(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kinh Thành Thánh cười nhăn nhở, nói: “Khương Phục Tiên không đến cứu ngươi, ngươi sẽ chết. Nàng ta đến cứu ngươi, các ngươi đều sẽ chết, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ chọn như thế nào?”
Trần Mục cảm thấy không thích hợp.
Nhất định lần này Hồng Minh đã có âm mưu, không chỉ nhằm vào hắn, còn muốn nhắm vào Khương Phục Tiên.
Trong mắt cường giả Hoang Châu đều mang theo vẻ tiếc hận, mộ. Thiên kiêu tuyệt thế đến như vậy vậy mà sẽ ngã xuống tại nơi này. Ở trước mặt Kim Thành Thánh, Trần Mục không hề có một phần thắng nào.
Lâm Diệu Ngữ hơi nhíu mày, nàng ta không tự chủ được cắn chặt môi đỏ. Trần Mục nắm giữ được Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nếu như hắn ngã xuống tại chỗ này, có lẽ Niết Bàn Hô Hấp pháp sẽ hoàn toàn bị thất truyền.
Hỏa Mị chắp hai tay trước ngực cầu nguyện, nàng ta hy vọng có ai đó có thể cứu được Trần Mục. Nàng ta muốn nhìn thấy hắn quét ngã Tu Tiên giới, ngày hắn đứng lên đỉnh cao nhất.
Hồ Khiếu Lâm và trưởng lão đầu bạc của Thánh Kiếm sơn không có biểu cảm gì nhiều, bọn họ biết kết cục của việc trêu chọc vào Lăng Vân tông. Cho dù Hồng Minh thật sự giết chết được Trần Mục cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng thảm thiết.
Mồ hôi Lý Thanh Lưu chảy đầy đầu, loại cường giả nào, ông ta tiến lên chính là chịu chết.
Liễu Mi Nhi cắn chặt hàm răng trắng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều nhe răng nhếch miệng.
Thẩm Trạch nắm chặt hai tay, trong mắt hắn ta mang theo sự phẫn nộ, nghĩ thầm nếu như sư tôn còn sống, nhất định sẽ giết chết lão già không biết xấu hổ này.
Trong mắt đám tiểu bối Lăng Vân tông long lanh ánh nước.
Kim Thành Thánh lắc đầu than nhẹ: “Đáng tiếc thật, lão phu còn tưởng rằng Ngụy Diễm có thể ép Khương Phục Tiên ra mặt, hoặc tệ nhất cũng có thể dồn ngươi vào bước đường cùng. Không nghĩ đến tên tiểu tử nhà ngươi còn có thể giết ngược lại Ngụy Diễm, xem ra Khương Phục Tiên cũng không có ý định đến cứu ngươi.”
“Lão già, ngươi thật sự rất phiền phức.” Trên mặt Trần Mục đầy vẻ khó chịu, hắn tin rằng Khương Phục Tiên sẽ đến.
Bạch Thanh Hoan đứng cách đó không xa, truyền âm đến nói: “Chuẩn bị chạy trốn đi, ta có thể giúp ngươi tranh thủ một chút thời gian.”
Trần Mục chú ý đến tiểu bối Lăng Vân tông và Lý Thanh Lưu, xung quanh còn có rất nhiều cường giả Hồng Châu, nhất định bọn họ sẽ không thể nào chạy thoát được.
Dục Ảnh không có ý định ra tay tương trợ, tuy rằng Trần Mục đã đồng ý sẽ giới thiệu cho hắn ta băng xà mỹ nhân, nhưng cái mạng nhỏ càng quan trọng hơn. Kim Thành Thánh rất nguy hiểm, hắn ta không muốn động đến phiền toái.
Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm, Cửu Bính Tàn Kiếm xuất hiện phía sau lưng hắn, giống hệt như thần luân đang xoay quanh.
Kim Thành Thánh ngẩng đầu, nhìn về phía sau của Trần Mục, cười lạnh: “Nàng ta vẫn đến.”
