(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Lý Thanh Lưu trừng Liễu Mi Nhi, cho dù là Triệu Phi Yến đến đây cũng rất khó có thể chiến thắng Kim Kỳ Lân, người sau còn là tiểu bối cảnh giới Kiếm Hậu mạnh nhất ở Hồng Châu.
Liễu Mi Nhi co rụt cổ lại.
Kim Kỳ Lâm nhớ rõ Liễu Mi Nhi, sau đó nhìn sang các thiên kiêu khác, cuối cùng lại nhìn Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm thêm hai lần, các thiên kiêu còn lại đều không đáng để hắn chú ý.
“Trần Mục không đến Táng Tiên địa.” Nam tử khôi ngô bên cạnh Kim Kỳ Lân có chút tiếc nuối.
Bọn họ đều muốn xem Kim Kỳ Lân trấn áp Tuyệt Thế Thiên Kiêu mới nổi lên gần đây của Hoang Châu.
“Trấn áp Lâm Diệu Ngữ cũng không tệ.” Có nụ cười nghiền ngẫm trên vẻ mặt của thiên kiêu Hồng Châu.
Kim Kỳ Lân hờ hững nói: “Lâm Ký, Chu Đông, các người vào trong chiếu cố các tiểu bối của Lăng Vân tông thật tốt, đặc biệt là người mặc váy xanh kia.”
Lâm Ký và Chu Đông mỉm cười gật đầu.
Vóc dáng của bọn họ rất cao, đều là Kiếm Hậu đỉnh phong, mạnh hơn rất rất nhiều so với đám người Diệp Hoành, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với cường giả Đường Côn Luân trên Thiên bảng của Hoang Châu.
Đám thiên kiêu này không kiêng nể gì cả, sau lưng bọn họ là thế lực mạnh nhất ở Hồng Châu, Hồng Minh, cho dù là Lăng Vân tông bọn họ cũng không thèm đặt vào mắt.
Không chỉ có Lăng Vân tông lo lắng, các thế lực danh tông khác cũng đều lo âu, thiên kiêu Hồng Châu đến Hoang Châu quậy phá, các thiên kiêu danh tông đều sẽ gặp rắc rối.
Hỏa Mị nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ bằng hắn ta mà cũng muốn khiêu chiến với tiểu sư thúc, thật muốn hắn ta bị tiểu sư thúc bắt gặp không biết sẽ chật vật như thế nào.”
Lâm Diệu Ngữ có lòng tốt nhắc nhở nói: “Sư muội, bọn họ đều rất mạnh, tùy tiện một thiên kiêu nào cũng đều có thể đối kháng với ta, Kim Kỳ Lân lại càng mạnh hơn.”
“Sư tỷ, muội biết, muội chỉ muốn nói tiểu sư thúc nhất định có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ.”
“Có lẽ vậy.”
Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu, trên đường đi đến Táng Tiên địa, Hỏa Mị đã truyền cho nàng ta tư tưởng Trần Mục bất bại với những người cùng thế hệ.
Chính vào lúc bọn họ đang nói chuyện.
Không gian rung chuyển.
Sơn mạch Táng Tiên địa xuất hiện vết nứt.
Năng lượng thiên địa nồng đậm tràn ra.
Trong mắt Thiên kiêu của các thế lực danh tông đều mang theo vẻ hưng phấn, bên trong nơi đó có tạo hóa có thể nghịch thiên cải mệnh, bọn họ đã chờ đợi ở chỗ này rất lâu cuối cùng cũng đợi được đến lúc Táng Tiên địa mở ra.
Thiên kiêu của Hồng Châu xông lên phía trước, các thiên kiêu của danh tông Hoang Châu đều không dám chọc vào bọn họ, lúc này mới đi sau bọn họ tiến vào Táng Tiên địa.
Các thiên kiêu tràn vào Táng Tiên địa.
Hỏa quang chiếu sáng toàn bộ Hoang Nguyên, trên mặt các tiểu bối thiên kiêu đều mang vẻ hưng phấn và kích động.
