(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Thánh Kiếm Sơn là lá chắn của PHồng Châu, hiện tại sớm đã không thể chống lại được lực lượng của Hồng Minh.
Đôi mắt của Cung Uy Nhuy trở nên hơi lạnh, bà ta nói: “Kim Kỳ Lân là cháu ngoại của ta, nếu như Khương Phục Tiên Lăng Vân tông có ở đây, thì cần phải cho ta một lời giải thích.”
Chỉ là ánh mắt của bà ta lạnh lùng nhìn Lý Thanh Lưu, khiến cho mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng, đây không phải là người mà ông ta có thể đụng vào.
Lý Thanh Lưu khóc không ra nước mắt, nếu có lần sau nhất định ông ta sẽ không dẫn tiểu bối ra ngoài nữa.
thiên kiêu Lăng Vân tông chậm chạp không rời khỏi Táng Tiên địa, cường giả Hồng Minh đều nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian.
Bên trong Táng Tiên địa.
Trần Mục đang nói chuyện cùng với Dục Ảnh.
“Minh giới ở rất xa biên giới Hoang Châu, đường xá chỗ đó xa xôi. Hơn nữa ta nghe nói Hoang Châu vô cùng hận Minh tộc, tốt nhất người đừng nên trở về.”
“Chẳng lẽ Hoang Châu không hận Minh tộc sao?”
Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng cả hai đều hận, nhưng ngươi có thể đến yêu vực. Hơn nữa bên cạnh biên giới Bắc Hoang còn có băng xà mỹ nhân, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”
“Băng xà mỹ nhân?” Nghe thấy điều này, ánh mắt của Dục Ảnh sáng lên ngay lập tức. Tất nhiên hắn ta vô cùng hứng thú đối với chuyện này.
Trần Mục đã sớm nhìn ra Dục Ảnh thích chơi rắn, vì thế lấy băng xà ở Bắc Lâm dụ hoặc hắn ta.
Dục Ảnh cười ha hả nhìn Trần Mục, không tự chủ xoa tay: “Trần sư đệ, chuyện này ngươi giới thiệu giúp cho ta, ta có thể cho ngươi thứ tốt.”
“Thứ tốt thì không cần. Nếu như ta gặp phải phiền toái, còn phải nhờ Dục huynh giúp đỡ.”
“Giúp, ta chắc chắn sẽ giúp.” Dục Ảnh đã gấp không chờ được, muốn gặp mặt băng xà mỹ nhân kia.
Dục Ảnh theo Trần Mục đi vào Hoang Nguyên.
Trong mắt của tiểu bối Lăng Vân tông mang theo sự đề phòng, thoạt nhìn Dục Ảnh không giống như người tốt.
“Tiểu ảnh tử thì ra ngươi cũng chạy ra đây. Hèn gì ở bên trong đó ta không nhìn thấy ngươi.” Long Võ và Dục Ảnh quen biết nhau, dù sao cũng là hàng xóm khi ở trong Thánh Dược viên.
Dục Ảnh chắp tay cười nói: “Long ca, chúc mừng nha, sau này có thể lấy được một chỗ để dưỡng lão.”
“Ngươi đang cười nhạo ta sao?”
“Long ca, ngươi đừng để ý, chờ khi nào có thời gian rảnh ta sẽ giới thiệu mỹ nữ xà cho ngươi.”
“Ngươi đừng có suốt ngày khoác lác nữa. Lúc ngươi đi vào Thánh Dược viên chỉ cao mới có nửa thước.”
Dục Ảnh bị xem như tiểu yêu đưa vào trong Thánh Dược viên, nhưng do hắn ta có được huyết mạch đặc thù của Minh tộc, cộng thêm mấy năm nay mượn dùng Thánh Dược viên nên đã đạt được năng lượng cường đại.
“Trần sư đệ, ta cứ như vậy đi ra bên ngoài có thể bị mọi người nhào vào đánh hay không?” Dục Ảnh có chút lo lắng. Dù sao thì Minh tộc cũng không được hoan nghênh, vốn dĩ ban đầu hắn ta tính sẽ chờ ch. Thiên kiêu của Hoang Châu rời đi trước, sau đó mới là người rời khỏi Táng Tiên địa cuối cùng.
Trên người Dục Ảnh dày đặc hơi thở của Minh tộc. Cường giả các tông nhất định có thể nhận ra hắn ta, chẳng qua bọn họ cũng sẽ không liên thủ để đánh nhau với Dục Ảnh.