Núi non hoang vu tĩnh mịch, băng sương nhanh chóng bao trùm. Trong phút chốc, khắp đất trời bị bao phủ trong một lớp vải bạc, cả tòa sơn mạch Táng Tiên đều bị đóng băng.
Áp lực trên người Trần Mục đột nhiên biến mất, hắn biết là vị hôn thê của hắn đã đến rồi. Xoay đầu nhìn lại liền nhìn thấy được bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ tuyết sắc.
Đã mấy năm rồi không gặp lại.
Khương Phục Tiên vẫn xinh đẹp như vậy.
Trong đôi mắt xanh thẳm của nàng ta lấp lánh tinh quang, nhan sắc tuyệt thế, da trắng nõn nà, váy dài tuyết sắc hoàn mỹ bay phất phơ, mái tóc bạc phiêu lãng trong làn gió.
Nhìn thấy vị hôn thê xuất hiện bên cạnh mình, thần kinh Trần Mục đang căng chặt nháy mắt được thả lỏng.
“Sư tỷ!”
Trong giọng nói của Trần Mục chứa đựng nỗi nhớ.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, trên mặt xuất hiện nụ cười mê người. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là gương mặt tươi cười của đối phương.
“Tiểu sư đệ, đệ đã thể hiện rất tốt rồi, mọi chuyện kế tiếp cứ giao cho sư tỷ.”
Khương Phục Tiên chớp chớp mắt với Trần Mục.
Trần Mục nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên, hắn có chút thất thần, ngơ ngác gật đầu.
Khương Phục Tiên xuất hiện, làm cho bọn tiểu bối Lăng Vân tông hoan hô nhảy nhót: “Bái kiến tông chủ.”
Bọn tiểu bối kích động hành lễ.
Cuối cùng Lý Thanh Lưu cũng có thể thở phào, ông ta còn tưởng rằng Lăng Vân tông thật sự không chi viện.
Ngay lúc Bạch Thanh Hoan nhìn thấy Khương Phục Tiên, trong đôi mắt đẹp của nàng ta xuất hiện sự kinh ngạc, trên thế gian vậy mà lại có một nữ tử sở hữu nhan sắc kinh diễm tuyệt mỹ đến như vậy sao.
Trong mắt Dục Ảnh mang theo sợ hãi, hắn ta thoái lui về phía sau mấy trăm trượng, trực tiếp triệu hồi Cửu U tháp, cả người nhịn không được rùng mình. Cho dù đã rất nhiều năm trôi qua, cho dù đã có được thực lực mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy Khương Phục Tiên, hắn ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Long Võ cũng có bóng ma đối với nàng ta, Khương Phục Tiên năm đó so với Trần Mục cũng không lớn hơn quá nhiều tuổi, hiện tại nàng ta đã là người vô địch trên nhân gian.
Trên chiến thuyền, trong mắ. Thiên kiêu và cường giả các tông đều mang theo sự kính sợ. Đó chính là tông chủ Lăng Vân tông, bọn họ đều biết rõ Khương Phục Tiên mạnh đến nhường nào.
Trên tay Khương Phục Tiên cầm Băng Hồn, nàng ta nâng kiếm quét ngang, vô số tuyết quang phá không chém ra, cường giả Kiếm Hoàng Hồng Châu trong nháy mắt đều bị giết chết.
Không ngừng có cường giả Kiếm Hoàng rơi xuống từ trên trời cao, giống như những miếng sủi cảo, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Cung Uy Nhuy vung kiếm ngăn cản tuyết quang, bà ta bị đẩy lui ra rất xa, toàn bộ cánh tay đều bị bao trùm trong băng sương.
Cường giả Hoang Châu lạnh toát cả sống lưng, Cung Uy Nhuy chính là tứ trưởng lão của Hồng Minh, vậy mà chỉ ngăn cản một lần vung kiếm tùy ý của Khương Phục Tiên cũng khiến cho bà ta rơi vào thế khó xử.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");