(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Sáng sớm.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng của Trần Mục bị đẩy ra.
Hắn nghiêng đầu qua nhìn ra hướng cửa phòng, có bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn bước đi lảo đảo qua đây.
Đỉnh đầu Trần Dĩnh buộc kiểu tóc dưa hấu, lắc la lắc lư đi tới bên giường Trần Mục, nàng ta vui vẻ lấy nửa miếng kẹo trong túi ra, bi ba bi bô nói: "Ca ca… kẹo…"
Trần Mục há miệng ăn nửa miếng kẹo kia, sau đó duỗi tay sờ cái mũi xinh đẹp của Trần Dĩnh, trên mặt nở nụ cười nói: "Dĩnh Dĩnh ngoan quá."
Sau khi Trần Dĩnh học được cách bước đi, thích nhất chính là chạy tới phòng của Trần Mục, bởi vì có ngưỡng cửa nên nàng ta ngã rất nhiều lần, Trần Nghiêm bèn tháo bỏ ngưỡng cửa ở phòng Trần Mục đi, gần đây tình trạng lọt gió rất nghiêm trọng.
"Ca ca…"
Trần Dĩnh bập bẹ kêu, nàng ta đút tay vào trong túi, sau đó lại lấy ra, đôi mắt đáng yêu đầy kinh ngạc, nói: "Ế?"
Trần Mục nhìn không hiểu, Trần Dĩnh lại lặp lại động tác vừa nãy, biểu cảm kinh ngạc làm rất chuẩn.
Trần Mục đột nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Trần Dĩnh, dịu dàng nói: "Đợi chút nữa ca ca mua kẹo cho muội."
"Kẹo kẹo."
Trần Dĩnh vui vẻ nói.
Trần Mục rời giường, Trần Dĩnh liền biến thành cái đuôi lắc la lắc lư theo sau ca ca.
Mỗi ngày Yến Lang Nguyệt đều sẽ chuẩn bị các bữa sáng khác nhau, chuẩn bị cho Trần Mục thì lấy thịt làm chính, chuẩn bị cho Trần Dĩnh thì lấy cháo làm chính.
Nàng ta đã nắm rõ khẩu vị của mọi người.
"Cảm ơn Lang Nguyệt tỷ." Mỗi ngày trước khi ăn Trần Mục đều sẽ lặp lại câu nói này, Trần Dĩnh cũng học theo bập bẹ nói: "Cảm ơn… tỷ tỷ…"
Chỉ cần thức ăn mình làm ra được yêu thích, Yến Lang Nguyệt đã rất vui vẻ rồi, khoảng thời gian này nàng ta ở Trần gia rất vất vả, nhưng cũng rất vui vẻ.
Ở trên bàn cơm Trần Mục đề nghị, nói: "Mẫu thân, con chuẩn bị dạy Hô Hấp pháp cho muội muội."
Đường Uyển hơi bất ngờ, trầm giọng nói: "Muội muội của con còn nhỏ, có thể học được không?"
"Thử xem."
Trần Mục nhìn muội muội.
Trần Dĩnh đang cầm thìa ăn cháo, mỗi bữa nàng ta đều có thể ăn được hai chén, cho nên thân thể rất khỏe mạnh.
Hô Hấp pháp có thể cường thân kiện thể, căn cốt của muội muội không bằng mình, có lẽ có thể thông qua việc tu hành sớm để bù lại những chênh lệch kia.
Ăn sáng xong.
Trần Mục đưa em gái ra ngoài mua kẹo.
Mọi người thường xuyên nhìn thấy tuyệt thế thiên kiêu, cho nên dân chúng Hắc Thạch thành cũng không nhiệt tình như lúc đầu, người đi đường mỉm cười chào hỏi bọn họ, Trần Mục cũng sẽ mỉm cười lại.
Yến Lang Nguyệt yên lặng đi theo phía sau Trần Mục, nàng ta đoan trang tao nhã, trên khuôn mặt mang theo nụ cười. Lúc Trần Mục bận rộn, nàng ta đều chơi với Trần Dĩnh, bây giờ Trần Dĩnh ngoại trừ ỷ lại cha mẹ và Trần Mục, thì thích nhất chính là Yến Lang Nguyệt.
Trần Mục chọn mua vài loại trái cây tươi ở quầy trái cây, sau đó lại chọn kẹo có ít đường ở quầy bánh kẹo.
