Thân thể yếu ớt, từ trong bóng tối, bị một hình dạng nào đó không biết tên kéo ra.
Trong biển dường như tối đen sâu thẳm không đáy, bị dây dưa lôi kéo ra ngoài khơi.
Thần kinh ta chắc đã sớm tê liệt, đã học được không mong đợi cùng khát vọng, tại sao, ngươi lại muốn thức tỉnh ta?
Chúng Hưởng nằm trên giường mềm mại trở mình, hắn cầm lấy mép áo ngủ của Âu Dương Khả vừa bất lực mà chìm đắm trong cơn ác mộng.
Kia thần kinh cảm giác đã thức tỉnh, đầu óc hắn bị hành hạ bởi những tín hiệu đau nhức phát ra. Từ trong mộng, kim quang trên đầu chớp tắt sáng chói làm cho hắn sợ hãi, thứ ánh sáng hài hòa thiêng liêng kia, là điều rực rỡ hắn chưa từng thấy qua.
Hết thảy mọi thứ, lại lần nữa nhắc đến sự hèn mọn và dơ bẩn của hắn. Ánh mặt trời, mỗi người nhìn thấy ai cũng đều vui mừng yêu thích dương quang của nó, nhưng khi chiếu lên thân thể lạnh như băng của hắn, lại chỉ mang đến lửa nóng đáng sợ như thiêu đốt .
Lửa, ánh đỏ từ ngoài khơi cuốn tới, đốt cháy tất cả trước mắt hắn kinh hoàng… . . . .
“A a!”
Chúng Hưởng kêu lên sợ hãi, từ trong mộng tỉnh lại. Hắn thở gấp gáp, bất an mà giương mắt chung quanh.
Lửa, ta nhìn thấy lửa.
Từ trong ánh mặt trời đến, muốn đem ta đốt thành tro bụi.
Âu Dương Khả cũng tỉnh dậy, lo lắng ôm hắn vào lòng.
“Chúng Hưởng, ngươi làm sao vậy?” Khẽ hôn đi những giọt mồ hôi tinh tế trên chiếc trán xinh đẹp, thanh âm Âu Dương Khả trấn an trái tim đang xao động: “Ngươi gặp phải ác mộng sao? Đừng sợ, dựa vào ta mà ngủ, nghe trái tim của ta đang đập, cam đoan ngươi sẽ không gặp lại ác mộng nữa.”
Chúng Hưởng đối với sự hài hước của Âu Dương Khả cũng không đáp lại, hắn vùi thật sâu vào trong ngực Âu Dương Khả, giống như một con thú đang hoảng sợ. Sự vui mừng khi đối mặt với những ngăn trở trong buổi họp mặt đêm nay không còn sót lại chút gì.
Hắn biết thắng lợi tạm thời không có chút nào tác dụng.
Vô số cặp mắt căm hận vẫn ngày đêm theo dõi hắn, chỉ cần Âu Dương Khả hơi sơ sẩy một chút, sẽ bổ nhào vào hắn xé đến tan tành. Vô số những lời gièm pha sẽ quay về đến tai Âu Dương Khả, thẳng đến khi Âu Dương Khả vứt bỏ chính mình như một chiếc giày thấp hèn.
“Ngươi đang sợ điều gì? Nói cho ta biết, có được không.” Âu Dương Khả ôn nhu cười, thân thể của hắn ấm áp như vậy, tựa như ngọn núi vĩnh viễn có thể chắn gió che mưa.
Ta đang sợ cái gì? Chúng Hưởng cười khổ.
Ta đã từng, dùng sự chết lặng để chống lại hết thảy những bất hạnh. Những sự việc đau khổ, cũng bởi vì tinh thần không cảm nhận được mà vô pháp làm tổn thương ta.
Thế nhưng ngươi đã đến rồi, khiến cho ta hy vọng, mang ta ra ánh sáng.
Thức tỉnh này chỉ làm cho ta nhận thấy được sự bi thương của bản thân, ta cảm giác rõ ràng được đan xen nỗi hoang mang, là mùi vị của sự lo lắng sợ hãi.
