Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 227: Đối đầu trên sơn mạch (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  Diệp Hoành bây giờ đã là Cửu phẩm Kiếm Vương, Liễu Mi Nhi là Bát phẩm Kiếm Vương, Tiết Hạo là Thất phẩm Kiếm Vương, Đường Vân là Lục phẩm Kiếm Vương, Thẩm Trạch là Ngũ phẩm Kiếm Vương, Triệu Tư Tư là Tứ phẩm Kiếm Vương. 

 Bọn họ đều được thăng cấp không tệ. 

 Trần Mục cười nói: “Diệp sư điệt, các ngươi đến Hoang Nguyên trước đi, ta còn có chút chuyện.” 

 “Không thành vấn đề.” 

 Diệp Hoành dẫn theo các tiểu bối rời đi. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đi theo Diệp Hoành. 

 Trần Mục một mình trở lại Thánh Dược viên, hắn muốn làm một giao dịch nữa với lão Toan Nghê. 

 Táng Tiên địa, Thánh Dược viên. 

 Lão Toan Nghê ngồi xổm phía trên đỉnh núi, xung quanh mây mù lượn lờ. Cả người nó cháy rực với ngọn lửa, hiếu thắng hơn rất nhiều so với mấy năm trước. 

 Thánh Dược viên, trong lãnh địa của cường giả Yêu Hoàng có đại dược. Lão Toan Nghê đã lấy được vài cọng từ trong tay bọn chúng, hiện tại nhìn nó vô cùng hung mãnh uy vũ. 

 Lão Toan Nghê nhìn thấy Trần Mục đến, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nó là hung thú nên có thể cảm nhận được huyết mạch cường đại bên trong cơ thể Trần Mục. 

 Hắn mạnh hơn mấy năm trước rất nhiều. 

 “Tiểu hữu tìm ta có việc gì sao?” 

 Lão Toan Nghê vẫn ngồi xổm như cũ tại chỗ kia. 

 Trần Mục chắp tay mỉm cười: “Tiền bối, ngươi có muốn đi đến chỗ nào hay không, ta có thể giúp ngươi đến đó.” 

 Lão Toan Nghê lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mặc dù Thánh Dược viên này hơi nhỏ, nhưng vẫn được xem là tự do. Tiểu hữu đã giúp ta thoát khỏi xiềng xích, có điều gì cần ta giúp đỡ, cứ trực tiếp nói ra là được.” 

 “Ta muốn thỉnh tiền bối đến Lăng Vân tông, Lăng Vân tông có thể cung cấp cho ngươi chỗ ở, còn có thể cho ngươi tài nguyên cần thiết.” Trần Mục cười đáp. 

 “Lăng Vân tông?” 

 Con ngươi của lão Toan Nghê co rút mạnh. Khó trách quần áo của Trần Mục lại mang đến cho nó một cảm giác quen thuộc, thì ra là Lăng Vân tông. Nó vẫn còn bóng ma đối với Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của lão Toan Nghê, cười nói: “Sư tỷ Khương Phục Tiên của ta rất hiền lành, tiền bối không cần phải sợ hãi.” 

 “Thì ra Khương Phục Tiên là sư tỷ của ngươi, cả hai người các ngươi đều là quái vật. Nếu muốn ta đến Lăng Vân tông, ta cũng có một chút việc cần nhờ tiểu hữu giúp.” 

 “Tiền bối cứ nói.” 

 “Ta tên là Long Võ, ngươi gọi ta là Long ca là được rồi. Cái danh xưng tiền bối này ta cũng không dám nhận.” 

 Long Võ nhìn cái vòng đang giam cầm trên cổ, còn thêm xiềng xích phiền phức xung quanh, nó cười khổ: “Còn muốn ngươi chém rớt dây xích này giúp ta.” 

 “Long ca, chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ, chẳng qua ta sợ mình sẽ ngộ thương đến ngươi. Vẫn nên đến Lăng Vân tông nhờ sư tỷ của ta ra tay.” Trên mặt của Trần Mục nở một nụ cười. 

 Long Võ đứng dậy, nó cao hơn cả mười trượng, giống hệt như một ngọn núi nhỏ, hung mãnh và bá đạo. 

 Trần Mục dẫn Long Võ rời khỏi Thánh Dược viên. 