Các thế lực lớn ở Hoang Châu đều sẽ vô cùng chú ý, vì để đảm bảo không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Trần Mục đề nghị: “Vậy chúng ta ở lại bên trong đây chờ thêm một chút. Dù sao thì Táng Tiên địa cũng sẽ không đóng lại quá nhanh.”
Mọi người đều đồng ý.
Trần Mục đột nhiên bay lên trời.
Ngọn đuốc phía trên Hoang Nguyên có thể chiếu sáng khắp khu vực bên trong Táng Tiên địa. Ngọn đuốc ở nơi đó vô cùng đặc biệt, Trần Mục muốn lại gần hơn để nhìn xem.
Tốc độ của Trần mục rất nhanh.
Rất nhanh hắn đã xuất hiện trên trời cao.
Ngọn đuốc kia rất lớn, cao gần trăm trượng. Bên trong đang chứa đựng một ngọn lửa đang hừng hực thiêu cháy.
Với khoảng cách gần như vậy Trần Mục cảm thấy làn da vô cùng nóng. Nếu đổi thành mộ. Thiên kiêu khác, nhất định sẽ không kiên trì được.
“Đúng là ngọn lửa tốt.”
“Dầu bên trong đó là thứ gì?”
Có tuyết quang rơi vào trong ống tay áo của Trần Mục, Trần Mục biết đó là Tuyết Phách nhưng hắn cũng không quan tâm.
Bạch Thanh Hoa ở chỗ xa truyền âm đến nhắc nhở: “Chân Tiên Thi Dầu, tốt nhất ngươi đừng nên đụng vào.”
Trần Mục còn tưởng rằng là bảo bối gì, vừa nghe nói đó là thi dầu, hắn liền rời đi không quay đầu lại.
Hiện tại trong Táng Tiên địa chỉ còn bọn họ, nhữn. Thiên kiêu Hoang Châu khác đều đã rời đi rất lâu. Trần Mục cảm thấy, hiện tại đi ra bên ngoài chắc chắn sẽ trống không.
“Chúng ta đi thôi.”
Trần Mục dẫn đầu lao ra vết nứt không gian.
Quả nhiên bên ngoài không còn bóng dáng của cường giả các tông v. Thiên kiêu, chẳng qua lại có rất nhiều cường giả Hồng Châu thân khoác kim giáp, trong tay cầm trọng kiếm.
Chiến thuyền màu đồng cổ cao như núi đang ngừng trên bầu trời, xung quanh bị vay chật như nêm cối. Phía trên chiến thuyền ước chừng có khoảng bốn vị cường giả Kiếm Thánh.
Cung Uy Nhuy và Ngụy Diễm càng bất phàm, trên người bọn họ tỏa ra dao động mạnh mẽ.
Lý Thanh Lưu đứng ở cách đó không xa, la lớn: “Mau quay về.”
Nhưng Cung Uy Nhuy đã giơ tay, không gian ở gần đó đều bị giam cầm. Trần Mục muốn rời đi nhất định phải đánh vỡ lá chắn không gian của bà ta.
Vốn dĩ Trần Mục cũng không muốn bỏ chạy.
Răng rắc.
Lá chắn bị u quang đánh vỡ.
Theo sát sau hắn ngoài Diệp Hoành và các tiểu bối, còn có ba vị cường giả Bạch Thanh Hoan, Long võ, Dục Ảnh. Khi bọn họ vừa xuất hiện cường giả Hồng Minh đều cảm thấy kinh ngạc.
Cửu U tháp trong tay Dục Ảnh mang theo u quang, lúc mới nãy chính do hắn ta đánh vỡ lá chắn.
Các tông môn khác của Hoang Châu đều bị cưỡng chế.
Bọn họ bị ép buộc bước lên chiến thuyền Hồng Minh. Hiện tại nhìn thấy Trần Mục dẫn theo ba vị cường giả đi ra, mọi người đều có cảm giác mọi chuyện sẽ được xoay chuyển.
Lý Thanh Lưu chạy đến bên cạnh Trần Mục.
Mà ở trên không trung Cung Uy Nhuy khẽ nhíu mày. Bà ta có thể cảm nhận được Dục Anh và Bạch Thanh Hoan đều rất mạnh, ngay cả Long Võ cũng không hề yếu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");