“Khả, không phải tất cả mọi người đều thích hợp với hạnh phúc.”
Từ trong lòng Âu Dương Khả, Chúng Hưởng nhẹ nhàng nói. ngữ khí bình tĩnh , mang theo nỗi buồn bi thương.
Trong tâm Âu Dương Khả căng thẳng, hận không thể đem Chúng Hưởng khảm vào trong ***g ngực: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, ngươi chỉ là không chịu được áp lực lớn như vậy. Qua một khoảng thời gian sẽ tốt hơn.”
“Ngươi có phải sẽ dần dần chán ghét ta?”
“Chán ghét? Ta yêu ngươi thương ngươi còn không kịp.” Trên mặt, trên người, trên tay, tiếp nhận bao nhiêu nụ hôn ấm áp ôn nhu, mang theo nhiệt nóng trên đôi môi Âu Dương Khả, rơi vào trong tâm tưởng của Chúng Hưởng.
Chúng Hưởng cười tuy rằng thật đẹp, nhưng lại thê lương: “Ta không tốt chút nào, vừa tùy hứng lại hay cáu kỉnh, đa nghi cùng ngờ vực, tính cách âm tình bất định, ngươi nhất định sẽ cảm thấy rằng ta rất phiền phức.”
“Chặc chặc, ta còn không biết ngươi có nhiều khuyết điểm như vậy .” Âu Dương Khả cười như ánh mặt trời, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Xem ra chúng ta vẫn cần hiểu rõ thêm.” Bàn tay to lần mò trên bắp đùi nhẵn bóng, dọc theo nơi phân thân đang tiếp xúc phập phồng.
Chúng Hưởng đỏ mặt rên rỉ một tiếng, tựa sát trong lòng Âu Dương Khả .
Đêm xuân những đau khổ ngắn ngủi.
Chúng ta, còn có bao nhiêu đêm xuân?
… … … … . . . . .
Cuộc sống vẫn cứ trôi qua, Âu Dương Khả trước sau luôn bầu bạn bên cạnh Chúng Hưởng, ngày ngày lưu lại trong ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp ở Hương Cảng này.
Lời đồn thủ lĩnh bị yêu tinh quyến rũ càng ngày càng lan rộng, chỉ là Âu Dương Khả xử lý sự vụ của Đồng Tâm vẫn công minh như cũ, khiến đám kia thầm nghĩ để tìm được chứng cớ rằng Chúng Hưởng là người gây tai họa cũng không thể khinh thường, không cách nào triển khai rầm rộ một lần cho cuộc cách mạng “Thanh quân trắc, viễn tiểu nhân”* .
Chúng Hưởng vẫn là thản nhiên sinh sống, hắn đã vứt bỏ ý niệm ngu ngốc trong đầu là chung sống hòa bình với người trong bang .
Những hiềm nghi trước đấy tiêu tan, vốn là những cố sự trong ghi chép. Cừu hận, đâu thể nào hóa giải được hoàn toàn?
Không nên tốn tâm tư đi lo lắng làm sao để lấy lòng được người khác, Chúng Hưởng tiêu khiển bằng cách, như ở trước mặt bang chúng biểu hiện ra sự sủng ái của Âu Dương Khả đối với hắn, không thèm để ý tới những lời đồn đại nhảm nhí càng ngày càng nhiều ——— dễ dàng hài lòng làm một kẻ tiểu nhân bỉ ổi!
Hắn chỉ mỉm cười với Âu Dương Khả , bắt đầu tựa như muốn mê hoặc chính mình, tranh thủ tham lam hạnh phúc trước mặt. Hắn oa bên người Âu Dương Khả , kiều mỵ động lòng người, phong tình rất mực uyển chuyển, trong lòng nhưng lại đếm ngược đến ngày kết thúc.