 Bọn họ còn chưa đi xa, bỗng xuất hiện một dao động lớn đang đến gần. Trong mắt của Long Võ mang theo vẻ đề phòng. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Trong chớp mắt Bạch Thanh Hoan đã xuất hiện ở gần đó, Trần Mục nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, ghét bỏ nói: “Bạch tỷ, sau khi ngươi tẩy trang nhìn không khác gì quỷ.” 

 “Ha ha, ngươi thì biết cái gì.” Bạch Thanh Hoan bĩu môi hừ nhẹ, lớp trang điểm trên mặt nàng ta không được lau sạch sẽ, tóc tai bù xù trông rất quỷ dị. 

 “Bạch tỷ tỷ đã bị nhốt trong Táng Tiên địa rất nhiều năm, yêu cầu ngươi cung cấp cho ta những tin tức hữu dụng.” 

 Trần Mục đánh giá Bạch Thanh Hoan, phát hiện ra trong cơ thể nàng ta có một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ. 

 “Bạch tỷ, ngươi đến từ chỗ nào vậy?” 

 “Bạch gia Huyền Châu.” 

 Trong mắt của Bạch Thanh Hoan mang theo sự cao ngạo. 

 Nhưng mà Trần Mục lại lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.” 

 “Hả, Bạch gia Huyền Châu mà cũng không biết, ngươi còn luyện kiếm không vậy?” Trong mắt Bạch Thanh Hoan tràn đầy sự khinh thường. 

 Trần Mục xòe tay, có chút không nói nên lời: “Khoan hãy nói đến Bạch gia Huyền Châu, hiện tại ta còn chưa có ấn tượng gì với Huyền Châu. Khoảng cách giữa hai châu quá xa, không có việc gì ai lại đi đến Huyền Châu.” 

 Thiên huyền địa hoàng. 

 Huyền Châu là châu mạnh nhất địa lục. 

 Nơi đó vạn tộc san sát nhau, cường giả nhiều như mây. 

 Bạch Thanh Hoan lắc đầu, khẽ than: “Xem ra thời đại này còn kém cỏi hơn những gì ta tưởng tượng.” 

 Khi nàng ta nhìn thấy Trần Mục, còn tưởng rằng đây sẽ là thời đại huy hoàng mới. Thiên kiêu sẽ xuất hiện như măng mọc sau mưa nhưng có lẽ mọi thứ không phải là như thế. 

 “Huyền Kiếm tông còn tồn tại không?” 

 “Bắc Hoang Huyền Kiếm tông?” 

 “Đúng vậy.” 

 “Còn.” 

 Khi Bạch Thanh Hoan nghe thấy vậy trên mặt nàng ta nở nụ cười, nói một cách cao ngạo: “Đó chính là thế lực do ta sáng tạo ra, chắc hẳn hiện tại cũng đã là thế lực siêu cấp tại Hoang Châu.” 

 “...” 

 “Vẫn ổn, uy chấn vương triều Đại Yến.” 

 Trần Mục cảm thấy có chút ngạc nhiên, Huyền Kiếm tông cũng được xem là thế lực rất cổ xưa, không nghĩ đến lại do Bạch Thanh Hoan sáng tạo ra. Tính ra bọn họ cũng có chút duyên phận, bởi vì nhị ca của hắn chính là đệ tử Huyền Kiếm tông. 

 Vị này vẫn là tổ sư gia của nhị ca. 

 “Cái gì gọi là vẫn ổn?” 

 Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày. 

 Thế lực của Bắc Hoang ở Hoang Châu vốn đã suy yếu đi rất nhiều. Ở Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông đã không nằm trong bảng xếp hạng, đặt tại Hoang Châu càng thêm không đáng chú ý đến. 

 “Có hơi xuống dốc, nhưng vẫn còn tồn tại.” 

 Vết nứt không gian sắp mở ra. 

 Bọn họ vừa đến Hoang Nguyên, lập tức có một bóng trắng phóng nhanh về hướng này, trực tiếp lao vào trong lồng ngực của Trần Mục. 

 Trần Mục ôm lấy tiểu Bạch, nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó thích nhất là làm nũng, đùa giỡn. 

 Nhóm Diệp Hoành chạy đến, Liễu Mi nhi ngạc nhiên nhìn Lão Toan Nghê và Bạch Thanh Hoan.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.