Đường Uyển không cho phép Trần Dĩnh ăn quá nhiều kẹo, sợ nàng ta bị sâu răng, cho nên mỗi lần Trần Dĩnh đều tìm Trần Mục mua kẹo.
"Ca ca..."
Trần Dĩnh chỉ ngón tay về phía cách đó không xa.
Trần Mục nhìn thấy ông lão bán kẹo hồ lô.
Trần Dĩnh còn chưa được ăn kẹo hồ lô, Trần Mục sợ nàng ta ăn kẹo hồ lô sẽ bị mắc nghẹn.
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của em gái, Trần Mục cưng chiều nói: "Ca ca mua cho muội."
Trần Dĩnh lấy được kẹo hồ lô, vẻ mặt vui sướng, trong đôi mắt sáng ngời đều tràn ngập ý cười, nàng ta liếm liếm kẹo hồ lô, nói: "Thật là ngọt."
Dân chúng xung quanh đều đang cười.
Bọn họ thích xem hai huynh muội đi mua đồ nhất.
Trần Mục ôm Trần Dĩnh về nhà, Yến Lang Nguyệt cầm hoa quả và kẹo đi theo phía sau, bọn họ mỗi lần đi dạo phố đều sẽ như thế này.
Luôn có thể thu hút vô số ánh mắt.
Trở về Trần gia.
Yến Lang Nguyệt vào bếp rửa trái cây.
Trần Mục dẫn em gái đến sân tập võ.
Bình thường Trần Dĩnh muốn tới nơi này chơi, Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt sẽ không để nàng ta tới đây, bởi vì Trần Mục luyện kiếm ở nơi này, rất nguy hiểm.
Trần Mục đặt một cái ghế nhỏ dưới tán cây, Trần Dĩnh ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn đáng yêu, nàng ta liếm kẹo hồ lô, rất yên tĩnh.
"Dĩnh Dĩnh, ca ca dạy muội Hô Hấp pháp, muội nhìn ca ca." Trần Mục dịu dàng nói.
Trần Dĩnh chớp chớp mắt.
Đôi mắt sáng ngời của nàng mang theo chút bối rối.
Trần Mục bắt đầu vận Hô Hấp pháp, đây là hắn kết hợp rất nhiều Hô Hấp pháp để cải tiến, có Hô Hấp pháp cơ bản, Hô Hấp pháp tạo hóa, Hô Hấp pháp Niết Bàn, rất đơn giản, thích hợp cho người mới bắt đầu.
Trần Mục hít thở bằng miệng, tiết tấu có nhanh có chậm, quá trình rất nhanh đã kết thúc.
Trần Dĩnh mờ mịt nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Trần Mục dịu dàng nói: "Ca ca tiếp tục biểu diễn cho muội xem, Dĩnh Dĩnh phải quan sát thật cẩn thận.”
Trần Dĩnh vẫn mờ mịt nhìn Trần Mục.
Trần Mục nhiều lần biểu diễn Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh cũng hít vào thở ra, chỉ là tiếc tấu không đúng, nhưng dù sao cũng là bước đầu tiên.
Trần Dĩnh cũng không biết Hô Hấp pháp là cái gì, chỉ là nhìn ca ca ở trước mặt không ngừng lặp lại, cho nên cũng bắt đầu bắt chước làm theo.
Trong lúc Trần Mục không ngừng biểu diễn và chỉnh sửa, hô hấp của Trần Dĩnh bắt đầu có tiết tấu.
Trần Mục khẽ cười nói: "Nhắm mắt lại."
Trần Dĩnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng ta còn nhân cơ hội liếm liếm kẹo hồ lô.
"Dĩnh Dĩnh, nghe cho cẩn thận."
Trần Mục tiếp tục sử dụng Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh bắt chước chỉ là hít thở bên ngoài, tác dụng thật sự của Hô Hấp pháp nằm ở trong cơ thể, đây là thứ mà mắt thường không nhìn thấy được, cần phải dùng tâm để cảm nhận.
"Lang Nguyệt tỷ."
"Tiểu thiếu gia."
Trần Mục nói Trần Dĩnh mở mắt ra.
Yến Lang Nguyệt cười ngồi xổm xuống, nàng ta dùng thìa múc hoa quả đầy màu sắc, tươi ngon nói: "Dĩnh Dĩnh, tỷ tỷ cho muội ăn hoa quả."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");