trong đôi mắt của Lê Trạch, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình —— ánh mắt ngùn ngụt lửa nóng, cùng với biểu cảm thật sự là bi tráng *.*

Tôi đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn , cảm giác được hắn khẽ run lên. Nuốt nước bọt, mới khàn khàn mở miệng:

“Lê Trạch, anh thật sự muốn cùng người khác đính hôn sao?”

Người đàn ông bị tôi dồn vào vách tường, nghe được câu hỏi , trong mắt thoáng qua một tia chán nản, sau đó nhắm mặt, mi tâm chau lại thành một đường. Thời điểm Lê Trạch nâng tay định đẩy tôi ra, tôi quàng tay lên cổ hắn, nhón chân, không một chút do dự hôn lên môi Lê Trạch.

Ẩm ướt, trơn bóng, lành lạnh, xúc cảm khiến cho người ta toàn thân tê dại, chỉ là tôi còn chưa kịp tiến thêm một bước, liền bị một lực mạnh đẩy ra, tôi mất đà lui lại hai bước, cũng không dám ngẩng đầu, vì sợ, sợ có thể nhìn thấy ánh mắt giễu cợt khinh thường của hắn.

Lê Trạch nắm chặt bả vai tôi….

Tôi cựa mình thoát khỏi sự giam cầm của hắn, đặt tay vào trong túi áo, cúi đầu từ từ đi qua.

Lê Trạch lập tức túm lấy bàn tay tôi.

“Tôi đưa cô về.”

Thanh âm khàn khàn vang lên, hơi thở có chút không yên, vẫn như cũ lạnh băng.

Tôi lắc đầu, chỗ cổ tay truyền tới ý lạnh, giống như khung cảnh trước mắt tôi. Khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, trước mắt từ từ trở nên mơ hồ, tôi thấy trong ánh mắt hắn có chút rung động, lần này không phải là giễu cợt ,cũng không phải là khinh bạc, mà là đau lòng cùng không nỡ.

“Anh yêu cô ấy hả?”

Tôi mở miệng lần nữa, thanh âm phát run, tôi nhất định phải biết đáp án này.

Tròng mắt đen dần trở nên ảm đạm, hơi nheo mắt, sau đó buông cổ tay tôi lấy ra một điếu thuốc,. Lê Trạch đưa điếu thuốc lên môi, nhưng cũng không hút, chỉ là có chút mệt mỏi tựa vào vách tường, đưa tay day huyệt thái dương. Thật lâu sau mới nói:

“Đi chào bạn bè một tiếng đi, tôi đưa cô về.”

Không biết tại sao trên khuôn mặt gầy gò của hắn, tôi lại cảm thấy sự ưu thương cô tịch. Tôi nhìn ngón tay thon dài ấy thật lâu, cảm thấy tâm cảnh như rộng mở trong sáng, tôi đi tới trước mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia. Từ trong đôi mắt ấy, tôi thấy một tia kinh ngạc cùng khiếp sợ. Tôi cười, ngón tay điểm nhẹ vào lồng ngực Lê Trạch, nói thật nhỏ:

“Anh không yêu cô ấy phải không? Là vì muốn báo ân, nên anh mới đính hôn cùng cô ấy?”

Lê Trạch không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào ngón tay tôi. Một lát sau, trên khóe miệng ấy từ từ xuất hiện nụ cười tự giễu. Đẩy ngón tay tôi ra, thanh âm khàn khàn mê hoặc lại vang lên:

“Tôi sẽ đính hôn, sẽ lấy cô ấy!”

Nụ cười của tôi chợt đông cứng.

Tôi thu tay lại, bỏ vào túi, nắm tay siết chặt. Nhìn đôi măt lạnh lùng của Lê Trạch, ngực trái lại thấy đau.

“Lê Trạch, anh ghét em à?” , tôi cúi đầu nhìn gót chân, tiếng nói cứ nhỏ dần.

“Không còn sớm, tôi đưa cô về.”

Đây là lần thứ hai trong một buổi tối hắn chuyển đề tài.

Sau này tôi mới biết, Lê Trạch đối với những câu hỏi như vậy, sẽ luôn chọn cách trốn tránh.

“Thật ra anh cũng không ghét em đúng không? Vậy tặng em goodbye kiss đi!”.

Tôi ngước đầu, ánh mắt tràn đầy chờ mong, giọng nói mang theo chút nũng nịu.

Lê Trạch nhìn tôi mấy giây, liền quay đầu, nét mặt như cũ không chuyển biến, nhưng mà tôi lại cảm nhân được sự bi thương tràn ngập. Hắn, một lần nữa cự tuyệt tôi!

Lần này tôi nghĩ, chắc mình cũng chết tâm rôi, da mặt có dày hơn nữa, cũng không chịu được chuyện năm lần bảy lượt bị người ta cự tuyệt, mà chủ yếu là, hắn thật sự sẽ đính hôn!

Tôi nhìn Lê Trạch lần cuối, sau đó xoay người rời đi, không có một chút do dự. Cơ hồ tôi đã chạy ra khỏi quán bar, không cho mình bất cứ cơ hội để hối hận, tôi chặn đường một chiếc xe, chui vào trong.

Tôi quay đầu nhìn về một phía, thân ảnh ấy vẫn dựa vào tường, ngón tay cầm điếu thuốc.

Chết tiệt! Kiều Kiều! Mày không được khóc!

Tôi nhắm chặt hai mắt, trong lòng cũng tự nhủ: Lê Trạch, từ giờ phút này em sẽ học cách quên anh!

(*) Tiểu tam: kẻ thứ ba, bà con cứ coi như là hồ ly đi phá hoại gia đình người khác đi (mặc dù ta nghĩ bạn nào đọc ngôn tình nhiều chắc cái này cũng biết) ==


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.