Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 16: 16: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 16




Ninh Thư ngơ người trong một lúc, cậu cũng không dám duỗi tay sờ thử xem đó là thứ gì.

Chỉ là vật này cộm lên làm cậu có chút không thoải mái, cơ thể hơi nhích nhích ra, muốn né tránh.

Thế nhưng người phía sau liền dán sát lại, hơi thở hơi dồn dập.

Cố Sâm nhẹ nhàng đưa môi, hơi hơi cắn vành tai Ninh Thư, giọng khàn khàn cảnh cáo nói: "Đừng lộn xộn".

Ninh Thư nghi hoặc một chút, ngay sau đó mặt đỏ tai hồng.

Rốt cuộc cậu đã biết, kia là thứ gì rồi.

Lồng ngực cậu sinh ra cảm giác bực tức không nói nên lời, còn có sự khó chịu và thẹn thùng.

Ninh Thư chưa từng thân mật như vậy với người cùng giới, cậu ý thức được tình huống không thích hợp, nhưng người phía sau là Cố Sâm, cậu chỉ có thể hơi cắn răng, từ cổ lên mặt đều ửng hồng.

Cố Sâm hơi nâng mặt, nhìn nam sinh bên thân mình vì xấu hổ và giận dữ mà cứng đờ người ra, khẽ cười một tiếng.

Thanh âm kia mang theo một chút hài hước, còn có ái muội không rõ.

Bởi vì thân thể tiếp xúc cận kề, một âm thanh cũng đủ dọa tới Ninh Thư trong ngực, cậu nhịn không được nói: "Thiếu gia! ".

Cố Sâm lại giống như tên biến thái, một bên ôm eo cậu, một bên gần sát nói: "Kêu nữa đi".

Ninh Thư kinh hoảng, dù cậu có trì độn thế nào, giờ cũng phát giác ra điểm không bình thường của người phía sau.

Là đùa bỡn sao? Hay là tìm cảm giác kích thích?

Chẳng lẽ cậu thực sự rất giống con gái sao?

Ninh Thư không hiểu, cậu chỉ biết Cố Sâm làm như không có chuyện gì, bắt lấy tay cậu, tiếp tục đàn tấu bản nhạc của Beethoven.

Nhưng địa phương kia lại không có dấu hiệu yên xuống.

Ninh Thư chịu không nổi, cậu không thể chịu đựng được bầu không khí kiểu này.

Cậu buông mi, đôi tay hơi gập lên, mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Cố Sâm dán sát vào người nọ.

Hắn chưa bao giờ biết trên người nam sinh cũng sẽ có mùi hương như vậy, cũng có thể nói đó không phải mùi hương, đó là một loại gây nghiện.

"Trên người của cậu thoa cái gì?"

Thiếu niên đè thấp thanh âm, ngón tay cường ngạnh luồn vào khe hở bàn tay Ninh Thư, nơi bị hắn đụng chạm truyền tới một cổ tê dại.

Ninh Thư bất an run mi, cậu hơi thở gấp, mang theo điểm mờ mịt: "! Không thoa".

"Gạt người".

Cố Sâm đến gần cổ cậu: "Như vậy là đang muốn tôi buộc cậu thừa nhận, hửm"?

Ninh Thư căn chặt lưng, giọng nói có phần phát bực: "Không có, tôi tắm thôi".

Cố Sâm sờ sờ đầu tóc mềm mại của nam sinh, nhìn làn da cơ hồ trắng đến trong suốt, lại lộ ra một chút hồng nhạt mê người.

Hắn bắt đầu sinh ra một vài ý tưởng cùng xao động bên trong.

Cố Sâm luôn thuộc phái hành động, hắn như nghĩ như nào liền làm như thế.

Ninh Thư nhận thấy vật mềm mại lướt trên cổ mình, giống như đã chịu kích thích thật lớn, cả người run lên bần bật.

Lông mi cũng càng thêm rung động.

"Thiếu gia! "

Ninh Thư kìm nén cảm giác thẹn thùng thật lớn, vội cất giọng nói: "Tôi muốn đi ngủ ạ".

Cố Sâm híp mắt, ôm vòng eo mảnh khảnh của người trong lòng, ở bên tai Ninh Thư thấp giọng nói: "Chờ tôi giải quyết xong đã.

Cậu giúp tôi, ngoan, vuốt một chút".

Ninh Thư liền câm miệng.

——-----------------------------------------

Ninh Thư cuộn mình trên giường, dù qua bao lâu cậu vẫn cứ cảm nhận được độ ấm nóng cháy đó.

Linh Linh: "Ủa alo, ký chủ ơi, độ hảo cảm của Cố biến thái lại tăng 10 điểm nè! Anh đã làm gì dọ"!

Ninh Thư khẽ nhếch miệng, nghĩ đến hành động của Cố Sâm, nhỏ giọng mà nói: "Hắn là đồ biến thái".

Linh Linh: "Tất nhiên! Đúng vậy! Nếu không cũng không khó công lược như thế đâu".

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.