Dụ Lăng yên lặng xem sự tiến triển của tình thế, phảng phất nhận thấy được tâm tư Chúng Hưởng. Kia như con thiêu thân lao vào lửa nhiệt tình cùng mỹ lệ, dù khéo léo ở dưới thân Âu Dương Khả phát ra tiếng thở dốc rên rỉ, cũng mang theo dấu hiệu của tuyệt vọng.
“Ngươi thật đúng là ngu ngốc.” Âu Dương Khả cau mày, nắm ngón tay nhỏ nhắn của Chúng Hưởng lên gặm.
Để làm cho Chúng Hưởng càng có tự tin hơn, đã đặc biệt tự mình dạy Chúng Hưởng sử dụng máy vi tính. Việc này đối Chúng Hưởng liên tục quanh quẩn trong câu lạc bộ, ngày đêm chỉ giao thiệp với khách nhân thì đúng là một sự kiện gì đó rất mới mẻ .
Thế nhưng, giành trọn cả ngày, Chúng Hưởng vẫn không cách nào học được cách đánh bàn phím. Ngón tay nhỏ dài hoàn mỹ của hắn, dường như cùng với bàn phím trời sinh tương khắc nhau.
Âu Dương Khả cười đem bàn phím bị Chúng Hưởng trừng mắt nhìn mang qua một bên, làm cho hắn quay về chính mình: “Xem ra tay của ngươi không nghe theo sự sai bảo, quên đi, sau này để ta uy ngươi ăn cơm đi.”
“Ngón tay ai không nghe theo sai bảo! Ta đúng là đã từng học qua dương cầm.” Chúng Hưởng xinh xắn mà nhe răng, lại khua khua trên không ngón tay trắng nõn của hắn.
Nhìn ánh mắt không tin được của Âu Dương Khả, hắn chạy đến chiếc đàn dương cầm bên cạnh, dễ dàng đàn tấu lên. Tiếng nhạc thanh thoát dưới ngón tay bồng bềnh thoát ra, cư nhiên là một khúc “Dòng sông Danube xanh đẹp”**.
Âu Dương Khả kinh ngạc há hốc miệng, sau đó cao hứng mà vỗ tay.
“Chính là thầy giáo dạy dương cầm ở câu lạc bộ dạy ta.” Chúng Hưởng kiêu ngạo bắt chước những chuyên gia diễn tấu trong phim cúi đầu hành lễ, nhảy vào trong lòng Âu Dương Khả .
Âu Dương khả nói: “Đàn lại một lần nữa cho ta nghe, ta cho tới bây giờ đều không biết ngươi có khả năng này.”
Chúng hưởng cười hì hì: “Chỉ biết có bài này, chuyên môn học để hù người. Khách nhân không hay có hứng thú nghe ta đánh đàn, bài này còn chưa kết thúc, cũng đã bị bọn họ ôm lên trên giường rồi.”
Thân thể Âu Dương Khả cứng ngắc, nhãn thần sáng ngời nhìn chăm chú Chúng Hưởng một lúc.
Rõ ràng biết chính mình nói ra như vậy sẽ phá hỏng bầu không khí, Chúng Hưởng vẫn giả bộ vô tình thốt ra khỏi miệng. Phát hiện vẻ mặt Âu Dương Khả không được tự nhiên, trong lòng Chúng Hưởng trầm xuống.
Rốt cuộc, Âu Dương Khả vẫn để ý đến xuất thân của hắn.
Chúng Hưởng của Phàm gian … … .
Dựa vào thâm tình mật ý đối với mình giờ phút này, có thể đổi lấy sự không quan tâm của Âu Dương Khả bao lâu?
Âu Dương Khả, ngươi có thể kiên trì bao lâu? So với ta lâu dài, hay là so với ta ngắn ngủi?
“Chúng Hưởng, nói một chút chuyện của ngươi, ta thích nghe ngươi nói chuyện.”
“Ta sẽ chỉ khen bản thân.”
“Vậy thì ngươi cứ khen, ta xem ngươi có những ưu điểm gì khó lường.”
