Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 12




Bị cưỡng ép đến một gian phòng nhỏ âm u. Chúng Hưởng đối diện với bộ dáng La Bằng không chút kinh ngạc đang dương dương đắc ý ở phía trước.

“Oh… Là ngươi.” Chúng Hưởng lạnh lùng chế nhạo.

La Bằng lộ ra nụ cười tà khí: “Còn nhớ rõ ta? Tiểu mỹ nhân. Nói ngắn gọn lại, mời ngươi đến chỉ muốn biết một tin tức.” tươi cười trên mặt La Bằng thu lại, nghiêm túc hỏi: “Giao dịch của Đồng Tâm hôm nay được tiến hành ở đâu? Lúc nào?”

“Thủ đoạn tốt đấy lão thổ địa.” Chúng Hưởng hừ lạnh: “Ta sao có thể biết.”

“Ngươi có lẽ không biết.” La Bằng đồng ý gật đầu: “Nghe nói cha ngươi là một tên phản đồ, ta nghĩ Âu Dương Khả không có ngu như vậy.”

Chúng Hưởng trong tâm đau nhói, nhưng vẫn như cũ dùng ánh mắt không quan tâm hướng tới La Bằng.

“Bất quá, ta cuối cùng vẫn muốn thử một lần mới cam tâm.” Lời vừa nói, La Bằng ngoắc tay gọi người đem Độ Phi đẩy lại đây, súng trong tay hướng tới trán của Độ Phi.

Khuôn mặt thanh tú của Độ Phi đã tái nhợt một mảnh, mồ hôi theo gương mặt rơi xuống.

“Ngươi thấy rằng ta sẽ vì hắn nói cho ngươi toàn bộ?”

Chúng Hưởng nhìn Độ Phi, đôi mặt kia đã có thời khắc tỏa ra hạnh phúc giờ đây chứa đựng nỗi sợ hãi nồng đậm.

La Bằng không quan tâm nhún vai: “Có lẽ ngươi sẽ.”

“Chúng… . .” Độ Phi run run môi muốn nói gì, nhưng chỉ mở miệng thoát ra được một chữ liền dừng lại.

Chúng Hưởng biết Độ Phi sợ hãi.

Hắn run rẩy như ngọn cỏ nhỏ bé trong cơn gió, điềm đạm đáng yêu khiến người ta yêu quý.

Độ Phi vui sướng, Độ Phi hạnh phúc, Độ Phi vui cười… . . . . .

“Ta đếm đến ba, ngươi không nói, ta liền nổ súng.” La Bằng hạ giọng uy hiếp, lại ở bên tai Chúng Hưởng bỏ thêm một câu: “Đừng tưởng rằng ta đang nói đùa.”

Chúng Hưởng biết La Bằng không nói đùa. Hắn biết có người giết người như ma, căn bản không coi trọng chuyện sinh mạng của người khác. Liền giống các khách nhân ở “Phàm Gian”, thời điểm đặt trên người thiếu niên, chỉ biết đem nỗi thống khổ của thiếu niên đó trở thành một loại hưởng thụ.

Nòng súng đen nhánh đặt trên trán Độ Phi, làm tôn thêm khuôn mặt tái nhợt của Độ Phi.

Chúng Hưởng đột nhiên nhớ tới phụ thân.

Năm đó phụ thân đứng trước mặt địch nhân, thời điểm nhìn thấy nòng súng để trên trán mẫu thân, trong lòng chính là như thế này.

Gương mặt hắn có tái nhợt sao?

Hắn có lưu lệ sao?

Khi hắn tiết lộ bí mật run rẩy đên mức cơ hồ ngã trên mặt đất… . . . Hay là như liệt sĩ bi tráng đứng trên mặt đất?

“Nói ra, chúng tôi cũng không có đường sống.” Chúng Hưởng nhẹ nhàng nói.

Năm đó nếu như không nói,

Làm sao lại có Chúng Hưởng hôm nay?

Làm sao lại có nỗi thống khổ ngày hôm nay?

Thời điểm cùng mẫu thân tự vận, phụ thân có hay không hối hận sự lựa chọn ngày hôm đó?

La Bằng không để ý đến lời nói của Chúng Hưởng.

“Một!” Hắn bắt đầu đếm.

Chúng Hưởng ngây ngốc như tượng gỗ nhìn chằm chằm Độ Phi đang đứng.

Tại cửa quán cà phê, có một cái thân ảnh đang chờ đợi hắn.

Thân ảnh này, đại diện cho hạnh phúc, đại diện cho ý nghĩa của nhân sinh, đại diện cho hết thảy tất cả, đại diện cho tình yêu… . . .