Thiên kiêu của Hồng Châu tiến vào Táng Tiên địa đầu tiên nhưng bọn họ lại không đi ra, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào các thiên kiêu đang đi vào ở phía sau, lúc Lâm Diệu Ngữ xuất hiện, ánh mắt của Kim Kỳ Lân có chút hưng phấn.
Thiên kiêu của Phượng các đều cảm nhận được áp lực.
Kim Kỳ Lân, dáng người cao lớn, mặc chiếc áo choàng màu vàng tím sang quý, mang theo hộp kiếm đen nhánh, tư thế cao ngạo nói: “Lâm tiên tử.”
“Ngươi là thiên kiêu mạnh nhất ở Hoang Châu, ta đại diện cho thiên kiêu của Hồng Châu xin thỉnh giáo ngươi.”
“Không dám nhận.”
Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu.
Kim Kỳ Lân cường thế tiến lên, tất cả tiểu bối của Phượng các đều cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, khí tràng cường thịnh kia vượt xa Kiếm Vương đỉnh phong bình thường.
Khăn voan của Lâm Diệu Ngữ bị gió vén lên một góc, khóe miệng của nàng ta hơi cong lên, cười yêu kiều: “Ta chỉ là nữ tử yếu ớt, xin Kim huynh đừng làm khó ta.”
Thiên kiêu Hoang Châu xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ không dám tin vào tai mình.
Lâm Diệu Ngữ là đệ nhất trên Thiên bảng của Hoang Châu, đại diện cho cấp bậc của Hoang Châu, trước mặt Kim Kỳ Lân lại hạ thấp mình như vậy, rất nhiều thiên kiêu Hoang Châu đều phải lắc đầu, một số người thở dài, một số khác thì bất lực.
Thực lực của Hồng Châu vốn mạnh hơn Hoang Châu, Kim Kỳ Lân là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, rõ ràng Lâm Diệu Ngữ không muốn đụng chạm với hắn ta.
Kim Kỳ Lân rất thất vọng, thiên kiêu mạnh nhất ở Hoang Châu cũng chỉ có vậy, cường thế nói: “Sư đệ của ta muốn nhìn thấy dung nhan thật của Lâm tiên tử.”
Thiên kiêu Hoang Châu đều cau mày.
Cảm giác như muội tử của nhà mình bị đùa giỡn.
Trong mắt thiên kiêu của Phượng các mang ý tức giận, Hỏa Mị bĩu môi, nhưng nàng ta không dám nói gì, chọc đến thiên kiêu của Hồng Châu thì Táng Tiên địa cũng không đợi được.
Mọi người đều nhìn về phía Lâm Diệu Ngữ, không biết nàng ta sẽ phản ứng như thế nào, thế nhưng một lúc sau Lâm Diệu Ngữ từ từ cởi khăn voan xuống, khuôn mặt xinh đẹp sáng mịn như ngọc không chút son phấn, sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng, thanh thuần rung động lòng người như tiên giáng trần, đặt ở Hồng Châu chính là sắc đẹp tuyệt trần.
Có thiên kiêu Hồng Châu kích động đứng bật dậy, Tôn Hữu nhiệt tình nói: “Lâm tiên tử, đợi đến khi bí cảnh kết thúc, Tôn mỗ mời nàng cùng uống hai ly.”
Lâm Diệu Ngữ gật đầu mỉm cười.
Thiên kiêu của Phượng các đều sắp tức đến nổ tung, rất nhiều thiên kiêu Hoang Châu cũng bực dọc theo, đó chính là nữ thần trong lòng của bọn họ đấy, vậy mà lúc này lại bị ép phải miễn cưỡng vui cười trước mặt thiên kiêu Hồng Châu.
“Đa tạ Lâm tiên tử nể mặt.”
Sơn mạch Táng Tiên.
Các tiểu bối thiên kiêu đều đi vào.
Đây là khởi đầu cho nỗi lo lắng của các cường giả danh tông.
Tỷ lệ tử vong của Táng Tiên địa cao hơn rất nhiều so với Thanh Vân đại hội, bên trong có rất nhiều nguy hiểm, có rất nhiều thiên kiêu vì tạo hóa mà đã va chạm với nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");