Chúng Hưởng cười đến điên đảo chúng sinh: “Ưu điểm? Ta có thể tự nhiên mà bày ra hai mươi một tư thế điểm thuốc lá, hiểu rất nhiều ngoài ngữ.”
Âu Dương Khả tò mò: “A? Ngoại ngữ?”
“Mỗi loại ngoại ngữ ta đều biết vài câu. Tỷ như: bao nhiêu tiền, bao nhiêu lần, ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, ân ái… . . . .”
Thời khắc sợ hãi bất an thế này như hình với bóng làm cho người ta khốn khổ, ta thà rằng hết thảy bóng dáng hạnh phúc hiện tại hoàn toàn bị phá hủy.
Dường như muốn hành hạ chính mình cùng người yêu, làm cho tình yêu không nên tồn tại này phải chuộc tội, Chúng Hưởng luôn tận lực phá hư tình cản giữa hai người. Lúc nào cũng nhắc tới Phàm Gian, cũng chịu đựng làm kẻ phản bội cha hắn, quá khứ kia khiến người ta tâm phiền ý loạn, dường như muốn thử thách Âu Dương Khả còn có thể chịu đựng được thân phận bất kham của hắn bao lâu.
Mỗi lần đến khi Âu Dương Khả không thể chịu đựng nổi, thời điểm sẽ phát hỏa, Chúng Hưởng lại tựa như không cách nào chấp nhận mất đi hạnh phúc, yếu ớt mà nhào vào trong lòng Âu Dương Khả.
“Khả, ta không biết, ta rất lo lắng.” Hắn run rẩy được không cách nào dừng lại, tựa như đại nạn trước mắt: “Ta sợ phải mất đi ngươi. Ngươi sẽ rời bỏ ta sao? Ngươi sẽ không quan tâm ta sao?” Hắn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu đuối liên tục cất lên thanh âm bi thương, làm tâm can Âu Dương Khả đều chấn động đến đau nhức.
Hắn đem nội tâm lo lắng nôn nóng mà chân thật truyền đến Âu Dương Khả, khiến Âu Dương Khả thường chỉ có thể bất đắc dĩ cau mày ôm lấy hắn .
Bao nhiêu lần hận không thể chém đứt mối nhân duyên không được chúc phúc này, nhưng tới cùng vẫn không thể vứt bỏ.
Có lẽ tình yêu vốn là như thế, làm người ta sống không bằng chết… …
Hết chương5
*Thanh quân trắc – 清君侧: loại bỏ các triều thần thân cận bên cạnh hoàng đế (chuẩn bị cho cuộc nổi loạn) ; Viễn tiểu nhân – 远小人: giữ khoảng cách với người quan trọng ( câu này ta không rõ nghĩa lắm, ai biết thì bảo ta với =,=)
** “Dòng sông Danube xanh” hay bài The Blue Danube – Le Beau Danube Bleu của J.Strauss ( bài hát ‘Dòng sông xanh’- Phạm Duy viết lời từ bản nhạc này đấy) . Cứ mỗi độ xuân về, hàng trăm triệu khán giả truyền hình trên khắp hành tinh đều háo hức chờ đón dàn giao hưởng “Wiener Philharmoniker” của Áo trình diễn buổi hoà nhạc truyền thống “New Year Concert” chào mừng năm mới với bản nhạc kết thúc luôn luôn là bản “Blue Danube Waltz” của Johann Strauss.
Sông Donau (hay Đa Nuýp ) là sông dài thứ hai ở châu Âu (sau sông Volga ở Nga). Sông bắt nguồn từ vùng Rừng Đen của Đức, là hợp lưu của hai dòng sông Brigach và Breg. Lưu vực sông Donau được tính từ vùng Donaueschingen là điểm hai con sông được nhắc tới ở trên gặp nhau. Sông dài 2850 km, chảy qua nhiều nước Trung và Đông Âu, từ biên giới Thụy Sĩ – Đức qua 10 quốc gia, làm đẹp cho hàng chục TP trước khi đổ ra biển Đen
Bị hưởng dụng đích nam nhân