“Hai!”

Khiến cho ta chết trong vụ giao dịch, chỉ cần ngươi cam lòng!

Ánh mắt Âu Dương Khả nghiến răng nghiến lợi hiện lên trong não.

Chúng Hưởng cắn răng: “Độ Phi, ta rất xin lỗi… . .” Hắn nhắm mắt lại, không nhìn tới khuôn mặt tuyệt vọng của Độ Phi.

“Ba!” La Bằng như đinh đóng cột đếm tới cuối cùng.

Bóp cò súng.

“Bịch ”

Tiếng động từ cây súng giảm thanh cũng không lớn, Chúng Hưởng theo một tiếng vang kịch liệt chấn động di chuyển đến.

“Là chính ngươi lựa chọn, không thể trách ta tàn nhẫn.” La Bằng khơi cằm Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng chậm rãi mở mắt. Hắn không nhìn La Bằng trước mặt, ánh mắt dại ra mà di động đến trên người Độ Phi.

Độ Phi ngã trong vũng máu, khuôn mặt hắn hướng xuống, Chúng Hưởng thấy không rõ thần sắc hắn lúc sắp chết. Là phẫn nộ, căm hận, thương tâm, hay là thất vọng.

Hoặc là, hắn lo nghĩ cho người yêu đang chờ đợi ở trước cửa quán cà phê sẽ vì hắn mà lo lắng không thôi.

Chúng Hưởng nhớ kỹ Độ Phi từng lôi kéo tay hắn nói: chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc… . .

Hắn kiên định như thế mà tin tưởng, khiến ngay cả Chúng Hưởng cũng thiếu chút đã tin tưởng.

Ngày hai mươi hai tháng mười hai, làm cho cuộc sống Độ Phi hưng phấn không thôi. Khi ngày đó tới, ai sẽ lại dựa vao bên cạnh người pha cà phê?

“Rất lãnh tĩnh a, quả nhiên không hổ là người Âu Dương Khả coi trọng.”

Sự xinh đẹp lạnh lùng của Chúng Hưởng làm cho La Bằng thất thần trong chốc lát. Hắn tiến lại gần, cầm lấy hai tay Chúng Hưởng, tùy tiện hôn môi.

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện, căn bản không cần phải giữ lấy tay Chúng Hưởng. Chúng Hưởng không khóc không nháo, ngoan ngoãn mặc cho hắn điều khiển.

“Dường như bị hù dọa đến choáng váng… .” La Bằng thì thào nói, đem Chúng Hưởng đặt tại trên tường.

Dây lưng đã bị cởi xuống, ánh mắt Chúng Hưởng vẫn dừng lại trên người Độ Phi. Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có, càng không phải nói đến nỗi sợ hãi giãy dụa khi gặp phải cường bạo .

Nụ hôn của La Bằng đã kéo dài đến trước ngực trắng noãn. Chúng Hưởng để cho nam nhân xa lạ đem đôi chân mảnh khảnh của chính mình nâng lên.

Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc… . . .

Khuôn mặt Độ Phi tươi cười trước mắt lóe lên.

Hắn nắm lấy tay Chúng Hưởng ấm áp như thế.

Người yêu hắn vẫn đang chờ đợi, Âu Dương Khả, ngươi lại ở nơi nào?

“Chúng ta sẽ không hạnh phúc… . .” Chúng Hưởng thì thào nói.

La Bằng dừng lại động tác: “Ngươi nói cái gì?”

“Chúng ta sẽ không hạnh phúc… .”

“Nói vớ vẩn! Bất quá thân thể của ngươi thật đúng là không tệ.”

Hạ thể một trận đau đớn kịch liệt. Nỗi thống khổ đã trải qua trăm ngàn lần một lần nữa viếng thăm thân thể Chúng Hưởng.

“Đừng… . . . .” Hắn cắn răng, yên lặng chịu đựng .

Đau khổ như vậy, khi hắn còn rất nhỏ, cũng đã trải qua.

Khi đó hắn còn có thể hỏi tại sao? sẽ mưu tính đi tìm một điểm tựa công bằng, sẽ ảo tưởng chính mình có một tương lai hạnh phúc.

“Thật sự là cực kỳ tuyệt!” La Bằng ở trên người Chúng Hưởng một bên di chuyển, một bên ca ngợi.

Chúng Hưởng bên môi giương lên nụ cười mỉa mai.

Là đang mỉa mai La Bằng, hay là mỉa mai chính mình?

Lời ca ngợi như vậy, đã nghe qua rất nhiều rất nhiều.

