(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói của Tạ Nhã giống như chim vàng anh, Trần Hạo có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Bái kiến Tạ sư tỷ."
Nụ cười của Trần Mục như ánh mặt trời.
Tạ Nhã có chút căng thẳng :" Suỵt, ngươi là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, làm sao có thể gọi ta là sư tỷ... Suỵt."
Chỉ sợ là tông chủ của bọn họ nhìn thấy Trần Mục, cũng phải cung kính gọi một tiếng tiểu sư thúc.
Trần Mục chớp chớp mắt: "Tỷ là sư tỷ của nhị đệ ta, đệ đương nhiên phải gọi tỷ là sư tỷ."
Tạ Nhã cảm giác có chút ngượng ngùng, trong lòng nàng ta rất vui vẻ còn tưởng Trần Mục rất lạnh lùng, không nghĩ tới thật sự rất dễ ở chung như Trần Hạo nói vậy.
"Nhị Ca!"
Trần Dĩnh vui vẻ chạy tới.
Trần Hãn điên cuồng chạy theo phía sau.
Trần Hạo khẽ xoa đầu Trần Dĩnh: "Nhị ca về vội quá, buổi tối lại dẫn các muội đi mua kẹo."
"Hay quá."
Trần Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên.
Trần Hãn cười ngây ngô đi theo phía sau Trần Dĩnh.
Mọi người nhìn hai người bọn họ thì rất vui vẻ, Trần Hạo và Trần Mục ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm.
Trần Dĩnh lấy kiếm gỗ đã cất kỹ, Trần Hãn cầm cành gỗ, bọn họ bắt đầu "quét sân".
Trần Hạo mỉm cười mở miệng: "Tạ sư tỷ, lúc Tiểu Mục luyện kiếm, cũng không khác Dĩnh Dĩnh lắm."
Tạ Nhã nhìn về phía Trần Dĩnh đang quét sân, trên mặt xuất hiện sắc mặt khiếp sợ, nàng ta nhìn Trần Dĩnh phóng thích ra kiếm khí, đang quét sạch bụi bặm trên mặt đất.
"Kiếm Sư ba tuổi!"
Vẻ mặt của Tạ Nhã kinh ngạc, nàng ta lớn lên ở Huyền Kiếm tông, cũng không ba tuổi đã trở thành kiếm sư.
Tạ Nhã từ nhỏ đã dùng linh dược, sáu tuổi trở thành Kiếm Sư, mười tuổi trở thành Kiếm Tông, mười bảy tuổi trở thành Kiếm Hậu, ở Huyền Kiếm tông chính là thiên kiêu, nhưng mà Trần Dĩnh so với nàng ta còn lợi hại hơn rất nhiều.
"Tiểu muội à, thật là lợi hại!"
Trần Hạo mới chú ý tới tu vi của Trần Dĩnh.
Trần Mục lấy ra hai quả linh đào, không xem Tạ Nhã là người ngoài, nhếch miệng cười nói: "Nhị ca, Tạ sư tỷ, đệ mời hai người ăn đào."
Trần Hạo ngược lại rất tùy tiện, lau chùi xong thì cầm lấy ăn luôn, Tạ Nhã cầm trong tay, nàng ta có thể cảm giác được năng lượng bàng bạc trong đó.
"Cám ơn đệ, Tiểu Mục."
Trong mắt Tạ Nhã mang theo cảm kích.
Nàng ta biết linh đào này rất trân quý.
Trần Hạo ăn linh đào, sắc mặt đỏ lên, năng lượng bàng bạc tràn vào tứ chi.
Tạ Nhã nhắc nhở: "Sư đệ, mau dùng Hô Hấp pháp, đây hẳn là linh quả hiếm thấy."
Trần Hạo vội vàng sử dụng Hô Hấp pháp, Tạ Nhã không vội ăn đào, nàng ta dự định chờ đến cảnh giới gần đột phá rồi mới dùng.
Linh dược trân quý, nàng ta không muốn lãng phí.
"Sư tỷ, linh khí chảy ra ngoài, tỷ có thể giúp đệ không." Trần Hạo có chút sốt ruột.
Nhiều linh khí cứ chảy ra ngoài như vậy, Trần Hạo có chút đau lòng, không biết phải lãng phí bao nhiêu, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Nhã phiếm hồng: "Vào phòng đi, ta giúp đệ."
"Đa tạ sư tỷ."
Trần Hạo bước chân rời khỏi sân luyện võ.
Trần Mục nhìn bọn họ rời đi, trong mắt mang theo ánh cười, có Tạ Nhã giúp đỡ, Trần Hạo có thể luyện hóa càng nhiều năng lượng linh đào phóng thích.
Bây giờ Trần Hạo là Bát phẩm Kiếm Sư hậu kỳ, đột phá đến Kiếm Tông hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có Tạ Nhã giúp đỡ, Trần Hạo rất nhanh đã kết thúc luyện hóa hấp thu, trong đó có lượng lớn năng lượng đã bị Trần Hạo hấp thu, còn có một phần là chuyển sang cho Tạ Nhã, khiến cho cảnh giới của nàng ta cũng tăng lên.
Trần Hạo bước vào cảnh giới Kiếm Tông.
Ở tuổi của hắn ta, bước vào Kiếm Tông, để ở Huyền Kiếm tông cũng coi như là ưu tú rồi.
Trần Hạo chênh lệch rất lớn với Tạ Nhã.
Nhưng không lớn như với Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Tạ Nhã là thiên kiêu của Huyền Kiếm tông, đệ tử đích truyền của tông chủ, để ở Lăng Vân tông cũng là tiểu bối không tồi, Trần Hạo đương nhiên có chênh lệch với nàng ta.
Buổi tối.
Mọi người ăn cơm ở tổ trạch.
Lần này Trần gia đoàn tụ, càng thêm náo nhiệt hơn trước kia, trên mặt mọi người tràn đầy tươi cười, trong tổ trạch của Trần gia tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Người vui vẻ nhất chính là Từ Yến và Trần Uy, bọn họ nhìn Tạ Nhã mà Trần Hạo mang về, đã đối xử với nàng ta như con dâu tương lai.
Tạ Nhã rất ưu tú, Trần Hạo không có suy nghĩ lệch lạc gì, chỉ coi sư tỷ là bằng hữu.
Trên bàn cơm Trần gia vui vẻ hòa thuận, mọi người vừa nói vừa cười, chỉ có Trần Dĩnh và Trần Hãn chỉ lo ăn, không biết có phải là do huyết mạch hay không, Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng ăn rất được.
Trên không trung, Khương Phục Tiên gối đầu lên mây trắng, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy bình rượu tinh xảo, nàng ta mím môi nhạt, sâu trong đôi mắt có chút hâm mộ.
Sau khi dùng cơm tối xong.
Trần Hạo mang theo đệ đệ và muội muội ra ngoài.
Trần Hạo ôm Trần Hãn, Tạ Nhã ôm Trần Dĩnh, Yến Lang Nguyệt khoác tay Trần Hi.
Trần Mục đi ở phía trước.
Chợ đêm ở Hắc Thạch thành náo nhiệt hơn trước, bởi vì Trần Mục quật khởi, có rất nhiều du khách mộ danh mà đến, đều muốn đến gần Trần gia xem, thương nhân buôn bán tốt hơn trước kia.
"Các ngươi xem, là Trần Mục."
"Đứa nhỏ này thật sự là càng lớn càng anh tuấn."
"Tiểu bối Trần gia sau này có tiền đồ."
Tiểu thương xung quanh tươi cười chào hỏi tiểu bối Trần gia, rất nhiều người đều là hàng xóm, đám người Trần Hi cũng sẽ mỉm cười đáp lại.
Tất cả mọi người đều tự hào vì Hắc Thạch thành có thể xuất hiện Tuyệt Thế thiên kiêu như Trần Mục.
Trần Hạo mua cho Trần Dĩnh một xiên kẹo hồ lô, Trần Hãn ngơ ngác nhìn đến chảy nước miếng, Trần Dĩnh lột lớp áo đường mỏng manh đưa cho Trần Hãn.
Tạ Nhã khẽ gật đầu.
Quanh năm nàng ta tu luyện ở tông môn, rất ít thời gian có thể xuống núi du ngoạn, lần này nàng ta đã xin phép với trưởng lão, vậy mà được thông qua rất đơn giản, sau đó thì đi theo Trần Hạo đến Trần gia.
Trần Hạo mua rất nhiều kẹo cho Trần Dĩnh, còn mời mọi người ăn đồ ăn vặt bên đường, các tiểu bối ở bên ngoài chơi đến tối khuya mới về Trần gia.
Trần Uy và Trần Nghiêm không lo lắng cho tiểu bối, có Trần Mục và Trần Hạo ở đây, bọn họ khẳng định có thể chăm sóc tốt cho đệ đệ, muội muội.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");