Đâm vào như vậy, ở trên người chà đạp như vậy, như vậy… . . . So với cái tát đánh vào trên mặt vẫn là lời tán dương khiến người ta chịu không nổi.

Được Âu Dương Khả ôm vào trong ngực che chở, được Âu Dương Khả vây quanh ngăn cản ánh mắt mọi người, được Âu Dương Khả tựa như đối với trân bảo hôn môi … … Chuyện như vậy thật sự đã từng xảy ra sao? Thật sự là nên xảy ra sao?

“Ông chủ, điện thoại của người.”

La Bằng một cái tát đánh vào mặt tên đàn em không biết thức thời này, thở gấp gáp nói: “Không phát hiện ta đang làm việc?”

“Nhưng… .” Tên đàn em một bụng ủy khuất mà ôm mặt, hắn đương nhiên biết La Bằng đang “Làm việc “, nửa người dưới cũng đã cắm vào thân thể nam nhân xinh đẹp này qua lại cọ xát … . . . . Hắn cẩn cẩn dực dực mà ở bên tai La Bằng nói thầm vài câu.

“A?” La Bằng kinh ngạc mà nhìn Chúng Hưởng tầm mắt đang không tiêu cự. Tiếp nhận điện thoại đặt bên tai. “Này, ta là La Bằng… . . .”

Đã dâng trào nhưng lại nhớ nhung hoa kính chật hẹp ấm áp của Chúng Hưởng , không chịu lùi ra ngoài.

La Bằng liền giữ tư thế như vậy, chậm rãi di động trong cơ thể Chúng Hưởng, một bên nghe điện thoại.

“Hảo, ta biết rồi.” La Bằng hiển nhiên nhận được tin tốt, đem điện thoại cúp, tiện tay ném cho tên đàn em, quay mặt qua Chúng Hưởng, trên môi hắn lưu lại vài một nụ hôn nồng nhiệt. “Tiểu mỹ nhân, ngươi không nói, luôn luôn có người đồng ý nói.” Hắn cười mưu mô, nhưng căn bản cũng không thể tạo bất cứ ảnh hưởng nào đối với Chúng Hưởng .

La Bằng thẳng cho đến đến khi lên tới cực hạn mới buông tha Chúng Hưởng.

Hắn hài lòng mà liếm liếm hai điểm xinh xắn nhô lên trước ngực Chúng Hưởng, vỗ vỗ khuôn mặt Chúng Hưởng: “Tính ta hôm nay rất nhân từ, thả ngươi.” Ngón tay duỗi đến cúc động chỗ còn dính rồi một chút dịch trắng đục được bắn ra trong cơ thể Chúng Hưởng, tàn nhẫn nói: “Nói cho Âu Dương Khả, tình nhân của hắn đã bị ta ăn no rồi.”

Chúng Hưởng lẳng lặng nhìn La Bằng. Thái độ hắn thờ ơ, ngay cả La Bằng cũng hiểu được hành động của chính mình vô dụng đến bao nhiêu.

La Bằng đứng lên, sửa sang lại quần áo tử tế.

“Tiểu mỹ nhân, chúng ta lần sau gặp lại.” La Bằng ngả ngớn chọc ghẹo cũng không có được phản ứng của Chúng Hưởng: “Ngươi đáng yêu như vậy, ta sẽ nhớ ngươi đấy. Âu Dương Khả không muốn ngươi, liền tới tìm ta đi.”

Dứt lời, dẫn một đám người nghênh ngang đi.

Chúng Hưởng ngồi dưới đất. Quần áo hắn tản mát khắp nơi trong phòng. Có một cái rơi trên tay Độ Phi, dích vào vết máu trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, Chúng Hưởng cuối cùng đứng lên. Chậm rãi khom lưng, đem toàn bộ quần áo nhặt lên.

Chậm chạp mặc quần áo, Chúng Hưởng đột nhiên… . . . Rất muốn gặp Âu Dương Khả.

Dù là, chỉ cần nhìn thấy một bên mặt Âu Dương Khả cũng tốt!

Hắn đi tới thân thể Độ Phi quỳ xuống, nắm bàn tay đã lạnh lẽo của Độ Phi.

“Chúng ta sẽ không hạnh phúc. Nhưng là… . Ta nghĩ… . .” Chúng Hưởng thì thào: “Kiếp sau với tính tình của ngươi, hẳn là sẽ hạnh phúc.”

“Độ Phi, đừng bao giờ sinh ra tại Phàm Gian nữa… . . . .”

Hắn dìu lấy cánh cửa, lảo đảo đi ra.

Hết chương 12

Bị hưởng dụng đích nam nhân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.